Dương chở mẹ con tôi đến một khu chung cư cao cấp cách không xa nơi anh ta ở, có lẽ là căn hộ mà anh ta không sử dụng. Với anh ta thì những nơi thế này quá bình thường, tôi không ở nơi thế này mới là lạ. Tôi đang ở nơi tối tăm ẩm thấp tồi tàn nóng như thiêu đốt, thậm chí đêm qua còn chẳng có mái nhà che thân, đột nhiên được ở trong một căn hộ sang trọng đẹp như khách sạn năm sao, nhất thời không dám tin vào hiện thực. Chắc chắn anh ta không biết tôi đã phải khốn khổ thế nào đâu. Quả thực cháu gái của đại gia giàu nức tiếng mà lại làm ô sin, ăn mặc bần hàn suốt một quãng đời dài, nói ra chưa chắc có người tin. Thế nhưng, chút sĩ diện khiến tôi coi như mình chẳng lạ gì những nơi thế này, cố gắng nín lại hơi thở khác biệt, chỉ có mẹ tôi là hồn nhiên nhìn xung quanh rồi reo lên như đứa trẻ:
– Úi Hạnh ơi… ở đây đẹp… đẹp thế… như trong cung điện ý…
– Được rồi… mẹ vào nhà tắm đi… con sẽ tắm cho mẹ!
– Tắm… được tắm… hihihi…
Tôi lôi quần áo của hai mẹ con từ trong bao tải ra ngoài. Dương nhìn nhác qua, đáy mắt anh ta ánh lên tia khó hiểu, dường như là thương xót. Tôi ghét cảm giác này, cũng chẳng tin là anh ta như vậy, chỉ giải thích đơn giản:
– Con cái giận dỗi bỏ nhà đi, chẳng có gì là lạ đúng không?
– …
– Anh cô thì sao?
– Chẳng sao cả. Tôi không hợp với người nhà. . Ngôn Tình Tổng Tài
– …
– Cô soi gương rồi mua thuốc bôi đi! Tiền để trên bàn.
Tim tôi thót lên một nhịp, cảm giác vừa xấu hổ lại vừa tủi thân. Tôi gật nhẹ, mặt vẫn cúi gằm. Điều tôi không muốn nhất chính là anh ta cho rằng tôi là kẻ khốn nạn bị đánh đuổi khỏi nhà, nhưng có lẽ thật khó để ngăn anh ta không nghĩ như vậy.
Dương đi rồi, còn mình tôi ở phòng khách. Nước mắt chẳng hiểu sao bỗng lăn dài, nhưng tôi là đứa con gái mạnh mẽ kia mà, tôi không có chỉ một mình, tôi còn mẹ nữa. Phải mạnh mẽ lên! Tôi nhanh chóng lau nước mắt, đem quần áo vào nhà tắm để hai mẹ con cùng gột rửa hết những gì bẩn thỉu nhớp nháp sau một đêm dài vạ vật ngoài đường. Ít nhất lúc này tôi đang được tận hưởng tự do, được tận hưởng không gian thư giãn đắt giá mà chưa bao giờ tôi có được.
Ngồi bên mẹ, tôi soạn một tin nhắn gửi cho Đức, đại ý là tôi cảm ơn anh ta nhưng tôi đã có nơi làm việc khác và đã dọn đến đó rồi, anh ta không cần lo cho tôi. Tôi không muốn thừa nhận tình cảm của anh ta, xưa nay tôi luôn coi anh ta tử tế với tôi vì nửa dòng máu chúng tôi có chung với nhau, nhưng có lẽ anh ta đã sớm biết sự thật.
“Ôi trời đất, tím bầm một bên mặt!”
Tôi thở dài nhìn mình trong gương, bôi thuốc mỡ lên vết bầm lớn trên má cùng vết rách ở môi. Haizz, bao giờ mới bình thường trở lại được đây? Bà Diệu đúng là ác quỷ đội lốt thiên thần, tôi chẳng nên nhìn mặt mà đoán tính cách thêm nữa. Cũng như Dương, anh ta có bề ngoài thiên thần nhưng liệu trong lòng anh ta ra sao, tôi chẳng thể biết. Tôi chỉ biết nhắc nhở bản thân phải đề phòng con người này, dù rõ ràng tôi cần biết ơn anh ta. Trong lúc tôi khó khăn nhất, anh ta đã cứu tôi một phen, nhất định tôi có ơn tất báo, sẽ cố gắng đem lại gấp nhiều lần những thứ anh ta cho tôi như anh ta mong đợi.
Người tính đúng là không bằng trời tính, buổi sáng trước ngày thi tuyển một ngày, tôi chỉ định lướt mạng xem tin tức một chút, nào ngờ…
Tôi vội sấp ngửa thay quần áo, chạy vội đến công ty Phượng Hoàng cách nơi tôi ở có năm phút đi bộ. Tôi lên thẳng phòng giám đốc ở tầng cao nhất. May sao bảo vệ cho phép tôi lên đó mà bấm thang máy giúp tôi.
