Hai vợ chồng trẻ hự hự mà trang trí nhà mới của bọn họ.
Gia cụ là tiểu Lý bao.
Đàng gái đã có nhà rồi, gia cụ tất nhiên nên là anh ấy bao.
Chứ không là thiệt sự phải đi ở rể a.
Anh ấy không có da mặt dày đến thế.
Nên trang hoàng nhà của bọn họ như thế nào đây nhỉ? Triệu Kiến Đan muốn trang hoàng nhà mình thành cùng loại như bên chỗ thím, cô ấy rất thích.
Mặt tường sơn trắng, còn có sofa thoải mái.
Nghe thấy bọn họ muốn mua sofa, Giang Minh Trí không nhịn được mà nói: "Đừng có tốn mấy cái tiền đó, một chiếc sofa phải hơn trăm hoặc cả ngàn tệ, quá đắt, ông có thể mua nguyên vật liệu làm giúp hai đứa, làm ra kiểu dáng không khác mấy với cái trong nhà luôn."
Vậy thì chỉ cần ra tiền nguyên vật liệu là được.
"Ngày lành của hai đứa cũng không có nhanh đến vậy, đủ để ông giúp làm tốt rồi."
Lời ấy của ông làm Triệu Kiến Đan rất cảm động: "Ông ngoại, vậy thì ông quá vất vả."
Bản thân ông ngoại đã đang ở bên thím hỗ trợ rồi, ban ngày phải đi làm, nào còn có thời gian mà làm sofa cho cô ấy?
"Vẫn là để con tự mua đi, có loại rẻ hơn chút."
Giang Minh Trí xua xua tay: "Không cần, ông đi làm lúc bận thì bận thiệt, mà lúc nhàn cũng là rất nhàn, ngày thường lúc mà ông nhàn rỗi cũng làm chút đồ thủ công."
Diệp Hồng Tú: "Đúng đó, ổng có thời gian chậm rãi làm, sẽ không chậm trễ gì hết đâu, con đi xem mấy cái khác đi, như màn cửa hay khăn trải bàn gì đó, cứ chọn từ từ."
Theo góc nhìn của bà, nơi đó trên cơ bản chính là nơi mà về sau vợ chồng son Kiến Đan sẽ ở cả đời, tất nhiên phải để bụng nhiều rồi.
Về phần có đau lòng không...... vuốt lương tâm mà nói chuyện, Diệp Hồng Tú đương nhiên cũng đau lòng, nhưng mà bà cũng không có nói với con gái là không nên cho.
Nếu con gái có thể lấy ra được, vậy đã nói lên rằng con bé có cái năng lực đó.
Khác với vợ chồng bà hồi trước.
Hồi trước mà có thể cho một gian nhà ở làm phòng cưới đã không tệ rồi.
Triệu Kiến Quân được nghỉ phép không bao lâu lại phải trở về, anh ấy là chuyên bớt thời giờ ra để gặp mặt em rể, ngày nghỉ cũng không nhiều.
Triệu Kiến Quân trở về bộ đội.
Giang Cảnh Du cũng khôi phục bước đi vốn có.
Lưu Hoan cũng dẫn theo con trai mình thích ứng cuộc sống ở địa phương mới.
Mẹ con Lưu Hoan có mang theo hành lý tùy thân của chính mình tới đây, ăn – dùng, có thể mang theo đều mang theo hết.
Đến nơi ở mới này, khung giường tầng, tủ quần áo là tự ký túc xá đã có rồi, mẹ con họ cơ bản không cần thêm thứ gì là có thể vào ở.
Mẹ con Lưu Hoan ở trong ký túc xá 4 ngày, trong 4 ngày này, con trai chị ấy uống hết thuốc rồi, chị ấy dẫn theo con trai đi khám bác sĩ, bác sĩ bảo tiếp tục uống thuốc, rồi nếu có điều kiện thì cho bé ăn nhiều thêm chút đồ ăn giàu dinh dưỡng, chậm rãi nuôi.
Mỗi ngày tới giờ cơm là Lưu Hoan liền cầm cái tô to qua căn tin lấy một phần đồ ăn, phân lượng cho một người ở đây cũng đủ cho chị ấy và con trai ăn no rồi, còn có thể được ăn rất ngon.
