Đằng Vân Trùng khơi thông suy nghĩ này, cố nhiên rất có đạo lý. Theo thường quy mà nói, cũng là cẩn thận chặt chẽ. Nhưng hắn cuối cùng vẫn là đánh giá thấp năng lực của Tần Vô Song. Mặc dù hắn đối với Tần Vô Song đã vô cùng coi trọng, coi là cường địch suốt đời.
Nghĩ đến đây, Đằng Vân Trùng nhất thời hào khí vô cùng, cười nói:
- Ta đánh cược với ngươi!
Tần Vô Song mặt mày vừa động, khóe miệng nhúc nhích, kêu lên:
- Quân tử nhất ngôn!
- Tứ mã nan truy!
Đằng Vân Trùng cũng nghiêm túc:
- Được, trận chiến này, bất kể thắng thua, Vô Song đối với khí độ của các hạ, vẫn là bội phục vô cùng.
Tần Vô Song tán thưởng nói.
- Không dám không dám!
Đằng Vân Trùng ha ha cười:
- Được rồi, chúng ta bắt đầu. Ngươi chờ ở đây, ta đi bày trận!
Đằng Vân Trùng tay áo mở ra, cờ nhỏ hai mặt nhan sắc tươi đẹp xuất hiện trên tay. Lá cờ vừa phất, nhất thời dẫn động trận pháp bốn phía, địa hình toàn mặt đất, nhất thời theo sự lay động của lá cờ, mà xuất hiện biến hóa quỷ dị.
Đại Huyễn Diệt Vi Trần Trận này, chính là một đại bí pháp của Đại Quang Minh Thành, vô cùng cao cường, sinh tử tiêu tan, giữa một ý niệm, nhất là nơi trận nhãn, hấp thu thiên địa linh khí, sinh môn tử môn đều ở trong trận pháp, biến hóa muôn vạn, sinh sôi không thôi.
Tần Vô Song thân ở trong đó, cũng là chậm rãi khép lại hai mắt, hắn biết, trận pháp này biến hóa khó lường, dùng mắt thường để quan sát trận pháp, tất nhiên hoàn toàn không có thu hoạch. Loại trận pháp cấp bậc này, cần phải dụng tâm đi cảm ứng, dùng thần thức đi nắm bắt.
Trong lúc nhất thời, thần thức của Tần Vô Song toàn bộ mở ra, quan sát mỗi một chi tiết biến hóa của trận pháp này.
Đột nhiên, phía trên trận pháp một đoàn khí sương mù đè áp đến, toàn bộ trận pháp, lập tức bị sương mù vây quanh, rơi vào trong hải dương sương mù.
Thanh âm nhàn nhạt của Đằng Vân Trùng từ trong hư không vang lên:
- Tần Vô Song, trận pháp đã thành, Thần Tú Cung của ngươi đâu?
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Thần Tú Cung ở đây!
Thần Tú Cung nắm ở trong tay, hai tay tiến hành song song, toàn bộ cây Thần cung xòe ra hết mức, giống như một thanh loan đao, trực tiếp chém xuống, khiến sương mù xung quanh nứt ra thành một thông đạo. Thân hình Tần Vô Song kích bắn, đã đem Thần Tú Cung kèm theo Xạ Nhật Tiễn đưa về phía trước mặt Đằng Vân Trùng.
Đằng Vân Trùng thuận tay tiếp nhận, lập tức cảm nhận được một luồng thần lực cường đại mãnh liệt mà đến. Đằng Vân Trùng thiếu chút nữa hô hấp không thông thuận, liên tiếp lùi hai bước, hóa giải sức mạnh Thần đạo này.
Thần Tú Cung và Xạ Nhật Tiễn rơi xuống trong tay hắn, cũng là hàng thật giá thật.
Tần Vô Song đem Thần đạo Hộ Thuẫn trong tay ném đi, lấy lực Thần đạo bám trụ, dung hợp một tia thần thức ở trên mặt, khiến Thần đạo Hộ Thuẫn đó treo ở trên cao.
- Đằng đại sứ giả, đây chính là mục tiêu của ngươi. Nếu ngươi có thể phá vỡ tấm chắn ở giữa ta, vậy chính là ngươi thắng. Thần Tú Cung, chính là thuộc về ngươi tất cả!
Đằng Vân Trùng hừ một tiếng:
- Bắt đầu đi!