Con Huệ ngồi ở bàn lễ tân trước cửa phòng giám đốc, nhìn thấy tôi, mắt nó long lên như muốn xé xác tôi. Tôi đoán nó cũng mới đọc xong tin tức trên báo. Nó làm ở đây được bao lâu thì tôi không rõ.
Con Huệ gào lên, lập tức đuổi tôi khỏi nơi tiếp khách:
– Con kia, mày định cướp chồng của tao đúng không? Cái gì mà chung sống như vợ chồng hả con khốn kia? Hay chính mày tung tin đồn nhảm hả con kia?
– Anh Dương, anh ra đây, ra đây ngay cho tôi!
Tôi gọi với lên mong Dương nghe được, có điều tôi không thấy phản hồi nào cả. Tôi bị con Huệ đẩy ra tận cửa thang máy, nó gọi bảo vệ tóm cổ tôi nhưng chẳng có bảo vệ nào làm như vậy. Hình như tất cả bọn họ đều đọc báo rồi thì phải, họ coi tôi mới là bạn gái của Dương nên không thèm nghe lệnh một con thư ký ất ơ ở đâu mới đến.
Tính tinh.
Cửa thang máy bật mở đúng lúc, Dương từ bên trong bước ra. Con Huệ thấy Dương thì lập tức giả đò hiền dịu mà tươi tỉnh cười chào:
– Anh Dương… em chào anh!
Tôi sẵn máu điên liền bước đến gặng hỏi:
– Anh Dương, chuyện tôi với anh chung sống như vợ chồng là sao? Tại sao lại có tin đồn này?
Con Huệ nghe xong biết được mọi chuyện chỉ là tin đồn, nó khẽ thở phào, lườm tôi một cái rồi hớn hở như hoa nở nhìn Dương. Dương không trả lời tôi, nhìn lướt qua Huệ thì bảo cô ta:
– Cô đến rồi đấy à, từ hôm nay cô làm các việc cho tôi, bao giờ xong mới được về.
– Dạ… hihi.
Dương nói xong bước nhanh, tôi liền bước theo, cơn bực bội mỗi lúc một tăng cao. Thái độ anh ta như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
– Này… anh chưa trả lời tôi!
Con Huệ giằng tay tôi kéo giật lại, gằn giọng nói nhỏ vào tai tôi:
– Mày cút đi!
Dương quay đầu lại, thấy vậy con Huệ lập tức giả vờ xoa xoa vai tôi rồi cười cười.
– Cô vào đây!
Con Huệ tức đến trào máu họng, tôi chẳng còn tâm trạng mà để ý đến nó, chỉ bước nhanh theo Dương vào phòng làm việc bên trong.
Phòng làm việc của Dương gọn gàng với tông trắng xám, nhìn qua thôi cũng thấy nhẹ nhõm. Anh ta đúng thực là giám đốc của công ty công nghệ, máy tính có đến ba chiếc để trên bàn làm việc lớn, không gian trống trải điểm xuyết vài chậu cây xương rồng nhỏ.
– Anh đọc báo sáng nay rồi đúng không?
– Chuyện đó tôi không làm, cô tin hay không thì tùy!
Dương mở máy tính bắt đầu làm việc, hàng mày cau lại. Không cần giải thích tôi cũng cho là vậy, nhưng nghe chính miệng anh ta thì tôi đành phải tin là thật. Suy nghĩ ban đầu của tôi là Dương muốn lợi dụng tin đồn để đẩy danh tiếng công ty anh ta lên như anh ta từng nói với tôi, nhưng sau khi nghĩ lại, anh ta làm vậy thiệt nhiều hơn lợi. Lúc này cảm thấy mình trách oan anh ta, tự dưng tôi lại thấy xấu hổ đến nóng cả người. Rõ ràng anh ta làm ơn mắc oán, tôi bị tai tiếng thì anh ta cũng đâu có kém, dù anh ta là đàn ông thì việc này có thể không bị ảnh hưởng như tôi.
Tôi ngồi phịch xuống ghế, muốn khóc cũng không khóc được. Tôi còn chưa có người yêu, tại sao lại thành ra tôi chung sống như vợ chồng với cháu trai ông trùm nhôm là anh ta chứ? Chẳng rõ ai chụp trộm tấm ảnh tôi và anh ta trên xe phóng vào khu chung cư, lại còn cả tấm ảnh anh ta rời khỏi căn hộ nơi tôi đang sống được trích xuất từ camera. Đúng là… có tiếng mà chẳng có miếng!
– Tôi nghĩ ông nội tôi cho người làm việc này.
Hả? Là ông nội anh ta sao? Tôi không nghĩ là ông nội tôi, bởi lẽ ông có tận hai đứa cháu gái, Dương chọn ai thì cũng vậy, trong khi rõ ràng Dương đã nhận con Huệ làm thư ký rồi. Dương có thể cũng nghĩ như tôi, thế nên anh ta đoán ông nội anh ta gây ra chuyện này. Cũng có nghĩa, ông nội anh ta “chấm” tôi sao?