Lưu Hoan gắp hết tất cả thịt mà ngày thường chỉ khi ăn tết mới có thể ăn vào trong chén cho con trai.
Con trai chị ấy nhìn thịt băm trong chén, trộm hỏi mẹ: "Mẹ ơi, nơi này sao lại tốt như vậy hả mẹ? Nếu mà ba vẫn còn đây thì tốt rồi."
Lưu Hoan thiếu chút nữa rớt nước mắt rồi, chị ấy nhanh chóng quay người đi, dụi dụi khóe mắt: "Đúng vậy, nơi này rất tốt, chờ khi mẹ được phát lương rồi, mẹ thêm cơm cho con, mua đùi gà luôn!"
Lưu Hoan trông mòn con mắt chờ, vào ngày thứ 5, rốt cuộc có người tới, dẫn chị ấy đi huấn luyện, từng bước một mà dạy chị ấy nên làm việc như thế nào, và lúc này, trong lòng Lưu Hoan mới thấy kiên định.
Nghĩ đến vị xưởng trưởng đã dẫn chị ấy vào trong này, hít sâu một hơi.
Chị ấy sẽ sống thật tốt, sẽ kinh doanh tốt cuộc sống của mình.
—
Đảo mắt liền tới cuối kỳ, thành tích của cặp song sinh trước sau như một, cho nên vừa tới tết, hai cô cậu liền đi theo Giang Nguyên Đồng và Trương Lưu Vân đến Hải Thành.
Bọn họ là ở trong nhà mình ăn tết xong mới đi, mùng 4 đầu năm xuất phát.
Giang Nguyên Đồng tính toán ở lại bên kia chừng hai ba ngày hoặc là ba bốn ngày gì đó, lại xem tình huống xem có đi được sang bên cháu ngoại Nhạc Anh của ông hay không.
Lần này chỉ có 4 người bọn ông đi.
Cặp song sinh cũng không còn nhỏ rồi, rất mau liền sẽ qua hết cao tam, có thể xem là người lớn mà sai sử rồi, về phần nói có nên lợi dụng thời gian mấy ngày này để học tập cho tốt, không có chạy loạn khắp nơi hay không...... Cặp song sinh tỏ vẻ sau kỳ nghỉ bọn họ đều sẽ bù lại hết tất cả chương trình học đã bỏ lỡ, hai cô cậu muốn đi chơi.
Muốn đi, vậy đi thôi.
Trước lúc bọn họ xuất phát, Giang Cảnh Du nhét không ít tiền cho hai đứa nhỏ: "Đi trên đường đừng có để lộ tài ra ngoài, biết chưa? Tâm tư phải tinh tế chút, ông cố ngoại với bà cố ngoại tụi con tuổi không nhỏ rồi, có chuyện gì phải cơ linh một chút."
Cố Thịnh: "Bọn con biết rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi!" Trước đó hai anh em cũng từng đến Hải Thành rồi, hiện tại đi lần nữa, vẫn cứ nhiệt tình như cũ.
Hai người bọn họ cũng phải đi chuyện trò thăm hỏi vui vẻ với tiểu đồng bọn của mình.
Các con và ông bà xuất phát, Cố Hướng Hằng cũng phải đi làm lại, nên Giang Cảnh Du liền dứt khoát về lại đặc khu. Ở đặc khu cũng có người lưu lại ăn tết, nhưng mà đại bộ phận người vẫn là lựa chọn trở về.
Ở bên ngoài vất vả kiếm tiền, tết đến, rất nhiều người đều muốn cầm số tiền mình kiếm được ở đây để về nhà hỉnh mũi kiêu ngạo một phen.
Có vài người không thích tiêu tiền, họ mang tiền mình tích cóp được về quê, tiền đó thậm chí có thể xây được một căn nhà, đấy là chuyện rất uy phong.
Bọn họ ở bên ngoài lang bạt, rất nhiều người ở quê quán cũng không biết bọn họ lăn lộn được thế nào, và khi họ lấy tiền trở về, ấn tượng liền rất trực quan.
Có thể tưởng tượng được, chờ khi các công nhân kia lại trở về đây, phỏng chừng bên cạnh bọn họ sẽ nhiều thêm không ít thân thích bạn bè, hoặc là đồng hương.
