Huyền Minh Tộc năm đó vì để đáp tạ bằng hữu, phát cho bên ngoài sáu miếng mệnh lệnh, hiện giờ có năm miếng đã quay về, chỉ còn lại một miếng đến nay vẫn không thấy bóng dáng. Người có thể có được Huyền Minh Lệnh, có thể cầu Huyền Minh Tộc làm bất cứ chuyện gì mà Huyền Minh Tộc có thể làm được.
Huyền Minh Lệnh, đầu óc Tần Vô Song chuyển biến cực nhanh, đột nhiên trong lòng một trận cấp tốc nhảy lên, nhớ ra trong chiếc nhẫn chứa vật của mình có một tấm lệnh bài, phía trên có hai chữ Huyền Minh.
Vật này, lúc trước vẫn là có được trên người gã áo đen đã truy sát đệ tử Tinh La Điện, khi lần đầu tiên Tần Vô Song lên núi tu luyện ở Tinh La Điện các quốc gia nhân loại. Mãi cho đến giờ, Tần Vô Song vẫn mang nó theo nguời, không biết dùng thế nào. Không biết, có phải có liên quan đến Huyền Minh Lệnh hay không?
Nghĩ đến đây, Tần Vô Song cũng không vội, ngược lại trấn định.
Huyền Minh Lệnh này có thể khiến Huyền Minh Tộc coi trọng như vậy, tất nhiên không phải là vật tầm thường. Hơn nữa, cái nặng của treo giải thưởng này, chính là có thể khiến Huyền Minh Tộc làm bất cứ chuyện gì mà bọn họ có thể làm được.
Huyền Minh Lệnh này nếu thật sự xuất hiện, nhất định sẽ dẫn phát ra tranh nhau mua. Tần Vô Song đương nhiên sẽ không xúc động lập tức đem khối Huyền Minh Lệnh có trên người mình lấy ra.
Một cái hứa hẹn của Huyền Minh Tộc, đương nhiên là khiến tất cả mọi người đều đổ xô vào.
Đương nhiên, coi trọng nhiệm vụ treo giải thưởng này là một chuyện, có tư cách tiếp nhận nhiệm vụ này hay không, đó lại là một chuyện khác. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tần Vô Song sau khi nhiệm vụ được tuyên bố, liền đi báo danh.
Thiên Sơn Phái đối với chuyện Tần Vô Song báo danh thật ra không có chút nào bất ngờ, dù sao, Tần Vô Song muốn tìm Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, có lẽ chỉ có thông qua con đường này mới có thể đạt được.
Xét duyệt tư cách, không phải là cường giả của Thiên Sơn Phái, mà là một Đồ Đằng cường giả của Huyền Minh Tộc. Đồ Đằng cường giả này, thực lực cũng không tính là tồn tại mạnh nhất của Huyền Minh Tộc. Nhưng cũng là Chân Thần Đạo cường giả, thực lực không có một chút nào mơ hồ.
Tần Vô Song trước mặt Đồ Đằng cường giả, cũng không có quá nhiều ra vẻ, đơn giản tự thuật một chút tình huống, Đồ Đằng cường giả đó mặt không biểu tình nói:
- Nói trước xem, nếu ngươi hoàn thành nhiệm vụ này, muốn kêu Huyền Minh Tộc làm chuyện gì cho ngươi?
- Huyền Minh Băng Phách và Thương Lãng Đại Trạch Thủy, ta chỉ cần hai thứ này!
Đối với ngoại giới mà nói, có lẽ hai thứ này giống như vật quý báu. Đối với Huyền Minh Tộc mà nói, hai thứ này đương nhiên là không thiếu.
Đồ Đằng cường giả đó cười ha ha:
- Các hạ thật sự kiên định không dời. Nói như vậy, ta thật sự hy vọng ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ treo giải thưởng này, hơn nữa từ mặt trực giác mà nhìn, ta rất xem trọng ngươi.
Tần Vô Song nhàn nhạt cười:
- Đồ Đằng cường giả xem trọng, ngược lại khiến ta sợ hãi. Nhiều chuyện hỏi một câu, sau khi có được Huyền Minh Lệnh, lúc nào có thể nhận phần thưởng?
