Khí Trùng Tinh Hà

Chương 688



Người này đương nhiên là Lý Bố Y, kẻ đoán mệnh thần bí cao thâm khó dò kia. Hắn cười nhàn nhạt, khẩu khí có phần đùa cợt:
- Ai biết được ngươi có cho năm trăm tên đao phủ mai phục trong đó không. Ta không vào, chúng ta ra ngoài dạo một lát?
Vương Thiên cười:
- Lý huynh thật biết đùa. Trên Đại lục Thiên Huyền, năm trăm tên đao phủ cũng chẳng làm gì được Lý huynh à!
- Ha ha… Đúng rồi, Vương Thiền, con mèo nhỏ đó dám bắt nạt tiểu bằng hữu của ta. Là của Nga Mi Đạo Trường phải không? Nga Mi Đạo Trường đã bắt nạt tiểu bằng hữu của ta hai lần rồi đó!
Vương Thiền ngạc nhiên nói:
- Vậy là sao?
Lý Bố Y nói:
- Vẫn nhớ mấy năm trước ta truyền âm cho ngươi chứ?
- Huynh nói lần Diệu Vân gây chuyện hả? À, ta nhớ. Sao, Diệu Vân lại gây chuyện à?
- Cũng gần là vậy. Mèo con, có gì nói thật đi!
Lý Bố Y bình thản nói.
Vương Thiền ánh mắt như mang điện nhìn Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ:
- Chuyện là thế nào, có gì nói nấy, không được che giấu!
Trước uy lực của Vương Thiền, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đâu dám nói dối, vậy là nói hết ngọn ngành.
Vương Thiền giận dữ:
- Côn Luân Tiên Tông phát thiệp mời hào kiệt trong thiên hạ tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội, Nga Mi Đạo Trường các ngươi lại to gan lớn mật như vậy. Lý huynh, chuyện này là lỗi của ta!
Lý Bố Y xua tay:
- Thôi đi, đừng làm ra vẻ nữa. Vương Thiền, đừng tưởng ta không biết ngươi có quan hệ với những nữ nhân Nga Mi Đạo Trường đó. Ha ha, chuyện này ta cũng không muốn truy cứu. Quan trọng là ta cũng không muốn anh bạn đó biết đằng sau lại có can qua lớn như vậy.
Vương Thiền đã hiểu, Lý huynh muốn bao che cho tiểu bằng hữu, lại không muốn để hắn biết quá nhiều, ảnh hưởng đến sự phát triển của hắn, không kìm được hiếu kỳ hỏi:
- Lý huynh, đứa trẻ đó có thể khiến huynh coi trọng như vậy, có lai lịch ra sao?
- Tần gia Thiên Đế Sơn!
Lý Bố Y bình thản nói.
- Tần gia Thiên Đế Sơn?
Vương Thiền không hiểu, Tần gia Thiên Đế Sơn tuy cũng có tiếng tăm, cũng có thể coi là thế lực mạnh trong tám môn Thiên Đế Sơn, nhưng so với Đồ Đằng Tộc thì chẳng là gì cả.
Lý Bố Y chẳng thích thú quan tâm mấy tới Đồ Đằng Tộc, sao lại chú ý đến một đệ tử trẻ tuổi của Tần gia Thiên Đế Sơn?
Trong lòng hồ nghi, Vương Thiền cẩn thận hỏi:
- Lý huynh, đứa trẻ này, lẽ nào…
Lý Bố Y chau mày:
- Vương Thiền, không cần hỏi nữa. Ngươi nghĩ xem làm thế nào mà xử lý cho êm đẹp. Còn nữa, đừng có ngầm quan tâm đến các môn phái khác. Ta không muốn vì sự quan tâm của Đồ Đằng Tộc mà họ mất đi động lực phấn đấu.
Vương Thiền cười khổ:
- Lý huynh thật lo nghĩ nhiều quá. Huynh yên tâm, Lý huynh đã dặn dò như vậy ta không thể không nghe. Lý huynh, huynh đã nhắc với Hiên Viên Dương chưa?
