Mặc dù vẻ ngoài của Love nhìn vừa gầy vừa nhỏ, nhưng sức chiến đấu cùng lượng cơm ăn của nó vô cùng đáng kinh ngạc. Kỷ Triệu Uyên khoanh một khu vực nhỏ dành cho nó trong phòng khách như một khu vực riêng tư và nghiêm khắc cảnh cáo Sở Cửu Ca là không được cho cô vào phòng ngủ và thư phòng. Một người một mèo đều có suy nghĩ riêng, rất khó để ở chung với nhau.
"Tao còn nói với Kỷ Triệu Uyên rằng nhất định là mày nhớ ảnh," Sở Cửu Ca ngồi xổm bên cạnh Love đang loay hoay ăn, ngoáy ngoáy lỗ tai nhỏ, "Mày nhìn mày xem, không phải là tát vào mặt tao rồi à."
Lỗ tai Love run run, "meow" một tiếng tiếp tục ăn bữa ăn của mình.
Sở Cửu Ca thở dài: "Bé cưng ơi mày cho tao chút thể diện đi, lấy một phần mười sự dịu dàng của mày dành cho tao chia cho Kỷ Triệu Uyên đi." Cậu bế Love lên, hôn một cái lên chiếc mũi nhỏ hồng của nó, "Mày không đồng ý tao thì tao không để mày xuống đâu!"
Đệm thịt nhỏ của Love vỗ lên mặt cậu một cái, cũng không biết là có nghe hiểu không, cổ họng rên vài tiếng mới không tình nguyện gật cái đầu nhỏ.
Kỷ Triệu Uyên từ thư phòng cầm ra một cái hộp nhỏ màu xanh ngọc, đẩy Love ra rồi ngồi xuống bên cạnh Sở Cửu Ca. Love theo bản năng định vươn móng vuốt cào anh một cái, rồi dưới ánh nhìn chăm chú đầy "Ôn nhu" của Sở Cửu Ca mà chậm rãi thu về, đầu lưỡi liếm liếm đệm thịt nhỏ, rầm rì nhảy xuống từ trên sô pha.
Sau khi Kỷ Triệu Uyên nhìn Love chạy xa mới mở hộp ra, lấy hai chiếc nhẫn từ bên trong đặt vào lòng bàn tay Sở Cửu Ca.
"Oa!" Sở Cửu Ca giơ nó lên chỗ sáng nhìn, "Kích thước y chang ngón tay chúng ta nè."
Đầu Kỷ Triệu Uyên đầy hắc tuyến: "Em không thấy có gì khác à?"
Sở Cửu Ca cẩn thận quan sát lần nữa, sau đó lắc đầu: "Em nhìn không ra."
Kỷ Triệu Uyên bất đắc dĩ, lấy biên lai từ trong túi quần ra: "Tôi đã đổi sang cái đắt tiền hơn."
"Hảaaa?" Sở Cửu Ca giật mình nhìn biên lai nhiều thêm mấy số 0, "Anh đổi khi nào thế?"
Cậu vẫy vẫy Love đến, Love uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên đầu gối cậu, nó ngẩng đầu nhìn con người phàm nhân luôn vọng tưởng rằng sẽ cướp đi con sen hốt phân cho mình.
Kỷ Triệu Uyên giả vờ vô tình đẩy Love sang bên cạnh, đồng thời tới gần bên tai Sở Cửu Ca, nhẹ giọng nói một ngày khiến mặt đỏ tim đập kia rồi nói tiếp: "Sau ngày hôm đó."
Tuy rằng giữa bọn họ là lần đầu tiên, người chủ động là Sở Cửu Ca, nhưng cậu vẫn không thể thẳng thắn được như Kỷ Triệu Uyên. Cũng coi như là nhờ họa được phúc, Kỷ Triệu Uyên không hiểu tình cảm, điều đó cũng ít đi một vài lần xấu hổ, mỗi lần muốn làm anh đều nhìn vào mắt cậu, nghiêm túc nói rằng: "Tôi thích em, tôi muốn em"
Sở Cửu Ca cảm thấy mình sẽ chết chìm vào đôi mắt này, tựa như bây giờ vậy.
Cậu vỗ nhẹ lên khuôn mặt đã đỏ bừng của mình, nói đùa: "Em còn tự hỏi sao cặp nhẫn đã đặt hai ba tháng còn chưa về, hóa ra là anh đã đi đổi sao."
Kỷ Triệu Uyên mím môi, nhìn vào bên trong chiếc nhẫn, sau đó lấy một cái chậm rãi đeo lên ngón áp út của Sở Cửu Ca.
