Tất cả các Thánh Hoàng cường giả trong lúc này đột nhiên đều im bặt.
Đại La Thiên Tượng, Tần Vô Song đang thi triển không ngờ lại là Đại La Thiên Tượng!
Tất cả tâm tình cuồng nhiệt của mọi người trong lúc này như bị dội một gáo nước lạnh, đột nhiên tỉnh lại. Bọn họ ý thức được, đây chỉ là một giấc mơ!
Hỗn Độn Chi Khí rốt cuộc chỉ là một giấc mộng, một giấc mộng vĩnh viễn không thể thực hiện được.
Thiên tài, phúc duyên thực sự vĩnh viễn chỉ thuộc về thiên tài!
Đại La Thiên Cung, ba Đại La Chí Tôn, quân cờ đang cầm trong tay đột nhiên dừng lại, cười thoải mái:
- Thú vị lắm, thật thú vị! Các ngươi xem, trong những quân cờ ngoan ngoãn này cuối cùng đã xuất hiện một quân cờ khác lạ, chúng ta không cô đơn rồi!
- Đúng là khác lạ, quả nhiên khác lạ. Khó kiếm, chúng ta đã đợi qua bao nhiêu lượng kiếp rồi. Đại ca, ngươi còn nhớ rõ không?
Lão nhân áo xanh hỏi.
- Mặc kệ bao nhiêu lượng kiếp, cũng là lúc chúng ta phải xuất hiện rồi. Từ nay về sau, người xưng huynh đệ với chúng ta sẽ có thêm một người nữa. Lẽ nào không đáng chúc mừng sao? Nên xuất hiện chống lưng cho hắn rồi!
Ba lão nhân này đều cười lớn, quang mang lóe lên liền biến mất khỏi Đại La Thiên Cung.
Đại La Thiên Tượng thần thông vừa rồi của Tần Vô Song đã làm kinh sợ tất cả mọi người. Thu lại Đại La Thiên Tượng, Tần Vô Song khôi phục lại pháp thân ban đầu, thản nhiên nói:
- Chư vị, Thiên đạo không thiên vị, Hỗn Độn Chi Khí là do sư phụ của ta đoạt được, vì nó, sư phụ đã không tiếc hy sinh tính mạng. Ta là đệ tử kế nghiệp, đó gọi là Thiên đạo, đó gọi là cơ duyên. Trong số các ngươi, năm xưa truy sát sư phụ ta tổng cộng có ba trăm sáu mươi sáu người.
Nói tới đây, Tần Vô Song lạnh lẽo nói:
- Thiên đạo công bằng ở chỗ mọi việc đều có tiền định. Do vậy, ba trăm sáu mươi sáu người các người không thiếu một ai cũng đều đã tới đây! Hôm nay, ta sẽ đem nhân quả thuộc về các ngươi trả lại cho các ngươi!
Những người đã tham gia truy sát Lý Huyền Phong năm xưa sắc mặt đại biến, bao gồm cả những Thánh Hoàng xếp hạng rất cao.
Ý niệm lướt qua, ai ai cũng hóa thành lưu quang, nhanh chóng đào thoát. Ba trăm sáu mươi sáu đạo lưu quang khí thế vô cùng mạnh mẽ phóng đi.
Tần Vô Song cũng không thèm nhìn, ngón tay búng ra đã thấy một chiếc lưới ẩn hiện trong không trung.
Tiếp đó, ầm ầm ầm…
Những tiếng nổ nối tiếp vang lên, không lâu sau ba trăm sáu mươi sáu Thánh Hoàng không ngờ lại bị dính chặt vào trong tấm lưới kia, treo trên không trung, giống như những ngôi sao lấp lánh trên tinh hà.
- Tần Vô Song, ngươi đã thành đại đạo thì không nên báo thù riêng tư. Ngươi không hề có chút phong độ của Đại La Chí Tôn, ngươi…
- Không sai, ngươi rốt cuộc chỉ là một tên mới phất đắc chí, Đại La Chí Tôn, ngươi không xứng!