- Sao? Ngươi tự tin như vậy, nhất định có thể đoạt được Huyền Minh Lệnh?
- Ha ha, không có tự tin, sao dám báo danh?
- Xem dáng vẻ, các hạ đối với hai thứ này cũng là tha thiết mong muốn. Tốt lắm, đối với ngoại giới mà nói, hai thứ này giống như vật quý báu. Huyền Minh Tộc ta, lại muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Hai thứ này không khó có được. Lúc nào ngươi có thể lấy ra Huyền Minh Lệnh, lúc đó ngươi có thể lấy được hai thứ này.
Tần Vô Song ha ha cười to:
- Thời gian ba tháng là thoải mái, thế nào hả?
- Ba tháng?
Đồ Đằng cường giả đó nhíu mày:
- Tinh Hà các hạ, Huyền Minh Lệnh không phải là trò chơi, nếu không nắm chắc, đừng ăn nói ba hoa.
- Đồ Đằng cường giả không có tự tin đối với tại hạ, ta đối với bản thân, trái lại rất có tự tin. Ba tháng, giao dịch ở đây, thế nào hả?
Đồ Đằng cường giả đó trong mắt lóe ra tinh quang, giật mình nhìn Tần Vô Song, phảng phất giống như nhìn thấu hắn. Tần Vô Song thần thái tự nhiên, khóe miệng vẫn là nụ cười thong dong không bức bách.
- Được, vậy ta cho ngươi thời gian ba tháng, chỉ là hiếu kỳ, Huyền Minh Lệnh này mất tích mấy trăm năm, ngươi làm sao có thể tự tin như vậy? Lẽ nào ngươi có manh mối?
- Đây là chỗ lý thú của ta!
Tần Vô Song cười ha ha, phiêu nhiên rời đi. Đồ Đằng cường giả một lời tựa ngàn vàng. Tần Vô Song thật sự không lo lắng hắn nuốt lời.
Trong ánh mắt Đồ Đằng cường giả đó nhìn Tần Vô Song, mang theo mấy phần cổ quái.
Ba tháng tiếp theo, Tần Vô Song lại ở trong khách điếm, ru rú trong nhà, chân không bước ra khỏi cửa. Sinh hoạt thường ngày, đều có đồ đệ mới nhận Dương Y trông nom.
Thầy có việc, đệ tử đương nhiên phải phục tùng. Dương Y biểu hiện nhu thuận như vậy, nhưng thật ra khiến Tần Vô Song cảm thấy vô cùng vui mừng, nhìn ra, tính cách của đồ đệ này vẫn là vô cùng đơn thuần. Khó khăn lớn nhất là thông minh láu lỉnh, khiến người ta yêu thích, sư phụ hỏi cái gì cô ta trả lời cái đấy, sư phụ không cho làm, cũng không đi quá giới hạn.
Tần Vô Song một khi đã nhận đồ đệ, cũng không qua loa cho xong chuyện. Ngày hôm nay, Tần Vô Song gọi Dương Y đến trước mặt, nói với bọn Bao Bao:
- Ba người các ngươi, hộ pháp bên ngoài, không được để cho đám tạp vụ xông vào. Nghiêm cấm tai vách mạch rừng!
Bao Bao biết Tần Vô Song muốn truyền công, không dám chậm trễ, dẫn theo Cô Đơn và Hỏa Lân ra ngoài hộ pháp.
Dương Y hình như biết hôm nay rất đặc biệt, khẽ nắm chặt tay, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, trong đôi mắt linh hoạt, bắn ra vẻ vui mừng.
- Dương Y, vi sư hỏi ngươi, trước đây, ngươi có từng học võ chưa?
Dương Y lắc lắc đầu:
- Sư phụ, đệ tử từ nhỏ đã là cô nhi, trước khi quen biết đại thúc bán quẻ, đệ tử cái gì cũng không biết.
- Được, thật sự là một khối ngọc thô!
Tần Vô Song gật gật đầu:
- Ngươi hiện tại không được cử động, trong đầu không được nghĩ bất cứ cái gì, vi sư lấy thần thức điều tra một chút gân mạch của ngươi, tùy theo tài năng của ngươi đến đâu mà dạy.