Sở Cửu Ca đưa ngón tay lên ngắm nhìn nó mấy lần. Trên chiếc nhẫn không có họa tiết nào cả, đơn giản như cái họ mua ban đầu, nhưng khóe miệng của cậu vẫn không nhịn được càng cong hơn. Cậu đang định lấy chiếc nhẫn còn lại để đeo cho Kỷ Triệu Uyên thì bị Kỷ Triệu Uyên nắm lấy tay.
"Sao vậy ạ?" Sở Cửu Ca khó hiểu, nghiêng đầu nhìn anh.
Kỷ Triệu Uyên nở nụ cười, ngón cái cách chiếc nhẫn bóp ngón tay cậu một cái, sau đó nhẹ tháo chiếc nhẫn xuống: "Tôi làm."
Tất cả những bí ẩn đều ẩn chứa trong chiếc nhẫn khiêm tốn, khi chiếc nhẫn từ từ di chuyển xuống, một vết lõm hình quả cam nhỏ xuất hiện trên da ngón tay của anh.
Sở Cửu Ca ghé sát vào, dùng sức chớp mắt, có hơi không tin được: "Đây......"
Kỷ Triệu Uyên thản nhiên nhìn sang chỗ khác, nhưng trên mặt lại hiện lên dòng chữ "Mau khen tôi".
Sở Cửu Ca vươn bàn tay đeo nhẫn xoa má trái anh, để anh nhìn mình, "Cục cưng ơi anh tuyệt vời quá đi mất! Em thích lắm luôn." Sở Cửu Ca hôn lên khóe miệng anh, rồi kéo tay anh lại: "Để em giúp anh đeo."
Trong ánh mắt Kỷ Triệu Uyên đều là ý cười, khóe miệng cong lên. Ngón áp út của anh hơn cong lên, tầm mắt anh bao phủ lấy Sở Cửu Ca, rồi anh gật đầu.
Sở Cửu Ca bắt chước thủ tục anh vừa làm giúp anh đeo nhẫn, trước khi ấn vào mặt nhẫn còn mỉm cười hôn lên ngón tay anh.
Sở Cửu Ca chờ đợi tháo chiếc nhẫn ra, nhưng khi nhìn thấy hoạ tiết thì níu cả lưỡi: "Em, em còn tưởng rằng nó là một con mèo con...... Ủa, cái gì đây? Logo của Apple à?"
Kỷ Triệu Uyên hơi giận dỗi thu tay về giấu sau lưng: "Là quả cam bị cắn một miếng."
"Dạ?" Sở Cửu Ca tròn mắt, sửng sốt vài giây mới kéo cánh tay Kỷ Triệu Uyên, rồi đưa ngón tay mình qua so sánh với anh.
Đúng là giống y đúc quả cam, quả cam tròn vo với chiếc lá nho nhỏ hinh thoi, nhưng chiếc nhẫn của Kỷ Triệu Uyên lại thiếu một góc.
Sở Cửu Ca có hơi dở khóc dở cười: "Vì sao lại thiểu một miếng thế này?"
Kỷ Triệu Uyên nắm lấy tay cậu không chịu buông, giọng điệu có hơi lưu manh: "Bởi vì bị tôi ăn rồi."
Kỷ Triệu Uyên khẽ rũ mắt, làn môi mỏng bây giờ lại càng mỏng hơn. Sở Cửu Ca cảm thấy bây giờ anh rất giống một đứa nhóc ấu trĩ, giận lắm nhưng không muốn đi, chỉ đứng ở một chỗ biệt nữu chờ đám người xung quanh tới dỗ.
Sở Cửu Ca bật cười, cúi người xuống nhìn vào đôi mắt anh: "Vậy thì cho anh cắn thêm một cái nè."
Kỷ Triệu Uyên nghe tiếng nhìn về phía cậu, cậu vẫn nở nụ cười, hơi dựa vào trong lòng ngực Kỷ Triệu Uyên không né cũng không tránh. Kỷ Triệu Uyên cảm thấy khó hiểu, vì sao cậu chỉ nhìn anh cười thôi mà bản thân anh cũng dần nở nụ cười rồi, như thế tất cả tâm trạng đều thuộc sở hữu của nhau vậy.
"Không cắn em đâu," anh cúi đầu mổ lên má lúm hạt gạo xinh xinh của cậu, "Tôi chỉ hôn em thôi."
Anh thẳng thắn nói ra những gì trong lòng, tông giọng vừa trầm vừa nhẹ khiến Sở Cửu Ca như bị điện cao áp giật, tay chân bắt đầu tê dại.
Sóng điện màu hồng của hai người truyền ra, còn chưa kịp tình thương mến thương xong thì bị Love ngăn chặn. Love chen vào giữa hai người họ, khẽ cong người kêu "meo meo" với Kỷ Triệu Uyên, lông tơ trên người xù lên.
