Tiếng gầm rú vang vọng khắp Vạn Hoa Cốc, những tán tu lúc này như những miếng thịt mặc cho người ta băm chặt, tiếng kêu gào thảm thiết vang lên không ngớt.
Tần Vô Song không chịu ảnh hưởng của những tiếng kêu gào đó, giờ không phải lúc nghĩ đến những chuyện khác, quan trọng nhất lúc này là giữ tính mạng.
Tuy cách Cửu Phương Vân Phi chỉ hai ba nghìn dặm nhưng hiển nhiên là Tần Vô Song không thể đi nhanh như bình thường, chỉ có thể dùng tốc độ chưa bằng một phần mười bình thường, đồng thời luôn luôn quan sát Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn để tránh sự xung kích của Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ, giữ khoảng cách an toàn cần thiết.
Tần Vô Song biết con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ này là Thần thú, khả năng dùng thần thức tìm kiếm vô cùng mạnh, tuy Vạn Hoa Cốc rộng vạn dặm nhưng không phải tuyệt đối an toàn.
Cửu Phương Vân Phi vốn dĩ dạo quanh vùng có lôi đài chiêu thân, hắn rất mong mỏi gặp được hồng nhan tri kỷ ngày trước, nhưng kết quả đã khiến hắn vô cùng thất vọng
Sâu trong Vạn Hoa Cốc, tiếng gào rú của Thần thú, còn cả những tiếng kêu thảm thiết của các tu luyện giả khiến lôi đài chiêu thân náo loạn.
Cửu Phương Vân Phi là người nhanh nhẹn, lập tức có phản ứng, biết chuyện không ổn, lập tức chạy ra ngoài sơn cốc.
Khi ra đến vùng rìa, Cửu Phương Vân Phi mới phát hiện cả Vạn Hoa Cốc đã vị cấm chế phong tỏa. Dù Cửu Phương Vân Phi có xung kích cách nào cũng không thể tìm được đường ra.
Cửu Phương Vân Phi lập tức hiểu ra, quay trở lại nơi chiêu thân, chỉ còn có những tu luyện giả kia chứ không còn bóng dáng đám nữ tu luyện giả của Nga Mi Đạo Trường.
- Mắc bẫy rồi!
Trong đầu Cửu Phương Vân Phi lóe lên ý nghĩ không may:
- Nga Mi Đạo Trường lẽ nào cố ý bày trò dụ các tu luyện giả mắc bẫy?
Cửu Phương Vân Phi rất không muốn tin nhưng lại không thể không thừa nhận điều này. Nếu không phải Nga Mi Đạo Trường bày trò thì sao cả Vạn Hoa Cốc đột nhiên lại bị cấm chế phong tỏa?
Cửu Phương Vân Phi bỗng nhớ đến Tần Vô Song, thầm kêu không hay rồi. Không chút do dự, lập tức chạy vào trong sơn cốc. Suy nghĩ của Cửu Phương Vân Phi lúc này lại giống hệt Tần Vô Song, hắn cũng muốn tập hợp với Tần Vô Song.
Tần Vô Song lại lấy ra Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn, định vị vị trí của Cửu Phương Vân Phi, hắn giật mình, Cửu Phương Vân Phi không ở lại vùng rìa Vạn Hoa Cốc mà lại đang di chuyển vào trong.
Nếu cứ theo hướng đó thì rất có thể sẽ gặp phải con Bạch Hổ. Tần Vô Song lo lắng, khổ nỗi Ngọc bài Truyền thức không dùng được, căn bản không có cách nào thông báo được cho Cửu Phương Vân Phi.
Hắn nghiến răng, quyết định tăng tốc, tranh thủ trước khi Cửu Phương Vân Phi gặp phải con Thần thú phải chặn lại được. Nếu không, gặp phải Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ thì không thể có cái gì gọi là may mắn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Tần Vô Song không lặng lẽ di chuyển nữa, hắn dốc toàn lực chạy về sơn cốc, dọc đường không ngừng có tu luyện giả chạy về hướng hắn.
Dùng hết tốc lực thì một hai nghìn dặm cũng không mất nhiều thời gian. Rất nhanh Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn đã vào trong phạm vi năm trăm mét.
Điều khiến tim Tần Vô Song đập mạnh hơn đó là Cửu Phương Vân Phi ngày một gần con Thần thú. Nếu không phải con Thần thú vẫn còn đang truy sát các tán tu khác thì dù Tần Vô Song có cố gắng mức nào cũng chưa chắc chặn lại Cửu Phương Vân Phi được.
Năm trăm dặm, bốn trăm dặm, ba trăm dặm…
Một trăm dặm…
Tần Vô Song cũng đang rất lo lắng, lúc này hắn dường như đã cảm nhận được rõ ràng khí tức Thần đạo của con Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ.
Khí tức đó vẫn không hề che giấu mà vô cùng cuồng dã và bạo ngược.