- Nhắc hắn cái gì chứ? Nếu như nói với hắn, chỉ một câu nói của hắn là mọi vấn đề của Tần gia được giải quyết, như thế không đạt được mục đích rèn luyện tiểu bằng hữu của ta. Nếu không gặp phải sự uy hiếp của cường giả không ngang cấp, ta sẽ không xuất hiện. Dù có là lúc sinh tử ta cũng không can thiệp. Ta đã can thiệp hai lần rồi. Lần đầu tiên là Diệu Vân, là Thần đạo cường giả ức hiếp hắn là Hư Võ Cảnh. Lần thứ hai là Bạch Hổ, Hóa Thần Đạo tám kiếp ức hiếp hắn là Hư Võ Đại viên mãn. Đây là sự ức hiếp không cùng cấp nên ta mới can thiệp.
Lý Bố Y nói:
- Nếu được thì ta vốn không muốn cho ngươi biết những điều này, nhưng lại không muốn Mộng Huyễn Thiên Trì các ngươi bị cuốn vào vòng thị phi đó. Vương Thiền, ngươi phải xử lý tốt chuyện này đó!
Vương Thiền cười:
- Lý huynh yên tâm. Huynh đã có lời thì không thể để hắn thành mục tiêu tấn công của mọi người được. Có điều, chuyện của Tân gia Thiên Đế Môn và hai tông môn kia ta không tiện can thiệp, cái này huynh phải đi nói với Hiên Viên Tộc thôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
- Chuyện nội bộ của Thiên Đế Sơn ta căn bản không quan tâm.
Lý Bố Y cười:
- Nếu vấn đề của Thiên Đế Sơn mà hắn không giải quyết được thì không xứng cho ta quan tâm chú ý đến hắn. Vương Thiền, mấy vạn năm rồi, Đại lục Thiên Huyền cũng nên tỉnh dậy rồi. Mấy người già các ngươi cũng đừng có bế quan không hỏi chuyện đời nữa. Nên hành động thì phải hành động.
Vương Thiền giật mình:
- Lý huynh, lẽ nào nơi đó có gì dị thường sao?
Lý Bố Y dẹp đi khẩu khí bỡn cợt trước đó, trịnh trọng nói:
- Có lẽ thời cuộc phức tạp hơn ngươi nghĩ đấy. Thôi, đây cũng không phải chuyện trong một hai năm. Nhưng dù thế nào, năm đại thế lực Đồ Đằng các ngươi đứng đầu Đại lục Thiên Huyền mà cũng không hành động thì hối cũng không kịp đâu!
- Ba mươi năm sau, Thần Khí Chi Môn mở ra, nếu năm đại thế lực Đồ Đằng các ngươi không đột phá được thì tình hình Đại lục Thiên Huyền nên thay đổi thôi. Thôi được rồi, chuyện này cũng không tiện nói nhiều. Ngươi hãy giải quyết tốt chuyện trước mắt đây đi đã!
Lý Bố Y nói rồi lắc đầu, nhấc chân, đủng đỉnh đi mất.
Vương Thiền lộ ra sắc mặt nặng nề, nhất thời có phần ngẩn ra. Một lúc lâu mới liếc nhìn Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đang run rẩy phía dưới, thở dài nói:
- Bạch Hổ, lần này ngươi may mắn, Lý huynh không truy cứu sâu. Nếu không dù là ta cũng không thể bảo vệ cho Nga Mi Đạo Trường các ngươi. Chắc ngươi biết phải làm thế nào rồi chứ?
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ không phải kẻ ngốc, gật đầu nói:
- Biết rồi, biết rồi ạ. Ta sẽ nói Thần Đạo Quả là tự ta ăn, căn bản chẳng có ai trộm hết!
- Đi đi, đừng có khoa trương quá, phải xử lý có chừng mực!
Lúc này Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ mới thở phào, gật đầu lia lịa rồi đi về Ngọc Hư Cung. Lén quệt mồ hôi, vốn dĩ nó tưởng hôm nay gặp rắc rối lớn. Nhẹ nhàng qua ải như vậy thật là may mắn. Còn những lời mà hai vị cường giả nói, ngay cả dũng khí suy nghĩ đến nó cũng không có.