Đem Thần Tú Cung nắm ở trên tay, thần thức thúc giục, sức mạnh phun ra, nhẹ quát một tiếng:
- Mở cho ta!
Thần Tú Cung quả nhiên bị hắn mở ra, Xạ Nhật Tiễn mắc trên dây cung. Khóe miệng Đằng Vân Trùng lộ ra một nụ cười:
- Đơn giản như vậy sao? Cho dù Thần Tú Cung này cổ quái như thế nào, một tên này chỉ cần phát huy uy lực của vũ khí Thần đạo bình thường, cũng đã đủ rồi.
Đằng Vân Trùng vẫn là có thể cảm giác được, Thần Tú Cung cho dù có khống chế thần thức của đối phương, nhưng dùng trong tay hắn, so với vũ khí Thần đạo bình thường, chỉ mạnh chứ không yếu.
Nghĩ đến đây, thần thức của Đằng Vân Trùng liên tục thúc giục, ánh mắt kiên định chăm chú nhìn vào Thần đạo Hộ Thuẫn, phảng phất mặt tấm chắn đó hình thành mục tiêu cực đại vô cùng, căn bản không cần phải nhắm chuẩn liền có thể nhắm trúng mục tiêu.
Khi Đằng Vân Trùng đang hạ quyết tâm nhất định phải làm được, đột nhiên Đằng Vân Trùng cảm thấy lồng ngực trầm xuống. Ngay sau đó, một luồng cảm giác rung động khó hiểu, từ trong lòng hắn cấp tốc xẹt qua.
Chút rung động này không sao cả, Đằng Vân Trùng toàn thân giật mình, phảng phất đột nhiên giống như rơi xuống nước băng. Tóc gáy khắp người toàn bộ dựng đứng lên.
- Không, tại sao lại như vậy?
Quanh người Đằng Vân Trùng, đột nhiên gió lạnh nổi lên bốn phía, từng đạo khí tức tràn đầy tử khí, không ngừng dâng lên xung quanh.
Ngay sau đó, từng đạo bóng đen cả người máu đen, không ngừng từ dưới nền đất chui ra, bộ mặt dữ tợn, huyết nhục lẫn lộn, từng bước từng bước hướng về phía hắn.
- Yêu ma quỷ quái, tất cả hư huyễn!
Đằng Vân Trùng trong một ý niệm, lại có thể tâm thần trấn định, đang muốn một hơi chân ngôn hát phá, đột nhiên trong tai truyền đến một trận tiếng khóc bi ai:
- Vân Trùng, con trai của ta, vi phụ chết oan quá!
- Vân Trùng con ta, cứu ta!
- Đại sư huynh, đừng giết ta, van xin ngươi… đừng giết ta!
Tiếng khóc khắc khoải của mọi người, không ngừng vang lên bên tai hắn, trực tiếp cuốn vào trong thần thức của hắn, gõ vào thần kinh của hắn.
Tất cả những người thân bên cạnh, lúc này, mọi người toàn thân nhuộm máu, không ngừng lao tới, hướng về phía người Đằng Vân Trùng hắn thoải mái ôm tới.
Đằng Vân Trùng trong lòng có một ý niệm sáng trong, biết đây là cảnh tượng giả tạo. Nhưng cảnh tượng giả tạo chân thật như vậy, vẫn khiến trong lòng hắn bứt rứt khó chịu không thôi.
Từng màn cảnh tượng đáng sợ, phảng phất giống như có thể đọc hiểu tâm tư của Đằng Vân Trùng, không ngừng hiện ra. Còn thần thức của Đằng Vân Trùng, bị ảo ảnh này không ngừng trùng kích, cũng đang phát sinh biến hóa nhỏ bé.
Phụ mẫu lớn tuổi, sư muội thân yêu nhất, còn có con cháu thành đàn ở dưới…
Tất cả gương mặt này, đều là vô cùng thân yêu của Đằng Vân Trùng, là nhược điểm trong đáy lòng hắn. Nhược điểm này, tạo thành đại khủng bố trên người hắn.
Đại khủng bố này, hóa thành các loại cảnh tượng, trùng kích thần kinh của hắn.