Dương Y rất hiểu chuyện, ánh mắt khẽ khép lại:
- Sư phụ, đệ tử cái gì cũng không nghĩ!
Tần Vô Song thần thức thúc giục, thần quang thúc giục, bắn vào trên trán Dương Y, bắt đầu điều tra. Ngũ Hành linh lực trong cơ thể Dương Y hơi có chút gợn sóng.
Chỉ một thoáng, trong cơ thể của Dương Y, lại dập dờn bồng bềnh từng đạo gợn sóng nhiều màu, mặc dù rất yếu ớt, nhưng lại sản sinh cộng hưởng.
Tần Vô Song nhất thời ngây dại, thu lại thần thức, kinh ngạc ngây người.
Dương Y tựa hồ ý thức được gì đó, mở mắt ra, nhìn thấy sư phụ nhắm mắt không nói, trong lòng không khỏi căng thẳng:
- Sư phụ, có phải gân mạch của đệ tử quá kém không?
Tần Vô Song lúc này mới ý thức được, bản thân trầm mặc không nói, trái lại khiến tiểu nha đầu này đa nghi.
Khẽ cười, Tần Vô Song chân thành nhìn đứa trẻ giống như viên ngọc chưa mài, hỏi:
- Đồ nhi, trước khi ngươi quen đại thúc bán quẻ đó, ngươi sống ở đâu?
Dương Y chớp mắt, lông mi khẽ nhảy dựng lên:
- Sống ở đâu? Sư phụ, ta ở một nơi tên là trấn Cổ Nguyệt, nghe nói cách Huyền Minh Thành có mấy vạn dặm, sư phụ, làm sao vậy?
Tần Vô Song trầm ngâm không nói, mấy vạn dặm, đối với tu luyện giả mà nói, căn bản không tính là gì. Nhưng đối với một đứa trẻ chưa từng tu luyện mà nói, đương nhiên là con số thiên văn.
- Sư phụ, có phải đồ nhi không có thiên phú, khiến sư phụ ngài thất vọng rồi?
Dương Y có chút chán nản, thanh âm nhỏ bé, tựa hồ nghẹn ngào.
- Ha ha, nha đầu ngốc, ngươi đương nhiên không phải không có thiên phú, trái lại, thiên phú của ngươi khiến vi sư rất giật mình.
Tần Vô Song cười an ủi:
- Vi sư chỉ là cảm thấy rất kỳ quái, đứa trẻ có cốt mạch giống như ngươi, lại không bị người ta đào móc ra, quả thực là phung phí của trời!
Dương Y lập tức nín khóc mỉm cười:
- Sư phụ, nói như vậy, thiên phú của đồ nhi rất tốt sao?
- Tương đương được!
Tần Vô Song không tiếc ca ngợi, cười nói:
- Đồ nhi, vi sư thật ra muốn suy nghĩ kỹ càng một chút, tương lai làm thế nào chế định kế hoạch tu luyện cho ngươi. Tần mỗ ta cả đời lần đầu tiên thu nhận đồ đệ, lại là một nhân tài kiệt xuất như vậy, rất tốt. Lý tiền bối đối với ta, thật sự là không tệ!
- Lý tiền bối? Là đại thúc bán quẻ đó sao?
- Là hắn!
Tần Vô Song cười ha ha nói:
- Nhưng đại thúc đó, không phải là đại thúc bán quẻ gì cả, bản lĩnh của hắn, lớn lắm.
Dương Y mở lớn đôi mắt, rất là tò mò:
- Sư phụ, Lý đại thúc đó, bản lĩnh có mạnh như sư phụ không?
Nếu đổi lại là một người trưởng thành, hỏi vấn đề như vậy, đương nhiên là rất vô lễ. Nhưng Dương Y còn nhỏ tuổi, ngây thơ chân chất, lòng hiếu kỳ nổi lên mới mở miệng hỏi, thật sự ngôn ngữ chân chất của đứa trẻ không có tâm cơ gì, Tần Vô Song đương nhiên sẽ không tính toán, cười nói:
- Lý đại thúc đó, thực lực còn mạnh hơn nhiều sư phụ. Cũng là một người sư phụ bội nhất trong cuộc đời.