Đến nước này Tần Vô Song cũng không có lựa chọn nào khác, vẫn toàn lực lao tới. Vừa cảm nhận khí tức của con Thần thú vừa quan sát hướng của Cửu Phương Vân Phi.
- Tốt!
Tần Vô Song nhìn vị trí của Cửu Phương Vân Phi thì mừng rỡ. Vì hắn phát hiện Cửu Phương Vân Phi đang di chuyển về hướng mình.
Nếu vậy thì rất có khả năng chặn được Cửu Phương Vân Phi trước khi Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ đến. Xem ra Cửu Phương Vân Phi cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của Thần thú, thấy nguy hiểm nên bắt đầu chạy trốn.
- Grào!
Tiếng gầm của con Thần thú khiến hồn phách Tần Vô Song cũng như rung lên.
Thật đáng sợ! Tần Vô Song biết, một khi vào trong phạm vi công kích của con Thần thú thì hắn không thể có đường nào chạy thoát.
May mà Cửu Phương Vân Phi cách hắn cũng không xa nữa, năm sáu chục dặm đường cũng rất nhanh thôi. Tần Vô Song đang mừng rỡ, nhìn xuống Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn thì sắc mặt bỗng tái đi.
- Không hay rồi, thế này là sao chứ?
Tần Vô Song cuống lên, Cửu Phương Vân Phi lại ngoặt hướng khác, mà hướng này cực kỳ sai lầm, hắn đang chạy về hướng con Thần thú.
- Làm cái quái gì vậy? Thế không phải đi nộp mạng sao?
Tần Vô Song biết, nếu cứ chạy theo hướng đó Cửu Phương Vân Phi chỉ có con đường chết.
Tần Vô Song không ngừng tăng tốc, chớp mắt tốc độ đã tăng đến cực hạn, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng của Cửu Phương Vân Phi, hắn hét lên:
- Cửu Phương huynh, đừng qua đó, mau lại đây!
Cửu Phương Vân Phi ngạc nhiên quay lại, thấy Tần Vô Song đang cuống cuồng đuổi tới, xẹt tới trước mặt hắn, không nói lời nào kéo lấy tay Cửu Phương Vân Phi:
- Mau theo ta, mau lên!
Nhưng Cửu Phương Vân Phi lại cự tuyệt:
- Vô Song huynh, để ta đi. Ta phải đi gặp cô ấy, cô ấy ở ngay phía trước kia!
Tần Vô Song quát lên:
- Đi cái gì mà đi? Tất cả là trò quỷ của Nga Mi Đạo Trường! Huynh qua đó chính là nạp mạng cho con Thần thú!
Cửu Phương Vân Phi ngạc nhiên, Tần Vô Song đã kéo tay hắn rẽ sang hướng khác. Cửu Phương Vân Phi ngây ngẩn ra mãi rồi mới hiểu ra.
Tần Vô Song đã kéo theo hắn toàn lực tăng tốc, chạy thẳng một mạch mấy trăm dặm về phía trước rồi mới chậm lại, lấy Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn ra nhìn rồi khẽ thở phào.
- May thật, lần này đúng là may mắn! Cửu Phương huynh, vừa rồi hai ta chỉ cách ranh giới sống chết có một chút thôi. Nếu chậm một chút là thành đồ ăn cho con Thần thú đó rồi.
Cửu Phương Vân Phi vẫn còn cảm giác mơ hồ:
- Sao lại như thế? Sao có thể như thế?
Tần Vô Song kể ngắn gọn lại câu chuyện giữa hai nữ tử kia, Cửu Phương Vân Phi chau mày, ánh mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ:
- Vô Song huynh nói một người tên là Tiểu Xán?
- Đúng thế, chính là Tiểu Xán, ta đã gặp cô ta hai lần rồi.
- Thật sự là Tiểu Xán? Thật sự là Tiểu Xán?
Cửu Phương Vân Phi lầm bầm, ánh mắt đầy đau khổ:
- Sao lại là cô ấy? Nga Mi Đạo Trường thật sự là thế sao?
Tần Vô Song chợt hiểu:
- Cửu Phương huynh, lẽ nào hồng nhan tri kỷ của huynh tên là Tiểu Xán?
Cửu Phương Vân Phi lắc đầu đau đớn:
- Theo huynh tả thì đúng là cô ấy rồi. Chắc chắn là không sai, y phục xanh, gương mặt tròn trịa, không sai, chính là cô ấy.
Tần Vô Song trầm mặc, Cửu Phương huynh gặp phải cô ta thật là oan uổng quá.
Ở Oản Tử Cốc, vừa nhìn là biết Tiểu Xán kia chẳng phải loại hiền lành gì. Tần Vô Song rất tin vào ấn tượng lần đầu tiên, cách nhìn của hắn với nữ tu luyện giả Nga Mi Đạo Trường rất không tốt. Nay lại xảy ra chuyện này, hắn càng có ác cảm với Nga Mi Đạo Trường. Nếu không phải nể mặt Cửu Phương Vân Phi thì e là Tần Vô Song đã chửi một trận rồi.