- Ai nói hắn không xứng?
Một đạo thanh âm sang sảng vang lên.
Trong quầng mây, giống như đất trời nứt ra một khe hở, ba đạo thân ảnh liền xuất hiện trước mặt chúng nhân.
- Đại La Chí Tôn!
Tất cả các Thánh Hoàng nhìn thấy ba người này đều quỳ lạy.
- Các ngươi nói lời bất kính, bất kính với Đại La Chí Tôn chính là bất kính với Thiên đạo. Đại La Chí Tôn chính là Thiên đạo. Thiên đạo bất luận thưởng phạt đều có định số!
Những Thánh Hoàng kia đều im miệng không nói được gì. Những Đại La Chí Tôn này đã nói như vậy liền tuyên bố tử hình với bọn họ. Tuy không cam lòng, tuy phẫn nộ nhưng cũng không làm được gì.
Lão nhân áo lam vừa phất tay lên, tấm lưới lớn đó giống như chưa từng xuất hiện, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Thiên đạo thần thông, cường hãn vô cùng!
Lão nhân áo lam cười nói:
- Ba lão già chúng ta dường như cuối cùng đã có thể lười nhác được rồi. Vũ trụ Đại La này, ba người chúng ta tính cách lười biếng, tới nay tiểu huynh đệ ngươi xuất hiện liền giảm bớt rất nhiều phiền phức cho chúng ta!
- Hà hà, đại ca nói không sai. Huynh đệ, ngươi là Đại La Chí Tôn đầu tiên sau khi Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh mở ra, thực sự từ nhân đạo mà đạt lên Thiên đạo. Chúc mừng ngươi!
- Hà hà, Lão Đại, Lão Tam, chúng ta phải chăng nên mời tiểu huynh đệ đi thăm lãnh địa của chúng ta một chút.
Lão nhân áo lam lại cười nói:
- Nhị vị hiền đệ, các ngươi cũng thật không hiểu lòng người, Vô Song huynh đệ trong Hỗn Độn Nguyên Thủy Cảnh tu luyện bao năm nay, cũng còn rất nhiều tục duyên cần phải giải quyết.
- Đúng, hà hà, Tần Vô Song huynh đệ, sau này bốn người chúng ta đều là huynh đệ rồi. Lãnh địa của chúng ta cũng chính là của ngươi!
- Hà hà, Tần Vô Song, nhớ kỹ, chúng ta ở Đại La Thiên Cung!
Ba đạo thân ảnh nói xong liền biến mất.
Tần Vô Song nhìn ba người bỏ đi kia, mỉm cười hiểu ý. Đại La Chí Tôn mở ra pháp nhãn liền có thể nhìn thấy mọi chuyện trong Vũ trụ Đại La, thần thông quảng đại, không gì là không thể.
Đại La Thiên Cung ở đâu, căn bản không cần hỏi cũng biết!
Những Thánh Hoàng còn lại ngượng ngùng quỳ lạy dưới đất xin tha thứ. Dù sao, bọn họ đối với Tần Vô Song trước đây đều vô cùng vô lễ.
Tần Vô Song xua tay:
- Chúng ta vì cảm ngộ Thiên đạo có chút xung đột, ta không để ý…
Những Thánh Hoàng kia như được đại xá, vô cùng vui mừng, nhanh chóng rời đi.
- Lão Đại!
Bao Bao và Cô Đơn từ trong Thiên Thuyền đi ra.
Mộ Dung Nhạn khóe mắt sũng nước. Thời khắc này đáng để nàng ghi nhớ trong lòng, không phải vĩnh hằng mà hơn cả vĩnh hằng!
Đại La Chí Tôn quả nhiên thần thông quảng đại. Vượt qua không gian chỉ trong tích tắc. Tần Vô Song đem theo chúng nhân rời khỏi Nguyên Thủy Cảnh, quay lại Đại lục Thiên Huyền.