Trong Ngọc Hư Cung lúc này mọi người đều đang ngóng chờ Thần thú Bạch Hổ mau mau đến.
Chưởng môn Tuyết Thiền bỗng nhướng mày, mỉm cười nói:
- Đến rồi!
Diệu Vân Tiên Cô mừng húm nhìn ra ngoài. Một luồng sáng trắng vụt tới, Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đã ở trong đại điện, cung tay với năm đại Đồ Đằng cường giả:
- Bạch Hổ bái kiến!
Năm đại Đồ Đằng cường giả thực ra là người yếu nhất trong những người đứng đầu Đồ Đằng Tộc, thực lực tương đương Bạch Hổ nên nó cũng không cần quá giữ lễ. Giờ kẻ khiến nó hít thở khó khăn ít nhất phải là Chân Thần Đạo, hơn nữa là Chân Thần Đạo thực lực rất khá. Vì Bạch Hổ cũng chỉ cách Chân Thần Đạo một bước nhỏ nữa thôi.
- Hổ Thánh đại nhân!
Diệu Vân Tiên Cô cuối cùng cũng nhìn thấy người của mình, trong lòng đầy tủi thân muốn tìm Hổ Thánh đại nhân khóc lóc.
Thực lực của Hổ Thánh đại nhân đủ để đứng ngang hàng với năm đại Đồ Đằng cường giả, trong trường hợp này, Hổ Thánh đại nhân nói một câu bằng những người này nói mười câu. Diệu Vân Tiên Cô cảm thấy rất yên tâm rồi.
Ai ngờ được Thần thú Bạch Hổ lại không quan tâm đến bà ta, ngồi xuống nói với Chưởng môn Tuyết Thiền:
- Tuyết Thiền đạo hữu, tìm ta có chuyện gì không?
Rõ ràng là nó đã biết nhưng giả vờ hồ đồ. Biết chuyện gì rồi nhưng không tiện trực tiếp mở lời. Đại Chưởng môn Vương Thiền đã nói rồi, phải làm không để lại dấu vết gì, không thể để người khác nhìn ra sơ hở.
Nghĩ vậy, Bạch Hổ vô tình hoặc hữu ý nhìn sang Tần Vô Song, trong lòng run lên:
- Tên này rốt cuộc có lai lịch như nào mà khiến đại nhân vật như thế ra mặt giúp? Hơn nữa lại còn nghĩ đủ mọi cách bảo vệ hắn, rèn luyện hắn? May mà chưa làm gì hắn không thì hỏng bét…
Chưởng môn Tuyết Thiền nói qua lại tình hình một lượt:
- Bạch Hổ, Diệu Vân Tiên Cô nói Tần Vô Song lấy trộm Thần Đạo Quả của các ngươi, nhưng Tần Vô Song lại nói Diệu Vân Tiên Cô cố ý bày trò dự những tu luyện giả kia chui đầu vào rọ.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ nghe xong bật cười ha ha:
- Thần Đạo Quả? Mọi người nói Thần Đạo Quả sinh ra cùng với ta phải không?
- Đúng thế, Hổ Thánh đại nhân, tên tiểu tử đó trộm mất Thần Đạo Quả của chúng ta, lão nhân gia ngài không thể nào lại không biết chứ?
Diệu Vân Tiên Cô chỉ hận không thể nuốt sống Tần Vô Song.
Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ cười kỳ quái:
- Diệu Vân Tiên Cô à, ngươi hiểu nhầm rồi. Thần Đạo Quả đó bị ta ăn đấy. Ai có thể trộm được Thần Đạo Quả trong địa bàn của ta chứ? Đó không phải là điều hoang đường hay sao?
Lời nói vừa dứt, tất cả mọi người đều sững người, bao gồm cả Diệu Vân Tiên Cô, hóa đá sững sờ nhìn Hổ Thánh đại nhân:
- Hổ… Hổ Thánh đại nhân ngài ăn mất?