- Sư phụ, nhưng đại thúc hắn nói với ta, hắn nói sư phụ tương lai của Y nhi, sẽ là người mạnh nhất thế giới này. Sư phụ, ngươi và đại thúc đó, rút cuộc là ai nói thật?
Tần Vô Song đương nhiên biết đó là lời nói tránh của Lý Bố Y, cười nói:
- Đó là kỳ vọng của Lý đại thúc đối với sư phụ, Y nhi, thiên phú của ngươi rất tốt, cũng vô cùng phù hợp với con đường của vi sư.
Vốn là Tần Vô Song vừa rồi giật mình, là vì nhìn thấy thiên phú của Dương Y, lại cũng là Ngũ Hành thuộc tính đầy đủ, trong cơ thể của Dương Y, lại có thiên phú Ngũ Hành.
Loại thiên phú này, một khi tiến vào Thần đạo, ưu thế sẽ vô cùng rõ ràng.
Tiểu nha đầu nghe xong lời này, nhất thời hưng phấn vô cùng:
- Sư phụ, nói như vậy, Y nhi tương lai có thể cũng lợi hại giống như sư phụ sao?
Tần Vô Song cười nói:
- Trường Giang vốn dĩ là sóng sau xô sóng trước, có lẽ ngươi tương lai còn lợi hại hơn vi sư, cũng không biết chừng. Chỉ là, nếu ngươi muốn cùng vi sư tu luyện, thì phải nhớ kỹ một chuyện. Trên con đường tu luyện, khó khăn nguy hiểm tầng tầng lớp lớp, nói là núi đao biển lửa cũng không quá đáng. Nếu ngươi không có tâm tính này, đừng hòng có được đại thành tựu. Con đường tu luyện, cho dù ngươi là thiên tài cũng vậy, kẻ tầm thường cũng vậy, nam nhi bảy thước cũng vậy, nữ tử mềm mại cũng vậy, thiên đạo đều không thay đổi, sẽ không vì ngươi là nữ hài tử, mà chiếu cố ngươi nhiều hơn. Trên con đường tu luyện, chỉ có trải qua tôi luyện giữa sống và chết, mới có thể có được đại thành công, đạt được đại cảnh giới, biết chưa hả?
Tiểu nha đầu lúc này có vẻ vô cùng cơ trí thành thục, lắng nghe một cách chân thật vô cùng, luôn gật đầu, dáng vẻ có chút suy nghĩ.
- Với cốt cách của ngươi, nếu từ tầng diện võ sĩ bình thường khởi bước, hiển nhiên là lãng phí. Đợi vi sư quay về luyện chế cho ngươi mấy vị đan dược, luyện hóa gân cốt cơ thể. Tu vi này của ngươi, ít nhất phải khởi bước từ Tiên Thiên Linh Võ Cảnh. Trong mười năm, cần phải tu luyện đến Hư Võ Đại viên mãn cho ta, bằng không, vi sư sẽ không vừa lòng đâu.
Tiểu nha đầu mấy ngày nay đi cùng với Tần Vô Song, lời nói và việc làm đều mẫu mực, thật ra đối với tu luyện đã có rất nhiều nhận thức, biết Hư Võ Đại viên mãn có ý nghĩa gì.
Nhưng trong mắt của nha đầu, lại không có nao núng, trái lại lại có ý khiêu chiến mong chờ muốn thử. Đứa bé này, thật ra là ngoài mềm trong cứng, có chút khiến Tần Vô Song ngưỡng mộ.
Trong thời gian ba tháng, Tần Vô Song không truyền thụ cho nha đầu bất cứ tâm pháp võ học gì, chỉ là truyền thụ cho nó một chút kiến thức cơ bản và tâm pháp luyện khí.
Mỗi ngày tiêu hơn nửa canh giờ, lấy sức mạnh Thần đạo của mình, mở đường linh mạch Ngũ Hành trong cơ thể Dương Y, khuyếch trương linh mạch này, với sức mạnh Thần đạo tẩy lể, khiến thân thể của nó thích ứng với tu luyện cường độ cao trước thời hạn.