Sở Cửu Ca bắt đầu đau đầu, rốt cuộc cũng hiểu được vì sao trong thể giới riêng của vợ chồng tuyệt đối không thể có con.
Kỷ Triệu Uyên liếc xéo Love một cái, ngay trước mặt cô nàng dán lại hôn Sở Cửu Ca, điều này hoàn toàn chọc giận con mèo nhỏ xấu tính xù lông.
"Ôi, anh này......" Sở Cửu Ca bế Love đang nhe răng gào meo meo lên, cười vỗ lên tay Kỷ Triệu Uyên, hai chiếc nhẫn chạm vào nhau vang lên tiếng vang thanh thúy.
Kỷ Triệu Uyên cảm thấy mỹ mãn, nhướng mày hỏi: "Tôi làm sao?"
"Không sao cả," Sở Cửu Ca giơ tay ôm cả hai, không biết là nói với cục cưng nào, "Em cực kì thích!"
Vào ngày thứ ba sau khi nhận được nhẫn, bọn họ mang Love đến Orange County để tổ chức hôn lễ.
Những người được chính phủ ủy quyền để làm chứng cho họ, họ đi theo các nhân chứng để đọc lời tuyên thệ, Love chạy quanh họ, giơ chân muốn bắt lấy con côn trùng bay đáng thương.
Người chứng hôn mỉm cười, mời bọn họ trao nhẫn cho nhau.
Trong căn phòng vắng vẻ không một lời chúc phúc từ người thân, bạn bè, nhưng bọn họ tay nắm tay, nhìn nhau cười hoàn toàn không có chút nuối tiếc nào.
"By virtue of the authority vested in me, as a Deputy Commissioner of Marriages for the Orange County, I now pronounce this couple, united in marriage under the laws of the State of California." Người chứng hôn khép quyển sách trên tay lại rồi lui về phía sau một bước, "You may now kiss each other!"
Gió từ ngoài cửa sổ thổi vào mang theo hơi ấm độc nhất vô nhị của thành phố này, cuộn lên một điểm vàng rực rỡ. Con côn trùng nhỏ mà Love mãi chưa bắt được bay theo hình xoắn ốc trước mặt Sở Cửu Ca, quấn lấy từng mảnh vụn quanh họ, giữa không gian mơ hồ cậu nghe được tiếng tim đập của bản thân.
Họ gặp nhau vào đầu mùa hè và chính thức kết hôn vào cuối mùa thu dịu dàng. Sở Cửu Ca cảm thấy rằng mình có thể yêu Kỷ Triệu Uyên vào bất kỳ mùa nào trong năm: Sẽ là mùa xuân, bởi vì đó là khi hoa cỏ đua nhau nở rộ, tiếng chim hót ríu rít, Kỷ Triệu Uyên là hoa dệt trên gấm của cậu; sẽ là mùa hè, bởi thời tiết lúc ấy nắng nóng mà cậu cũng nóng nực, Kỷ Triệu Uyên sẽ là dòng nước suối trong lành của cậu; tất nhiên nó cũng sẽ là mùa thu, khi lá rụng về cội là lúc Kỷ Triệu Uyên ở Orange County hoàn toàn có được his little Orange; sẽ là mùa đông, bởi vật thì không còn gì tốt hơn, trong vùng đất rộng lớn đóng băng vạn dặm, trong thế giới của cậu chỉ nở rộ một đóa hoa tên Kỷ Triệu Uyên.
Hai lòng bàn tay nắm chặt đổ mồ hôi, không rõ là tay ai run trước. Kỷ Triệu Uyên nhìn cậu, trong ánh mắt hiện lên câu hỏi: "Có thể chứ?"
"Anh còn hỏi nữa......" Sở Cửu Ca cảm thấy mình sắp khóc tới nơi rồi, cậu hít mũi, mắng yêu Kỷ Triệu Uyên: "Nhanh lên!"
Kỷ Triệu Uyên hôn môi cậu, khi môi hai người chạm vào nhau tựa như hôn đến cả linh hồn.
Kỷ Triệu Uyên nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy cuối cùng cũng dừng, anh như hiến tế nắm lấy bàn tay của Sở Cửu Ca càng chặt, tựa như từ bây giờ trở đi cuộc sống của anh sẽ không còn chịu bất kì ảnh hường nào từ bên ngoài.
Dường như nó nhiều hơn một chút so với yêu thích của bản thân, Kỷ Triệu Uyên tự hỏi vài giây rồi chậm rãi mở miệng: "Tôi yêu...... Ưm."
"Không được! Em nói trước." Sở Cửu Ca hôn lên một anh một cái thật mạnh, "Em yêu anh."
"Thật trùng hợp," Kỷ Triệu Uyên nhẹ nhàng cắn lên khuôn mặt đỏ bừng của cậu một cái, "Tôi cũng yêu em."