Bây giờ ngay cả Diệu Vân Tiên Cô cũng không chắc chắn liệu có phải Tần Vô Song trộm đi Thần Đạo Quả hay không nữa, vì Hổ Thánh đại nhân không có lý gì lại nói dối.
Việc Tần Vô Song trộm Thần Đạo Quả cũng chỉ là tin đồn chứ không có chứng cứ xác thực, tất cả chỉ là tin tức mà đệ tử môn hạ truyền về.
Mất mặt rồi, lần này thật sự là mất mặt rồi. Diệu Vân Tiên Cô tay chân thừa thãi không biết làm gì. Tuy da mặt bà ta cũng dày nhưng lúc này cũng cảm thấy không thể tha thứ cho mình được.
Động can qua lớn như vậy, muốn cáo trạng Tần Vô Song, kết quả là mất thể diện thế này đây.
Chưởng môn Tuyết Thiền cười khổ:
- Bạch Hổ, chuyện này không nói đùa được đâu, thật sự là ngươi đã ăn?
- Quả sinh ra cùng ta đương nhiên là ta ăn rồi. Ta còn định nhờ chúng để mà xung kích Chân Thần Đạo mà, không ăn chúng lẽ nào cho kẻ khác làm điểm tâm?
Ngay Tân Thiên Thần lúc này cũng thấy hồ nghi, lẽ nào Tần Vô Song không lấy được Thần Đạo Quả? Nếu như thế thì Tân Vô Kỵ chết quá oan uổng rồi.
Sự xuất hiện của Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, những lời làm chứng bất ngờ này khiến tất cả mọi người đều thấy loạn. Bên cáo trạng là Nga Mi Đạo Trường và Tân gia đều chết sững, còn bên được lợi là Tần Vô Song cũng cảm thấy kỳ lạ. Ban đầu Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ hung hăng với hắn như thế, lúc này bỗng nói như vậy, Tần Vô Song sao có thể không thấy bất ngờ?
Lẽ nào con Bạch Hổ này sợ sự uy hiếp của Lý Bố Y nên không dám nói thật? Tần Vô Song cũng chỉ có thể giải thích như vậy. Nếu không thì thật sự hắn không hiểu Thần thú Bạch Hổ có lý do gì lại giải thoát cho hắn như thế?
Tuyết Thiền lắc đầu bất lực, nhìn Diệu Vân Tiên Cô ý trách mắng:
- Diệu Vân Tiên Cô, chuyện này ngươi làm mất mặt quá đấy. Mau xin lỗi Tần gia đi.
Sắc mặt Diệu Vân Tiên Cô vô cùng khó coi, lắc đầu:
- Chưởng môn Tuyết Thiền, dù Tần Vô Song không trộm Thần Đạo Quả, nhưng hắn dụ dỗ đệ tử môn hạ của ta. Đệ tử kiệt xuất nhất của ta bị hắn làm cho hồn xiêu phách lạc, muốn ta xin lỗi hắn sao, ta thà chết!
Khẩu khí của Diệu Vân Tiên Cô vô cùng kiên quyết, nói những lời đó trước mặt bao nhiêu người, bốn bề xôn xao. Ai cũng tỏ ra không đồng tình. Không quản lý tốt đệ tử môn hạ của mình lại đi trách kẻ khác, điều này càng vô lý.
Chuyện đến nước này mọi người đều cảm thấy Diệu Vân Tiên Cô căn bản là vô cớ gây sự.
Còn Tân Thiên Thần, Yến Quy Nam và Lôi Minh thì cảm thấy thất bại vô cùng, chúng đúng là đã làm tiểu nhân một lần rồi.
Nhưng Tần Vân Nhiên hiển nhiên là không muốn kết thúc như thế, cung tay nói với Hiên Viên Bạt:
- Bạt đại nhân, Nga Mi Đạo Trường mất Thần Đạo Quả, ta có thể hiểu tâm trạng của họ, có xin lỗi không không quan trọng. Nhưng những tông môn này lấy chuyện công trả thù riêng, ngụy tạo lời khai hại Tân gia ta, thủ đoạn bỉ ổi, xin Bạt đại nhân làm chủ!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv