Tần Vô Song kẹp giữa hai Đại Chưởng môn, nghe hai Đại Chưởng môn bàn luận viễn vông, hắn nói không nhiều, nhưng thỉnh thoảng phát biểu một hai câu, cũng có thể khiến hai Đại Chưởng môn gật đầu biểu thị nhận thức.
Có thể nhìn ra được, Tần Vô Song xác thực là đối tượng đáng được bồi dưỡng, bất luận là nhìn từ phương diện nào, đều rất khó tìm ra tỳ vết.
Hiếm thấy nhất là, hắn tới từ các quốc gia nhân loại, căn bản không có bất cứ một chút tình tự luống cuống hay tự ti nào. Loại cảm xúc này trên người rất nhiều đệ tử tới từ chi mạch chọn lựa đều có, nhưng trên người Tần Vô Song, lại mảy may không thấy.
Một phương diện khác, từ khi Tần Vô Song xuất đạo đến nay, làm nhiều chuyện huy hoàng như vậy, hôm nay được hai đại Thần đạo cường giả tiếp kiến, cũng không mặt mày hớn hở vui mừng như điên, ngược lại có vẻ vô cùng bình tĩnh vững vàng.
Loại tâm thái không quan tâm thiệt hơn này, mới là thứ khiến người ta thích thú nhất của người trẻ tuổi này. Cho dù đổi thành bất cứ một Đệ tử Trung tâm nào khác trong loại trường hợp này, sợ rằng cũng có chút nơm nớp lo sợ, đứng ngồi không yên.
Tần Vân Nhiên hiển nhiên cảm thấy vô cùng thích thú với kinh nghiệm xuất đạo của Tần Vô Song, đặc biệt là cứu vãn Tần gia châu Bách Diệp, Chi Tế Sơn phục kích rất nhiều tán tu quá cảnh. Tần Vân Nhiên đặc biệt yêu thích, nghe được vô cùng thưởng thức.
Tự thuật của Tần Vô Song, giống như một dòng suối nhỏ chảy róc rách, từ đầu đến cuối không vội không chậm. Nhưng Bao Bao ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại bổ sung mấy câu, giống như sóng to gió lớn, hoàn toàn là hai loại phong cách khác nhau.
Tần Vân Nhiên nghe thấy như say như mê, cười lớn nói:
- Quả nhiên rất là phấn khích! Lão Tam, đệ tử của tám môn Thiên Đế Sơn, nếu không dựa vào tổ tông, không dựa vào chỗ dựa vững chắc sau lưng, muốn đơn độc thu phục La Thiên Đạo Trường, sợ rằng không có ai làm được? Cho dù là con trai của Thiên Đế, cũng không thể làm được!
Tần Vô Song vội hỏi:
- Nhị vị Chưởng môn, Vô Song có thể tấn công La Thiên Đạo Trường, cũng không phải chỉ dựa vào sức lực của một mình bản thân. Những may mắn đó, còn có bảo khố của Lỗ Tiên Lâu tiền bối, nổi lên tác dụng rất lớn.
Tần Vân Nhiên cười lớn nói:
- Người trẻ tuổi không kiêu ngạo không nóng nảy như ngươi rất tốt. Vô Song, ngươi có từng nghĩ qua, tại sao nhiều may mắn như vậy, luôn luôn rơi xuống đầu ngươi không? Đây là phúc duyên của bản thân ngươi. Thần Tú Cung, ha ha, Vô Song, ngươi có biết điển cố của Thần Tú Cung không?
Trong lòng Tần Vô Song giật mình kinh hãi, hắn đã giữ Thần Tú Cung rất nhiều năm rồi, nhưng rút cuộc Thần Tú Cung có lai lịch như thế nào, có điển cố gì, hắn thật sự vẫn không biết.
Bao Bao vội hỏi:
- Chưởng môn đại nhân. Thần Tú Cung có điển cố sao?
Tần Vân Nhiên cười ha ha nói:
- Đương nhiên là có rồi. Thần Tú Cung, vốn không phải là Thần khí của Hiên Viên Khâu, mà tới từ Mộng Huyễn Thiên Trì xa xôi. Nhưng mà, người có Thần Tú Cung, cầm đi khiêu chiến Hiên Viên Tộc thất bại, chưa thể quay về Mộng Huyễn Thiên Trì đã chết rồi. Thần Tú Cung biến mất từ đó, không ngờ, lại xuất hiện ở các quốc gia nhân loại!
- Thì ra còn có chuyện như vậy.