Má tôi nóng ran lên. Thực lòng tôi không nghĩ đến việc này. Có điều, dù ông nội Dương chấm tôi cũng không có nghĩa là… chúng tôi có thể thành đôi được. Tôi với Dương, nếu nói là bạn cũng còn chẳng phải.
– Vậy… giờ anh tính sao?
– Chẳng sao cả. Ngày mai cô cứ đi thi tuyển bình thường, không có gì khác.
Đúng là về lý thì như vậy, nhưng mà… tôi cảm thấy mình bị thiệt thòi. Không… nhất định không được!
– Tôi… tôi bị ảnh hưởng nhiều lắm… không đơn giản cho qua được!
Tôi ấm ức. Dương ngừng gõ phím ngẩng lên nhìn tôi, môi anh ta khẽ bặm lại ra chừng cũng ý thức được điều này.
– Vậy cô muốn sao?
– Thì… anh lên tiếng đính chính lại đi! Là chúng ta… chỉ là bạn thôi!
– Là bạn mà cô ở nhà của tôi? Trong khi cô là tiểu thư cháu gái của đại gia ngành thép?
Đúng là anh ta có giải thích cũng chẳng ai tin thật. Tôi đúng là hết cách, cách ra đòn của ông trùm ngành nhôm thật khó đỡ. Tôi ỉu xìu thở dài một hơi chấp nhận.
Dương lắc đầu khe khẽ rồi lên tiếng:
– Được rồi. Nếu ngày mai cô vượt qua kỳ thi tuyển, tôi sẽ lên báo đính chính căn hộ đó cô đã mua lại từ tôi, với đầy đủ giấy tờ chứng minh. Vậy được chứ?
Dương nhếch miệng nhìn tôi thách thức. Tôi ngỡ ngàng như không tin vào tai mình. Anh hành xử rất đẹp, hơn thế nữa còn biết tạo lý do để ép tôi phải cố gắng. Tôi không còn điều gì để nói, đành gật đầu, thẫn thờ trở về căn hộ.
Tối hôm đó khi tôi ra ngoài mua đồ, khi bước vào chỗ tối, bất ngờ một nhóm người cơ bắp từ phía sau túm lấy vai tôi, ngay sau đó bọn chúng bịt miệng tôi khiến tôi lịm đi.
– Con ranh láo toét, đuổi nó xa khỏi cậu Đức nó lại cả gan cướp cậu Dương của cô Huệ! Sáng nay bà Diệu nghe được tin mà uất đến ngất đi đấy!
Tôi mơ màng mở mắt. Bọn chúng đem tôi đến một nhà kho bẩn thỉu. Hai chân hai tay tôi bị chúng trói chặt vào cột nhà. Tôi điên mất thôi, đúng là chẳng thể sống yên được. Nghe những gì bọn chúng nói với nhau, tôi lập tức phản đối:
– Các người biết gì mà nói. Tôi với Dương chẳng có gì cả!
– Câm mồm!
Cái tát nảy lửa vào chính vết thương hôm trước làm nó bật máu trở lại, tôi cắn chặt môi, cảm nhận được vị tanh của máu. Tôi căm hờn nhìn bọn chúng. Bọn chúng dã man thật. Trong ánh sáng đèn vàng nhợt nhạt tối nay tôi mới nhìn rõ mặt bọn chúng, toàn một lũ du côn xăm trổ, dù hôm trước trong đêm tối không nhìn thấy mặt nhưng tôi vẫn nhận ra bọn chúng chính là đám tay sai của bà Diệu từng hành hạ mẹ con tôi.
– Chúng mày muốn làm gì?
– Mày yên tâm, bà Diệu sẽ chẳng làm gì hại mày để bị cảnh sát sờ gáy, thế nhưng cho mày chịu khổ một chút thì được. Đêm nay ngoan ngoãn chịu khổ chút nhé cô em!
Tôi vùng vẫy mà không sao thoát khỏi mấy sợi dây thừng cột chặt, đành chấp nhận nhìn bọn chúng tắt đèn rời khỏi nhà kho. Không gian bỗng chốc chìm vào tăm tối ghê rợn. Tôi không sợ bóng tối, cũng chẳng sợ chuột hay gián, tôi đã quá quen với những thứ này, chỉ là tôi lo mẹ tôi phải trải qua một đêm không có tôi. Mẹ tôi điên dại ở một mình trong đêm vắng sẽ ra sao đây? Từ ngày mất đi ý thức đến giờ, chưa một ngày nào mẹ tôi phải chịu cảnh này, chưa một ngày mẹ phải xa tôi. Tôi tự trách mình quá chủ quan không biết tự bảo vệ mình, trong khi kẻ thù vẫn luôn muốn tôi tránh xa những điều chúng cho là tôi đang tâm cướp lấy của chúng. Nước mắt tôi tuôn rơi trong bất lực. Tôi chỉ muốn sống yên ổn với mẹ thôi mà bọn chúng cũng không để tôi yên!
Mẹ… mẹ ơi! Con phải làm sao để thoát khỏi nơi này, để có thể về với mẹ được đây?