Đột nhiên, tất cả gương mặt quen thuộc, biểu tình đều ngưng lại, tiếp theo, ngũ quan thất khiếu toàn bộ xuất hiện, cả khuôn mặt trở thành nhuộm máu không chịu nổi, dần dần hóa thành một bộ xương khô. Bộ xương khô không ngừng áp sát, đang muốn đến trước mặt Đằng Vân Trùng, đột nhiên toàn bộ hóa thành bột phấn, xụi lơ sụp đổ. Cảnh tượng khủng bố tương tự, màn này tiếp màn kia, phảng phất giống như vĩnh viễn không dừng lại. Loại đại khủng bố này, cũng chỉ có tu luyện giả tâm tính kiên định nhất, mới có thể trấn định được.
Đằng Vân Trùng hiển nhiên cũng thuộc loại tâm tính vô cùng kiên định, nhưng lúc này, vẫn là Thần hồn run rẩy, tim đập nhanh không thôi.
Đáng sợ nhất chính là, những ảo giác này không những có thể trùng kích Thần hồn của hắn, mà Thần Tú Cung, phảng phất cũng là một món vũ khí hút máu, một chút thời gian sau khi đến tay hắn, không ngừng cắn hút tinh huyết của hắn, cắn hút Thần hồn của hắn, đây mới là chỗ đáng sợ nhất mà Đằng Vân Trùng cảm nhận được.
Cẩn thận tâm niệm, nhưng vẫn như trước không thể nào phá tan được từng màn trùng kích tâm lý. Đằng Vân Trùng liếc mắt nhìn Đại Huyễn Diệt Vi Trần Trận, Tần Vô Song trong trận này, căn bản không tùy hiện hành động, mà là giống như một gốc cây cổ thụ, không nhúc nhích, giống như ngồi thiền.
Càng như vậy, Đằng Vân Trùng ngược lại càng cảm thấy Tần Vô Song này quả nhiên là thâm sâu khó lường.
Hắn nào biết, Tần Vô Song quan sát trận pháp, từ đầu đến cuối không muốn mạo hiểm đi phá trận, mà là ngồi đó chờ đợi. Hắn chỉ muốn nhìn thấu công kích huyền ảo của trận pháp này, không cần tùy tiện xông trận, phòng vệ cũng là vấn đề không lớn.
Tần Vô Song dự định như vậy, trước tiên đem bản thân đứng ở vị trí bất bại. Trên thực tế, cái hắn cần làm chính là kéo dài thời gian mà thôi.
Và tranh thủ khoảng thời gian này, chính là thời kỳ mấu chốt của trận quyết đấu của Đằng Vân Trùng và Thần Tú Cung.
Tần Vô Song vẫn trao đổi với Thần Tú Cung, tế luyện, đối với việc nắm bắt Thần Tú Cung, tựa hồ đã đạt đến một loại cảnh giới từ trước đến nay chưa từng có.
Thời gian hắn và Thần Tú Cung giao tiếp càng dài, càng biết tiềm lực ẩn chứa trong Thần Tú Cung lớn thế nào. Vì vậy, hắn căn bản không lo lắng Đằng Vân Trùng có thể chống đỡ được không.
Thần Tú Cung tản phát ra khí tức giết chóc, nếu Thần hồn không đủ cường đại, chỉ sợ sẽ bị khí tức Thần đạo của Thần Tú Cung trực tiếp cắn hút tại chỗ.
Đằng Vân Trùng cũng xem như là cảnh giới Thần đạo vô cùng cường đại, hơn nữa sức mạnh Thần hồn vô cùng lợi hại. Bằng không, chỉ cần bắt đầu giao phong mấy hiệp, đủ khiến hắn thần chí mất phương hướng, chủ động đầu hàng. Nhưng mặc dù như vậy, cũng khiến Đằng Vân Trùng cảm thấy áp lực cực lớn.
Thần Tú Cung túm ở trên tay, tựa như một khối lệnh bài triệu hoán tử vong tới từ địa ngục. Vô số bàn tay gây tội ác, dao động vươn tay về phía hắn, giống như triệu hoán hắn tiến về trước tụ tập. Đằng Vân Trùng chỉ cảm thấy tiếp tục như vậy, tinh huyết của cơ thể mình, sợ rằng sẽ bị Thần Tú Cung cắn hút sạch sẽ. Đằng Vân Trùng lúc này mới giật mình tỉnh ngộ, tại sao Tần Vô Song đó vừa xuất đạo không đến hai mươi năm, đã không hề kiêng kỵ định ra cá cược với hắn như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Nhưng mà, sau khi đợi hắn hiểu rõ điểm này, tình cảnh của hắn hiển nhiên đã tới đâm lao phải theo lao, hoàn cảnh không thể không tiếp tục.
Hoặc là, tiếp tục thúc giục thần thức, miễn cưỡng thúc giục Xạ Nhật Tiễn công kích Thần đạo Hộ Thuẫn. Nhưng phải dưới loại tình hình khống chế được Xạ Nhật Tiễn, đồng thời bắn thủng Thần đạo Hộ Thuẫn, thời điểm mấu chốt, không thể không nói là vô cùng khó khăn.
Làm vậy cái giá phải trả có thể là tinh huyết toàn thân bị hút khô hoàn toàn, Thần hồn thậm chí đều phải chịu thương tổn, thậm chí bị cắn trả. Còn một loại lựa chọn khác, không nghi ngờ gì, chính là cúi đầu nhận thua.
Trận chiến đấu không có khói thuốc súng, vừa mới bắt đầu, chính là cao thấp đã phân. Đằng Vân Trùng thét dài một tiếng, Thần hồn miễn cưỡng làm bộ trấn định vô cùng:
- Tần Vô Song, Thần Tú Cung này, rút cuộc có trò quỷ gì?
Tần Vô Song biết Đằng Vân Trùng đã đến ranh giới cực hạn, lập tức sẽ sụp đổ, toàn bộ dựa vào một tia khí tức chống đỡ. Lúc này, Đằng Vân Trùng tự bảo vệ mình cũng khó, chứ đừng nói đến thúc giục đại trận công kích của trận pháp đến công kích Tần Vô Song hắn.
Hắc hắc mỉm cười, Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Cụ thể là trò quỷ gì ta cũng không rõ, nhưng ta dám khẳng định, nếu Đằng đại sứ giả cố chấp muốn duy trì, sẽ khiến Thần hồn bị thương, nhẹ thì Thần hồn trọng thương, nặng thì kích phát ra toàn bộ uy áp của Thần Tú Cung, làm cho bản thân và Thần hồn cùng nhau hủy diệt thành khói bụi!
Nghe ra tựa hồ là giảng sự thật, bày ra đạo lý, không hề nghi ngờ gì là uy hiếp có lợi nhất. Đằng Vân Trùng một hơi cuối cùng, bị một đao giống như đao nhọn đâm vào trong lồng ngực, nhất thời một luồng cổ khí ầm ầm tiêu tán.
Thần Tú Cung rút cuộc cũng không cầm được, trực tiếp hóa thành một đạo kim quang, cả cung lẫn tên trực tiếp bay về trong tay Tần Vô Song.
Tần Vô Song ha ha cười lớn:
- Đằng đại sứ giả, đa tạ!
Đằng Vân Trùng than nhẹ một tiếng, mặt như tro tàn, cũng không phát ra tiếng nào, xuất thần nhìn Tần Vô Song bên trong đại trận, rất có một loại cảm khái vừa sinh ra đã sáng như ngọc. Nhưng mà, Đằng Vân Trùng rút cuộc là người nói lời giữ lời, cũng không phải nói một đằng làm một nẻo. Cờ trận trong tay nắm lại, bắt đầu hủy bỏ Đại Huyễn Diệt Vi Trần Trận, từng đoàn sương mù, cũng dần dần biến mất bên trong.
- Tần Vô Song danh khí truyền bá thiên hạ, trận chiến hôm nay, không có khói thuốc súng, cũng khiến bản sứ giả mở rộng tầm mắt. Được, loại nhân vật này, Đại Quang Minh Thành ta thua cũng đáng! Hoàng Kim Thụ này, là của ngươi. Tất cả đệ tử Tần gia, ngươi đều có thể mang đi!
Tần Thiếu Hồng từ trước đến giờ không ngừng đối phó với Tần Vô Song, lúc này, trong lòng vì Tần Vô Song lại hoan hô nhảy nhót không thôi.
Bởi vì, cuộc sống lao tù dài đến mấy năm của hắn, khiến tâm tình của hắn trong vô hình cũng xuất hiện biến hóa nhỏ bé. Nghe được Đằng Vân Trùng thừa nhận Tần Vô Song chiến thắng, trong lòng nhất thời một dòng nước ấm truyền khắp. Tự do, cuối cùng cũng tự do rồi!