Tần Vô Song thở dài:
- Thật không ngờ, trước đây khi ta vẫn chỉ là Sơ Linh Võ Cảnh, kết bạn với một đại ca, người đó đã biếu tặng ta vật này, không ngờ lại là một Thần khí. Thật sự là bất ngờ. Nhưng không biết, đại ca mà ta đã kết nghĩa đó, hiện giờ lưu lạc ở nơi nào.
Tần Vân Nhiên cười nói:
- Chỉ đáng tiếc, thứ mà ngươi có chỉ là Thần Tú Cung, chứ không có Xạ Nhật Tiễn đối ứng. Nếu có thể có được chín mũi Xạ Nhật Tiễn lắp ráp vào, vậy uy lực của Thần Tú Cung, chí ít có thể đề thăng lên ba lần. Cho dù với tu vi lúc này của ngươi, trực tiếp đối mặt với La Thông Thiên, cũng có thể nắm chắc được cơ hội bắn chết hắn!
- Uy lực mạnh như vậy sao?
Tần Vô Song ngây người. Trải qua thử nghiệm của hắn với Thần Tú Cung, nhiều nhất cũng chỉ có thể giết người mạnh hơn hai cấp. Hắn hiện giờ là Hóa Hư Cảnh, có thể bắn chết Hư Võ Đại viên mãn, đã là sự phát huy siêu nhiên rồi. Còn La Thông Thiên, lại là Động Huyền Cảnh đỉnh phong, một chân chuẩn bị đặt vào nhân vật siêu tuyệt Thần đạo!
- Chính là mạnh như vậy!
Tần Vân Nhiên rất là khẳng định:
- Cho dù là Thần đạo cường giả, dưới sự phối hợp của Thần Tú Cung và Xạ Nhật Tiễn, có lúc cũng không tránh được phải thối lui mấy phần.
Tần Vô Song có chút không tưởng tượng nổi nhìn Thần Tú Cung, hơi có chút giật mình. Nhưng loại mũi tên bích ngọc Hậu Thiên phối hợp đã mạnh như vậy, Xạ Nhật Tiễn vừa ráp xong, uy lực tăng cường trên diện rộng là điều tất nhiên.
- Không nên cảm thấy bất ngờ, ngươi hãy nghĩ xem, chủ nhân của nó, có thể mang theo Thần Tú Cung tới khiêu chiến Hiên Viên Tộc, Hiên Viên Tộc, có thể xem là Đồ Đằng của Hiên Viên Khâu! Là tồn tại đỉnh cao của Đại lục Thiên Huyền!
Lời nói của Tần Vân Nhiên, khiến Tần Vô Song có chút lĩnh hội. Đúng rồi, một khi là cường giả khiêu chiến Hiên Viên Tộc, sao có thể kém cỏi được chứ?
Nghĩ đến đây, lúc này mới tin tưởng.
Tần Vân Nhiên lại nói:
- Nhưng chín mũi Xạ Nhật Tiễn này, có lẽ là bị Hiên Viên Tộc lấy đi rồi. Có thể có một ngày nhìn thấy lại hay không, thì còn phải xem tạo hóa.
- Nói ra, Lỗ Tiên Lâu cũng là một diệu nhân. Đáng tiếc cuối cùng bị La Thông Thiên hại chết. Hắn có thể chế tạo ra vật như Thần Đạo Ngũ Hành Phù. Mặc dù so với lực Thần đạo chân chính vẫn có chênh lệch rất lớn, nhưng chung quy vẫn kích phát được uy lực Thần đạo của Thần Tú Cung, cũng xem là khó có được.
Tần Trọng Dương tiếp tục đề tài, thở dài:
- La Thông Thiên hiện giờ nhất định rất hối hận, tại sao ban đầu không giết chết Lỗ Tiên Lâu, mà lại lưu lại cái mạng của hắn. Nguồn: http://thegioitruyen.com
- Đây chính là chỗ thiếu sót trong tính cách của hắn. Không giết Lỗ Tiên Lâu, là vì muốn dày vò hắn. Không ngờ, cuối cùng ngược lại lại bê đá đập chân của mình. Loại người như La Thông Thiên, cho dù là tiến nhập vào hàng ngũ Thần đạo cường giả, cũng nhất định không làm được chuyện lớn.
Tần Vân Nhiên dè bỉu, cảm tưởng đối với La Thông Thiên hiển nhiên rất tệ.
Tần Trọng Dương mỉm cười nói:
- Nói ra La Thiên Đạo Trường, La Hoành Dã, muốn giết hay là không giết chứ?