Cả nhà Tôn Thạch không có trở về, anh ấy không muốn trở về, anh ấy tình nguyện lưu lại đi làm nhiều thêm mấy ngày, kiếm nhiều thêm chút tiền.
Lưu Hoan và con trai cũng không có trở về. Chị ấy ở chỗ này làm việc thật tốt, còn phải cho con trai tiếp tục uống thuốc nữa, nếu về quê thì sẽ kiếm ít tiền đi, mà nếu tính vậy thì không có lời. Hiện tại, chuyện quan trọng nhất với Lưu Hoan chính là kiếm nhiều chút tiền để chữa khỏi thân thể ốm đau của con trai, chuyện còn lại thì về sau có cả bó lớn thời gian để làm.
Giang Minh Trí và Diệp Hồng Tú về lại thôn Thượng Trang, vợ chồng ông bà muốn về lại đặc khu muộn một chút, vì ở quê nhà bên này bọn họ muốn thương lượng xem phải trùng kiến nhà cũ như thế nào, mà đấy không phải chuyện nhỏ.
Chờ đến sau khi bắt đầu khởi công rồi, Giang Minh Trí phải lưu lại dưới quê trông chừng, còn Diệp Hồng Tú thì sẽ trở về đặc khu, bọn họ sẽ tách ra một đoạn thời gian.
Giang Cảnh Du hy vọng mẹ mình có thể tới đây hỗ trợ một đoạn thời gian, về sau bà muốn đi chỗ nào, cô đều có thể lo được.
Dù là về dưới quê hay là đi sang bên tỉnh thành ở, hoặc là cứ không đi, cứ ở lại với cô bên đặc khu, Giang Cảnh Du cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Hoặc là nếu mẹ muốn đi sang bên thủ đô để ở lại một đoạn thời gian thì cũng được.
Diệp Hồng Tú lắc đầu: "Ở bên kia không có quen, thời tiết rét lạnh đến vậy."
"Chẳng qua nếu mà em trai con kết hôn, sinh con không có ai chăm, mẹ đi chăm cháu không thành vấn đề." Muốn nói đến dưỡng lão, bà vẫn là càng thích khí hậu phương nam hơn, bà đã chăm sóc cặp song sinh cho con gái lớn, lại giúp đỡ con trai lớn chăm hai đứa cháu gái rồi, hiện tại chỉ còn thiếu nhà thằng út thôi.
Cách đường dây điện thoại, Diệp Hồng Tú cũng thúc giục anh chàng nhanh nhanh tìm đối tượng, thừa dịp bà còn đang có sức, sinh đứa con đi, bà chăm cho, vậy thì không chậm trễ vợ chồng son xông xáo sự nghiệp. Về phần sinh trai hay là sinh gái ấy à, cái đó tùy duyên đi, bà không bắt buộc.
Cách xa đến vậy, chỉ là một lần thúc giục kết hôn qua đường dây điện thoại, nên Giang Cảnh Tường đã ứng phó được rất nhẹ nhàng.
—
Kỳ nghỉ vừa qua, Lưu Phong Thu liền dẫn theo một đám người tới đặc khu. Nửa đầu năm ngoái anh ấy dẫn theo vợ tới trong xưởng làm việc, mấy đứa con lưu lại dưới quê để ông bà nội tụi nó hỗ trợ chăm sóc. Năm nay, trừ bỏ vợ mình ra, Lưu Phong còn dẫn theo vài người thân thích và chiến hữu, ai ai cũng cao to, tay nghề khác thì không biết, nhưng mà xây nhà là không thành vấn đề.
Lưu Phong Thu về lại trong xưởng rồi thì liền dẫn người đi báo danh.
Triệu Đại Thạch* thì năm ngoái đã tới rồi, anh ấy là được đại đội trưởng tiền nhiệm dùng lương cao mời tới.
*: nhắc lại một chút cho bạn nào đã quên, đây là anh trai của Triệu Tam Thạch, Triệu Tam Thạch là cái người suýt nữa bị con ả Giang Kiều tính kế cưới nữ chính, sau này quản mảng nuôi gà nuôi vịt của thôn Thượng Trang.