Tần Vô Song sao có thể quên được cảnh tượng hồi đó đám nữ tu luyện giả của Nga Mi Đạo Trường giày vò hắn cơ chứ? Tất cả đám nữ tu luyện giả Nga Mi Đạo Trường có thể nói đều là lũ tâm lý lệch lạc nghiêm trọng.
Cửu Phương Vân Phi thấy Tần Vô Song không nói gì, trong lòng cũng đoán được phần nào, ủ rũ hỏi:
- Vô Song huynh, có phải huynh thấy ta không ra gì?
Tần Vô Song cười:
- Cửu Phương huynh, từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chỉ là…
- Chỉ là sao?
Cửu Phương Vân Phi cười khổ:
- Chỉ là Tiểu Xán không đáng ta làm vậy đúng không? Không đáng để ta nhớ thương bao năm như vậy, đúng không?
Tần Vô Song thấy đã nói đến thế rồi thì cũng không giấu nữa, gật đầu nói:
- Cửu Phương huynh, nữ tu luyện giả của Nga Mi Đạo Trường lòng dạ độc ác, cố ý dụ nhiều tu luyện giả đến đây như vậy là để làm thức ăn cho Thần thú trấn sơn, thúc đẩy sự đột phá của con Thần thú.
Cửu Phương Vân Phi trầm mặc, hành vi như vậy thật sự là khiến trời oán người hận, hai chữ "bỉ ổi" cũng chưa hình dung được hết. Cửu Phương Vân Phi cười khổ, thở dài:
- Chỉ trách ta có mắt không tròng, còn có gì để nói đây? Vô Song huynh, đa tạ huynh đã nhắc nhở!
Tần Vô Song cũng biết, muốn Cửu Phương Vân Phi lập tức tháo gỡ được vướng mắc tâm lý là không thể. Sự si mê nhiều năm như thế đã hình thành nên một loại thói quen tâm lý, muốn chốc lát thoát khỏi được cái bóng đen đó là không hề dễ. Tần Vô Song cũng không nói nhiều, vỗ vai Cửu Phương Vân Phi:
- Thôi đừng nghĩ nhiều nữa, việc cần gấp hiện nay là tránh việc thành thức ăn cho con Thần thú kia. Việc khác rồi sẽ có ngày giải quyết được thôi. Con Thần thú kia là Hóa Thần Đạo tám kiếp, rất mạnh mẽ, chúng ta còn chưa biết có thể vượt qua được kiếp nạn này không.
Cửu Phương Vân Phi gật đầu:
- Vạn Hoa Cốc rộng như vậy, dù là Thần thú Thần đạo cũng không thể tìm kiếm mọi ngóc ngách. Đúng rồi Vô Song huynh, sao huynh biết ta ở đâu?
Cửu Phương Vân Phi rất hiếu kỳ về điều này.
Tần Vô Song giơ lên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn:
- Dựa vào thứ đồ chơi này đây. Nếu không có nó thì sao ta lại biết chúng ta gần Thần thú như thế? Nó có thể thu thập thần thức để xác định vị trí của chủ nhân thân thức đó. Chúng ta có thể tránh được việc chôn thân trong bụng con Thần thú hay không là nhờ hết vào nó đấy!
Cửu Phương Vân Phi kinh ngạc:
- Đây lẽ nào là Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn?
- Ồ, huynh cũng biết nó sao?
Cửu Phương Vân Phi nói:
- Kiệt tác của một đại sư danh tiếng, Lỗ Tiên Lâu đại sư trong truyền thuyết sao lại ở trong tay huynh?
Cửu Phương Vân Phi đã đến Mộng Huyễn Thiên Trì nhiều năm nay, không biết chuyện xảy ra ở Hiên Viên Khâu, Tần Vô Song cũng không thể nói rõ tỉ mỉ được, chỉ kể qua một lượt.
Bỗng thấy trên Quan Thức Chỉ Linh Ngọc Bàn vị trí của Tân Vô Kỵ đang không ngừng tiến lại gần chỗ mình, sắc mặt Tần Vô Song khẽ biến:
- Cửu Phương huynh, mau đi thôi!
- Sao vậy? Thần thú đến gần rồi à?
Cửu Phương Vân Phi vội hỏi.
- Là Tân Vô Kỵ!
Tần Vô Song nói:
- Đừng nói gì vội, chúng ta đi đã!
Hai người toàn lực chạy đi. Lúc này Tần Vô Song không muốn dây vào Tân Vô Kỵ, hắn cũng chẳng hề dễ đối phó hơn Cửu Biến Thiên Yêu Bạch Hổ.