- Đã trở thành tù nhân, giết hay không giết, đã không có nhiều khác biệt. Lưu lại trước đã, ta có dự cảm, những ngày phải giao thiệp với La Thiên Đạo Trường, vẫn còn rất dài.
Tần Vân Nhiên thở dài:
- Lôi Đình Tông và Thiên Phạt Sơn Trang, đều đã phái Thần đạo cường giả tới La Thiên Đạo Trường, sợ rằng La Thông Thiên bị bọn chúng ác ý mê hoặc rồi, những ngày làm bia đỡ đạn cho bọn chúng, cũng không còn xa nữa.
Giữa lúc nói chuyện, Tần Trọng Dương đột nhiên đứng dậy, nói với Tần Vân Nhiên:
- Lão Nhị, ta phải quay về Chính Khí Đường, có tin tức tới báo, phía bên Thiên Đế Môn, xuất ra một chút gợn sóng.
- Sao vậy?
- Thiên Đế phát ra lệnh triệu tập, kêu bảy môn phái khác cử thủ lãnh tới Thiên Đế Cung bàn bạc đại sự. Thiên Đế Môn mười năm nay đều khó phát ra một lệnh triệu tập, sợ rằng có chút biến động nhỏ rồi.
Tần Vân Nhiên thật ra có vẻ không quan tâm, xua xua tay:
- Ngươi đi là đúng rồi, ta không có nhiều thiện cảm với Thiên Đế Môn, đi đến đó uổng công đấu võ mồm với bọn họ.
Tần Trọng Dương rời đi, Tần Vô Song cũng không tiện lưu lại thêm, cùng với Tần Trọng Dương rời khỏi, phân biệt đường đi, hướng về trấn Bình Nguyên xuất phát.
Trấn Bình Nguyên, là một trấn nhỏ vô cùng bình thường, chịu sự quản hạt của Tần gia Thiên Đế Sơn. Trấn nhỏ như vậy, trong địa bàn của Tần gia, không có mười vạn cũng có tám vạn.
Cũng giống như thường ngày, buổi sáng ở trấn Bình Nguyên, rất trong lành và yên tĩnh. Ở trên một mảnh đất trống trải, có một đám người trẻ tuổi đang ngồi, đám người trẻ tuổi này ước chừng có mười mấy người ngồi vây quanh một lão giả, đang vểnh tai nghe lão giả đó nói chuyện.
- Phải nói trấn Bình Nguyên chúng ta, vốn cũng xuất ra một số nhân vật lợi hại, chỉ đáng tiếc, vận mệnh của bọn họ đều không tốt.
- Lục Cân Công, ngươi muốn nói đến hai huynh đệ Tần Vũ và Tần Tường sao? Thời đại của bọn họ đã quá lâu rồi, lẽ nào mấy trăm năm qua, trấn Bình Nguyên chúng ta không xuất hiện thêm được nhân vật quái kiệt nào sao?
Lão giả đó vuốt chòm râu như sơn dương, thần tình có chút thẫn thờ, giống như vô cùng hoài niệm với lịch sử, trầm giọng nói:
- Mấy trăm năm nay, cũng có một số đệ tử trẻ tuổi, bôn ba tới Vấn Đỉnh Sơn, nhưng có tên tuổi lớn như vậy, tựa hồ không có.
- Ai, đến lúc nào, trấn Bình Nguyên chúng ta mới có thể xuất ra mấy đại nhân vật chứ? Như vậy có thể không bị người ta ức hiếp rồi!
Khi đang nói, bên ngoài bãi đất trống, có một hán tử cường tráng chạy tới, vừa chạy vừa hô:
- Mọi người mau đi xem xem, người của trấn Xích Thủy, lại tới ức hiếp người rồi!
- Làm sao?
- Từ từ nói, người của trấn Xích Thủy làm sao?
Hán tử cường tráng đó thở hổn hển nói:
- Còn không phải là chuyện tranh giành khu mỏ sao? Dũng sĩ của trấn Bình Nguyên chúng ta, bị bọn chúng đánh chết ba bốn người. Người của trấn Xích Thủy ra sức nhận định, khu mỏ đó chính là nơi trấn Xích Thủy bọn chúng một mình chiếm hữu. Không cho phép chúng ta khai thác!
- Ức hiếp người quá đáng sao? Không phải đã quyết định, mỗi bên một nửa sao?
- Ta thấy trấn Xích Thủy chính là cố ý ức hiếp người! Không phải là ỷ vào ở Vấn Đỉnh Sơn có chút chỗ dựa vững chắc chứ?
- Đúng vậy, ức hiếp chúng ta không có ai ở trên đó!