Triệu Đại Thạch được chân truyền từ sư phụ Lỗ, gạch anh ấy nung ra không khác gì với của lò gạch khác.
Hiện tại đặc khu vẫn luôn đang mở rộng xây dựng, vậy thì gạch, chỉ có không đủ dùng, chứ không có chuyện không bán được.
Lợi nhuận nung gạch sẽ không quá cao, nhưng khi số lượng nhiều rồi, vậy lại cũng không thấp.
Hơn nữa, đây cũng là một ngành sử dụng nhiều lao động.
Chỉ cần có lợi nhuận, có thể trang trải chi phí, lại có thể cung cấp cương vị việc làm cho những người kia, Giang Cảnh Du liền nguyện ý kéo cái khung tới, xây dựng một lò gạch mới.
Hơn nữa, gạch, chính bọn cô cũng muốn dùng.
Chờ khi cái đỉnh núi đã nhận thầu kia đã tiêu hao xong loại bùn có thể sử dụng rồi, vậy thì cũng gần đến lúc có thể chuyển hình rồi.
Những người lao động mới kia vừa tới, cái đầu tiên phải xây chính là ký túc xá cho bọn họ ở.
Giang Cảnh Du quy hoạch khu vực ra cho bọn họ.
"Người tới đông, các anh trước hết chen chen ngủ chung một cái giường chung lớn đi, chờ khi ký túc xá này xây dựng xong rồi là có thể dư dả một chút."
Nung gạch là lao động chân tay, tiền lương cũng cao hơn trong phân xưởng một chút.
Đám đàn ông quen làm việc ngoài đồng vừa nghe được tiền lương và đãi ngộ, hai lời chưa nói liền xắn tay áo đi làm ngay.
Mà các chiến hữu được kéo tới còn có thể lựa chọn đi chi nhánh của công ty hậu cần.
Muốn làm hậu cần, vậy không thể thiếu xe, nhưng mà lúc này muốn mua xe cũng không dễ dàng.
Giang Cảnh Du và bên quân đội đạt thành hiệp nghị như sau, cô cung cấp bao nhiêu cương vị việc làm, vậy là có thể mua được xe vận tải đã giải nghệ từ bên bộ đội. Vậy nên lúc này mới có thể dựng được dàn giáo cho công ty hậu cần, bắt đầu kinh doanh ngành hậu cần.
Phạm vi phủ sóng của công ty bọn họ hiện tại còn mang tính cực hạn, chỉ ở các thành thị chung quanh đặc khu thôi. Bọn họ cần phải làm quen tình hình giao phụ cận trước đã.
Cái đợt đánh nghiêm hồi 2 năm trước kia làm rất nhiều địa phương thấy lòng còn sợ hãi, nhưng mà ở cái niên đại này, đi ra đường có giá trị vũ lực nhất định đúng thật là sẽ càng thuận tiện hơn chút, cho nên có ý định là bước đầu tiên, bước thứ hai chính là vì trước mắt không cần người nhiều cho lắm, trừ bỏ những người biết lái xe được ưu tiên ra, những người khác cần phải so đấu một lần.
Giá trị vũ lực của ai càng cao thì xếp hạng càng dựa trước.
Công việc này tiền lương cao hơn nhiều, nhưng khuyết điểm cũng rất rõ ràng: Nếu mà đi công tác, không chừng về sau mấy ngày hoặc nửa tháng cũng không về nhà được, không có chăm lo gia đình tốt được.
Điểm ấy thì phải cho chính mọi người căn cứ vào tình huống của mình mà lựa chọn.
Giang Cảnh Du muốn phải huấn luyện ra được tài xế trước đã, sau đó chính là tìm người đi tìm hàng hóa, vì cái siêu thị lớn đầu tiên của bọn họ cũng sẽ bắt đầu xây ở đặc khu.
Muốn chống đỡ được một cái siêu thị lớn, vậy thì hiện tại thương phẩm của cô tất nhiên là chưa đủ.
Hiện tại bắt đầu chuẩn bị, chờ đến khi siêu thị lớn buôn bán rồi, phỏng chừng khi đó sẽ là chuyện của sáu tháng cuối năm.
Tốc độ của nhà máy của Cao Trọng Xương được xây đằng sau phải chậm hơn chút so với Giang Cảnh Du nghĩ.