Đại lục Thiên Huyền sớm đã sục sôi lên.
Đây là niềm tự hào vĩnh hằng của Đại lục Thiên Huyền. Hiện tại, cho dù Đại lục Thiên Huyền đứng riêng ở một nơi dễ nhìn thấy nhất trong Vũ trụ Đại La cũng tuyệt đối không có ai dám động vào. Thậm chí còn không dám lại gần!
Cố hương của Đại La Chí Tôn Tần Vô Song, ai dám động đến?
Ở Đại lục Thiên Huyền, tu vi của Thiên Huyền Thất Tử đột phá nhanh chóng, Tần Vô Song cũng không tiếc công sức bồi dưỡng. Trong vòng mười vạn năm, Thiên Huyền Thất Tử toàn bộ đã tấn thăng lên Chủ Thần. Lý Bố Y càng được Tần Vô Song điểm đá thành vàng, thành tựu địa vị Thiên Tôn!
Tinh vực Cửu Diệu hoàn toàn giao cho Tu La Vương và Âm Ma Thiên Tôn. Có cường giả tham vọng bá nghiệp như Tu La Vương quản lý, mở rộng cơ đồ đương nhiên không thể thiếu.
Còn ở Tiểu Vũ trụ Xích Dương, Tần Vô Song bồi dưỡng Thần Chiếu Thiên Tôn, đem Xích Dương Kim Thân Tháp trao lại cho hắn, cũng coi như là trả lại ân tình cho Xích Dương Thánh Hoàng.
Thần Chiếu Thiên Tôn dưới sự bồi dưỡng của Tần Vô Song thuận lợi tấn thăng Thánh Hoàng. Cũng nhờ quan hệ với Tần Vô Song, sức hiệu triệu của Tiểu Vũ trụ Xích Dương cũng vô cùng kinh người. Dưới sự nỗ lực của Thần Chiếu Thánh Hoàng, Tiểu Vũ trụ Xích Dương cũng phát triển mạnh mẽ.
Còn về người nhà của Tần Vô Song, tự nhiên là đi theo Tần Vô Song.
Tần Vô Song tiếp nhận đề nghị của ba đại Đại La Chí Tôn, xây dựng Vô Song Đại La Cung trong Vũ trụ Đại La, quản lý Vũ trụ Đại La.
Tần Vô Song biết đây là ba vị Đại La Chí Tôn muốn trút bỏ trọng trách, thích thanh nhàn. Tuy nhiên Tần Vô Song lại không thích cuộc sống thanh nhàn, đối với nhiệm vụ này đương nhiên là vui lòng tiếp nhận.
Nhưng Tần Liên Sơn và Tần Tụ sống không quen trong Vô Song Đại La Cung, càng thích quay về Đại lục Thiên Huyền, sống cùng tộc nhân của Tần gia, đó mới là cuộc sống thích hợp với bọn họ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://thegioitruyen.com
Tần Vô Song tự nhiên cũng không phản đối, dù sao Thiên đạo vô cùng, vũ trụ không bị diệt, bọn họ cũng sẽ bất tử, không cần quá lo lắng.
Còn về môn đồ Dương Y của Tần Vô Song, tiểu nha đầu thiên phú hơn người, lại được Tần Vô Song bồi dưỡng, trong vòng năm mươi vạn năm đã tấn thăng cảnh giới Thánh Hoàng, mở mang cơ nghiệp, tiếng tăm đã vượt qua nhiều Thánh Hoàng lão thành.
Bao Bao và Cô Đơn cũng không chịu thua kém, tự nhiên không chịu sống nhàn nhã trong sự che chở của Tần Vô Song. Sống tại Vô Song Đại La Cung không lâu liền ngao du khắp bốn phương.