- Mọi người tới xem đi. Phải liều mạng với đám ác bá cường đạo đó!
Lão hán Lục Cân tức giận nói:
- Các ngươi đứng lại hết cho ta, những kẻ như các ngươi, lấy cái gì để liều mạng với người ta chứ? Chỉ dựa vào mấy người các ngươi, đi chịu chết sao?
- Lục Cân Công? Cho dù chịu chết, cũng còn hơn bị tức chết! Tiếp tục nhục nhã như vậy, sớm muộn cũng bị bọn chúng làm cho tức chết! Vậy chi bằng đi liều mạng với bọn chúng!
- Đúng vậy, nếu liều mạng, cho dù chết, tốt xấu gì cũng kéo theo được mấy tên chịu chết cùng!
Lão hán Lục Cân dậm chân mắng:
- Hồ đồ, chuyện này, các ngươi đi chỉ có thể khiến nó thêm tồi tệ, vẫn phải dựa vào nhân vật đầu lĩnh trên trấn đi nói chuyện.
- Nói chuyện, nói chuyện, nói chuyện, nói đã mười mấy năm rồi, vẫn là không nói được gì cả. Nói đến trấn Bình Nguyên chúng ta, còn có thể sống qua ngày được không?
- Tiếp tục như vậy, trấn Bình Nguyên sớm muộn cũng sẽ diệt vong!
- Đừng nói bậy!
Lão hán Lục Cân đối với gia tộc đầu lĩnh của trấn Bình Nguyên vẫn vô cùng kính nể. Gia tộc đầu lĩnh của trấn Bình Nguyên chính là Tần gia trấn Bình Nguyên, cũng chính là gia tộc của hai huynh đệ Tần Vũ và Tần Tường.
Lúc trước vì hai huynh đệ Tần Vũ và Tần Tường xuất thế ngang trời, Tần gia trấn Bình Nguyên thoáng cái trở thành trung tâm của trấn này, mặc dù sau này cũng không có xuất hiện nhân vật siêu tuyệt như hai huynh đệ đó, nhưng nhất mạch Tần gia của bọn họ, vẫn xâm nhập lòng người, rất được kính nể ở trấn Bình Nguyên.
Mấy năm nay, nếu không phải nhất mạch Tần gia trấn Bình Nguyên cố gắng chu toàn, khu mỏ đó, căn bản không đến lượt Tần gia trấn Bình Nguyên nhúng tay vào.
Nhưng mà, đúng như trước đó đã nói, trấn Xích Thủy có người ở cấp trên. Còn trấn Bình Nguyên mấy trăm năm nay, từ sau khi Tần Vũ và Tần Tường một chết một mất tích, không có người nối nghiệp.
Quang cảnh hôm nay, thật sự có chút hàm xúc mỗi ngày một khốn khó.
Lúc này, chủ lực của nhất mạch Tần gia trấn Bình Nguyên, cũng đang tập trung lại một chỗ. Những đệ tử Tần gia, mặc dù tu vi thực lực không có chỗ nào khả quan, nhưng cảm giác tự hào và hướng về gia tộc, lại không có bất cứ cường quyền nào có thể cướp đoạt.
Trước mặt trấn Xích Thủy cường thế, bọn họ căn bản sẽ không thỏa hiệp.
Bọn họ đều là tự phát tổ chức, hướng về phương hướng khu mỏ mà xuất phát, một khi trấn Xích Thủy đã không nói lý lẽ, vậy chỉ có thể dùng cách không nói lý lẽ để đấu một trận với bọn chúng.
Tần gia Thiên Đế Sơn, vẫn chưa đến lượt trấn Xích Thủy bọn chúng vô pháp vô thiên.
Lại nói về Tần Vô Song dẫn theo Bao Bao và Cô Đơn, lộ trình gần hai vạn dặm, dưới tốc độ hiện nay của bọn họ, cũng chỉ mất thời gian hơn nửa ngày.
Tới bên ngoài trấn Bình Nguyên, hạ xuống mặt đất, bắt đầu đi bộ.
- Lão Đại, mấy trăm năm trôi qua rồi, muốn tìm người, sợ rằng thật sự phải hỏi thăm.
Bao Bao nói.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Vậy thì đi hỏi thăm một chút, chọn người nào đó tuổi tác nhiều một chút để hỏi thăm.
Khi đang nói, nhìn thấy trên con đường nhỏ trước mặt, một lão hán thở dài ai oán từ trên sườn dốc đi xuống, lão hán này, chính là lão hán Lục Cân trước đó