Nhà xưởng của ông ta thì thật là lấy tốc độ bình thường mà xây lên rồi, công nhân cũng đã chiêu một ít, nhưng mà không có thiết bị, không biết là xảy ra vấn đề gì, nên tạm thời đình trệ.
Đây là chuyện Diệp Hồng Tú hỏi thăm ra được. Sau khi bà biết người bên kia là Cao Trọng Xương rồi, bà liền không có bất kỳ hảo cảm nào với người bạn cũ này của ba chồng, nên giờ khi nghe thấy máy móc thiết bị ông ta đặt bị hủy hẹn, dẫn tới chỉ có thể đi tìm người khác, bà vui lắm.
"Làm người đừng có quá trương dương, vẫn là khiêm tốn chút mới tốt, chứ không dễ thành trò cười."
Bà cũng nghe được bên ông ta sản xuất cái gì luôn.
Cao Trọng Xương nói là làm đồ ăn, đúng thật cũng là làm đồ ăn, chẳng qua không giống với nhà máy của bọn họ, Cao Trọng Xương là sản xuất trái cây đóng hộp.
Nghe được cái đó là làm Diệp Hồng Tú tương đối yên tâm rồi, bà đúng thiệt là lo lắng ông ta cũng sản xuất các loại sốt và tương, vậy là bọn họ chính là đối thủ cạnh tranh hoàn toàn rồi.
Cũng không biết Cao Trọng Xương từ đâu ra nghe được tin Giang Cảnh Du muốn kết phường với người khác mở siêu thị lớn, nên tới cửa tỏ vẻ cũng muốn cắm một tay: "Ông có kinh nghiệm phong phú, hợp tác với ông rồi, bảo đảm con không cần đi đường vòng, đến lúc đó mọi người cùng nhau kiếm tiền."
Tuy rằng trước kia ông ta đúng là có kinh nghiệm kinh doanh ngành này không sai, nhưng mà với cái tính cách và lòng dạ hẹp hòi này của ông ta, nếu mà thật hợp tác kiếm tiền, vậy tiền kia có kiếm được thì cũng u đầu mẻ trán.
Giang Cảnh Du cự tuyệt.
Cao Trọng Xương: "......"
Ông ta nhìn Giang Cảnh Du, bởi vì tuổi lớn, bọng mắt rũ xuống, ngày thường còn đỡ, nhưng khi mà ông ta âm trầm mà nhìn chăm chú người khác như thế, thoạt nhìn cứ y chang mấy ông công công âm hiểm trong Tây Xưởng trong phim truyền hình ấy, đặc biệt là khi ông ta nghiêng con mắt lưu lại một câu "Không biết tốt xấu", sau đó nâng cằm lên rời đi ấy, đặc biệt giống luôn.
Giang Cảnh Du: "......" Vốn dĩ đang tức giận, nhưng mà bởi vì cái liên tưởng đó, cô thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Diệp Hồng Tú rất tức giận, "Ông ta là ai chứ hả? Tự ông ta chủ động tới cửa muốn yêu cầu hợp tác, chúng ta cự tuyệt chính là không biết tốt xấu? Sao mà miệng chó không phun ra được ngà voi, bộ tưởng là cắm hai cọng hành vào trong mũi mình là cho rằng mình là voi đấy hả?"
Giang Cảnh Du: "Phụt ——"
Lúc này cô thật sự không nhịn được: "Mẹ, sao mà mẹ học được câu nói bỡn cợt thế vậy."
Diệp Hồng Tú: "Làm sao vậy? Mẹ nói không đúng sao?"
Giang Cảnh Du: "Đúng đúng đúng, mẹ nói đều đúng."
Kết phường, có Tống Nhụy là đủ rồi.
Bên phía Giang Cảnh Du đang trù bị, bên phía Tống Nhụy cũng vậy. Cả hai người bọn họ đều phải chuẩn bị rất nhiều thứ, chính yếu chính là hàng hóa, sau đó là sân bãi, nhân viên an ninh, nhân viên thu ngân vân vân.
Về phía nhân viên an ninh thì bên phía Giang Cảnh Du không thiếu, nhân viên thu ngân thì Giang Cảnh Du muốn bồi dưỡng một vài công nhân lên làm, tối đến khi không cần đi làm, bọn họ có thể đi học tập.