Bao Bao trước khi Dương Y đột phá đã trở thành môn hạ đầu tiên của Tần Vô Song đột phá lên cảnh giới Thánh Hoàng.
Cô Đơn trăm vạn năm sau mới tiến lên cảnh giới Thánh Hoàng.
Hai đầu huyết mạch của Thái cổ Yêu long thiên phú tương đương với Cô Đơn, cuối cùng nhờ đại phúc duyên cũng đã tu thành cảnh giới Thánh Hoàng.
Hỏa Lân là Thần thú đột phá muộn nhất.
Thời gian trôi đi, trong nháy mắt trăm vạn năm đã qua. Cả Vũ trụ Đại La tuy biến hóa không nhiều, nhưng đối với Đại lục Thiên Huyền mà nói, tuế nguyệt vô tình đã có rất nhiều luân hồi rồi.
Những tộc nhân trong Tần gia, ngoại trừ những người đã tiến lên cảnh giới Thiên Thần Đạo vẫn còn tồn tại, những người còn lại đều đã trở thành cát bụi.
Ngày này, Tần Vô Song đem theo thê tử quay lại cố hương, khi ngao du qua Vô Tận Đông Hải lại nhìn thấy một đạo hồng ảnh bay tới.
Nữ tử này dung mạo xinh đẹp, một thân y phục như nam nhi. Quang âm trăm vạn năm dường như không lưu lại nhiều dấu vết trên con người này.
Nhìn thấy Tần Vô Song, nữ tử này sững sờ một chút, lập tức cười lên:
- Vô Song, Mộ Dung muội muội!
- Mễ Già tiểu thư, không ngờ trăm vạn năm đã qua phong thái vẫn còn như xưa.
Mễ Già hiện tại hiển nhiên đã tiến vào Thiên Thần Đạo rồi, chỉ là tính cách của nàng vẫn sùng sục như trước, bộ dạng đó xem chừng vẫn chưa gả cho ai!
Mộ Dung Nhạn nắm nhẹ vai Mễ Già, thân mật hỏi:
- Mễ Già tỷ tỷ, trăm vạn năm nay ngươi không hề thay đổi, vẫn chưa gả cho ai sao?
Mễ Già cười lớn nói:
- Gả cho người khác có gì hay, nam tử tốt nhất đã ở bên cạnh Nhạn nhi muội rồi. Hà hà, ta không tìm thấy người tốt như vậy nữa, nên không gả!
Nói xong, giọng điệu trêu chọc nhìn Tần Vô Song một cái:
- Vô Song, ngươi hiện tại đã là Đại La Chí Tôn rồi, muốn gặp ngươi quả thực là khó. Ngươi vẫn còn nhớ năm xưa tại Oán Tử Cốc, nữ tử đã đắp thuốc cho ngươi không?
Tần Vô Song tâm thần sửng sốt:
- Ngươi nói Thủy Nhược Lan?
- Hà hà, ngươi vẫn còn nhớ. Nàng lúc trước có tìm gặp ta, hình như muốn trả ngươi một thứ, không có đi tới Vô Song Cung sao?
Tần Vô Song lắc đầu:
- Nàng không đi!
Mộ Dung Nhạn thân mật nói:
- Nhược Lan muội muội vẫn tốt chứ?
- Nàng ta vẫn tốt, cũng tấn thăng Chủ Thần rồi. Tuy nhiên nha đầu này nhìn bộ dạng yếu ớt, nhưng trong lòng lại rất cứng cỏi. Ta cảm thấy trong lòng nàng ta vẫn còn có thứ chưa bỏ xuống được!
Nói tới đây, ý vị thâm thúy nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song bất giác ngây ngốc, phát hiện ánh mắt hai nữ tử đều đồng thời tập trung trên mặt hắn, biểu tình mỉm cười đầy thiện ý.
Nhất thời, Vô Song Đại La do Thiên đạo hóa thân, sắc mặt đỏ bừng, chẳng khác nào người bình thường...
HẾT