Mặt khác chính là phải hấp thu nhân tài.
Giang Cảnh Du gọi điện thoại cho Cố Hướng Hỉ, nhờ em hỗ trợ lưu ý nhân viên đã về hưu trong bách hóa của thành phố bọn họ.
Có những nhân viên đã về hưu nhưng còn muốn kiếm thu nhập thêm thì có thể tới bên chỗ cô, tìm được mùa xuân thứ hai cho sự nghiệp là hoàn toàn không thành vấn đề.
Đương nhiên, bên chỗ cô cũng không phải nhân viên về hưu nào cũng cần, lý niệm phục vụ là một điểm rất quan trọng nhé.
Bọn họ mở siêu thị lớn, tuyệt đối không thể cao ngạo.
Cố Hướng Hỉ khó lắm mới có chỗ có thể giúp đỡ chị dâu mình được, nên rất cố gắng ra sức, không được bao lâu đã tự mình chọn lựa ra vài nhân tuyển, nhưng mà rốt cuộc bọn họ có nguyện ý tới hay không, còn phải xem tình huống cụ thể bên này mới có thể xác định được.
Địa điểm mở siêu thị lớn là do cả Giang Cảnh Du và Tống Nhụy cẩn thận chọn ra.
Địa điểm mở siêu thị lớn rất quan trọng, giao thông tiện lợi là nhất định nè, nhân khí gần đó còn cần phải tràn đầy, rồi cái nữa chính là nhóm cư dân phụ cận đó có phải là mục tiêu khách hàng hay không......
Trong lúc bận rộn, bên nhà máy của Cao Trọng Xương rốt cuộc đón máy móc về rồi, đã bắt đầu sản xuất.
Hai bên nhà máy cũng không thể nói là hoàn toàn không có giao nhau.
Giang Cảnh Du có sản xuất mứt trái cây, mà trái cây cũng là một loại nguyên liệu dùng để sản xuất trái cây đóng hộp bên phía Cao Trọng Xương, vậy nên ông ta bỏ thêm tiền, cướp đi một đám hàng mà Giang Cảnh Du đã đặt hàng.
Giang Cảnh Du yên lặng mà viết tên nhà cung ứng thất ước kia vào sổ đen, sau đó cô trầm tư: Trái cây đóng hộp?
Giang Cảnh Du nghĩ tới các loại đồ uống thịnh hành ở thời hiện dại, gì mà trà bưởi mật ong này, nước chanh, nước dừa, nước ô mai, hồng trà rồi trà xanh, đủ loại.
Giang Cảnh Du yên lặng mà viết chuyện xây dựng xưởng đồ uống lên sổ nhỏ.
Sau đó nữa liền tới ngày lành, ngày mà Triệu Kiến Đan và tiểu Lý kết hôn rồi.
Hai người họ kết hôn, kế hoạch là trước hết đi bên nhà trai bày rượu, sau đó lại về đặc khu bên chỗ gái bày mấy bàn tiệc đãi thân bằng.
Nhà tiểu Lý cũng ở trong tỉnh, tại một cái thành phố nào đó. Đoàn người sang bên kia, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng làm cha mẹ nhà gái ra mặt, tiền biếu rồi sính lễ vân vân là trước đó đều đã bàn sẵn rồi, hiện tại tới ngày chính thức rồi, không chỉ có tân lang và tân nương khẩn trương, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du cũng thay rất nhiều bộ quần áo, cuối cùng vẫn là lựa chọn kiểu áo Lenin.
Giang Cảnh Du đã từng hỏi tính nết cha mẹ tiểu Lý như thế nào rồi, liệu có dễ chung đụng hay không, nhưng mà nói tóm lại là không có gì băn khoăn, bởi vì cha mẹ tiểu Lý đều là phần tử tri thức. Ba tiểu Lý là phó xưởng trưởng của một xưởng máy móc, mà mẹ của anh ấy là tổng kế toán của một cái xưởng khác.
Tiểu Lý còn có một người anh cả, một người chị gái, cha mẹ là cùng nhau chung sống với cả nhà anh cả, Tiểu Lý không có áp lực dưỡng lão, cũng không cần ở chung với nhau cả ngày.
Dù cho là cha mẹ tiểu Lý thật sự không tốt tính, bọn họ không ở chung với nhau thì cũng không có vấn đề lớn.
Chẳng qua nghe thấy Kiến Đan nói là đều dễ chung đụng, vậy thì tất nhiên là càng vui rồi.
Ở dưới quê tiểu Lý có nhà của riêng mình. Gia đình anh ấy có một tòa nhà lớn, chia làm hai tòa nhỏ, một tòa là của anh cả anh ấy sống với cha mẹ, còn một tòa khác chính là của anh ấy.
Từ phương diện nhà cửa này mà xem, vậy là đã biết được gia đình này trong quá khứ cũng từng huy hoàng, nghe nói tổ tiên nhà họ từng làm quan, chứ không thì cũng không cách nào bồi dưỡng ra nhân tài kỹ thuật như ba của anh ấy được.
Mười năm đó nhờ có kỹ thuật của ông ấy mà nhà cũng không có hạ phóng.
Chẳng qua đồ đạc trong nhà vẫn là bị kẻ khác bá chiếm, sau này mới được trả về lại.
Bởi vì địa vị của cha mẹ tiểu Lý, tiệc cưới rất náo nhiệt.
Giang Cảnh Du ngồi ở đằng kia, nghe thấy tiểu Lý cùng nhau sửa miệng gọi bọn họ là chú và thím ấy, Giang Cảnh Du: "Tốt lắm, về sau hai đứa chính là vợ chồng rồi, hy vọng hai đứa có thể tôn trọng lẫn nhau, thông cảm cho nhau, để cuộc sống được mỹ mỹ mãn mãn."
Cố Hướng Hằng thì lại là giả đen mặt: "Về sau cậu phải đối xử với Đan Đan cho tốt vào, cuộc sống là do con người tự sống ra, sống như thế nào, phải xem hai đứa đi như thế nào. Trong cuộc sống chắc chắn sẽ gặp phải mâu thuẫn gì đó, gặp được mâu thuẫn cậu đừng có vội, bình tĩnh suy nghĩ lại một chút, nếu mà con bé làm sai cái gì cậu tới nói với tôi, để tôi giáo huấn con bé."
Ngụ ý là, dù cho con bé có làm sai, cậu cũng đừng giáo huấn nó, có tôi rồi.
Nghe được câu đó, người chung quanh đều cười ra tiếng.
Tiểu Lý cũng cười: "Chú, chú yên tâm đi, về sau con tuyệt đối sẽ đối xử tốt với Đan Đan, nếu thật sự có mâu thuẫn gì, vậy thì cũng không có mâu thuẫn gì hết!"
Triệu Kiến Đan cười cười, sau đó liền khóc, cúi đầu trộm gạt lệ.
Ba mẹ cô ấy đều không còn nữa, nhưng mà cô ấy rất may mắn, cô ấy còn có một đôi 'ba mẹ' khác nữa.
Tân lang và tân nương muốn ở bên này vài ngày, Giang Cảnh Du và Cố Hướng Hằng đi về trước, sau đó bọn họ đến đặc khu bày tiệc thêm một lần nữa.
Ba mẹ, nhà anh cả và chị gái của tiểu Lý, còn có nhà cậu của anh ấy cũng tới.
Những người này đều là người thật sự thân nhất của tiểu Lý, còn những thân thích khác cách một tầng thì không có tới.
Bọn họ tới nơi này trước một ngày, chắp vá ngủ dưới đất trong ký túc xá của bọn họ.
Trừ bỏ ba mẹ của tiểu Lý, những người khác là lần đầu tiên được đến nhà mới của hai vợ chồng trẻ tham quan.
Biết căn hộ này là nhà mẹ đẻ của tân nương mua cho, ai nấy ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong mắt vẫn là lộ ra vài phần hâm mộ.
Đây là gia đình thương con gái nha.
Còn có tiền nữa.
Không hổ là dân buôn bán.
Tuy nói ra hình như không phải quá êm tai, nhưng mà thực lực kinh tế này thật sự là rất chắc nịch.
Nếu đám bọn họ muốn mua nhà, phỏng chừng phải đào rỗng của cải mới có thể mua được.
Đợt trước đó Triệu Kiến Quân vì thi hành nhiệm vụ nên không tới kịp, lần này rốt cuộc đã xin nghỉ được.
Lại có thêm Giang Minh Trí, Diệp Hồng Tú, và đám Giang Cảnh Đằng cũng tới.
Giang Cảnh Tường cũng cố ý chạy tới dự, bởi anh chàng và Triệu Kiến Đan là cùng chơi cùng trưởng thành, hiện tại cô ấy kết hôn, đại sự như vầy chỉ một lần cả đời thôi, nên Giang Cảnh Tường cố ý xin nghỉ đi dự.
Cặp song sinh cũng có mặt.
Cặp song sinh đi theo ông cố ngoại và bà cố ngoại tới Hải Thành một chuyến, ở bên đó 5 ngày liền trở lại, không có đi sang bên chỗ dì họ.
Thân thích nhà tiểu Lý nhìn thấy nguyên một chuỗi dài thân thích nhà cô dâu, còn có quần áo và khí thế của mỗi người nữa, ngữ khí khi nói chuyện với Triệu Kiến Đan càng nhu hòa hơn.
Đây là nhân chi thường tình thôi, bởi lẽ nếu nhà ai có con trai cưới vợ mà nhà mẹ đẻ con dâu có thực lực vượt qua thử thách, vậy cũng sẽ có nhiều thêm vài phần coi trọng.
Sau khi hôn lễ của vợ chồng trẻ đã hoàn thành, tiếp sau đó chính là lúc cặp song sinh phải khai giảng rồi, chuyện khác tạm thời đều không có liên quan gì đến hai anh em, chuyên tâm học tập đi.
—
Đảo mắt liền đến mùa thi đại học mỗi năm một lần, Giang Cảnh Du tới đưa các con tiến vào trường thi.
Hai anh em được thi luôn trong trường của chính mình, đây cũng là hoàn cảnh quen thuộc, hơn nữa từ đây về nhà mình còn gần, nên cả hai đều không cần phiền não vấn đề khác, ví dụ như là trưa nghỉ ngơi đâu, rồi tối ngủ đâu, bọn họ cứ trực tiếp về nhà là được.
Khi biết được mẹ muốn đưa bọn họ tới trường thi, cặp song sinh có chút ngượng ngùng: "Mẹ ơi, bọn con đều lớn rồi, không cần mẹ đưa."
Kết quả là Giang Cảnh Du vẫn nhất quyết kiên trì muốn đưa, nên cả hai đều không nói gì nữa. Hai anh em cũng rất vui vẻ, vừa nãy nói thế chỉ là ý ý tứ tứ mà hàm súc tí thôi.
Nếu mẹ đã muốn đưa, vậy thì bọn họ không cần tiếp tục phản đối.
Trong tiếng ve kêu, đám học sinh trong các lớp múa bút thành văn dưới ánh nhìn chăm chú của các thầy cô giám thị, tiến hành cuộc thi quan trọng có liên quan đến tương lai của bọn họ.
Thi đậu, thì trở thành sinh viên quang vinh, về sau chính là người được ôm bát sắt, ăn uống không lo.
Không thi đậu, thì hoặc là học lại, hoặc là từ bỏ. Nếu muốn sống tốt, vậy thì phải càng nỗ lực và phấn đấu nhiều hơn, mới có thể đi đến cùng vạch xuất phát với sinh viên.
Vậy nên bọn họ cần phải toàn lực ứng phó.
Thời tiết rất nóng.
Tiếng ve kêu làm người phiền lòng.
Nhưng lúc này những người tại trường thi hình như đều không cảm giác được hai cái kể trên.
Giang Cảnh Du ngồi trong một quán ăn ngoài cổng trường, chờ các con kết thúc thi cử. Cô vừa chờ đợi vừa tự hỏi, kỳ nghỉ hè của hai đứa nhỏ năm nay đã an bài xong rồi, thi cử xong xuôi thì sang bên đảo Minh Châu du ngoạn mấy ngày, sau đó lại đi làm trợ thủ cho cô, rồi sau khi nghỉ ngơi một đoạn thời gian thì đến thủ đô thăm cậu út của hai đứa.
Nếu cậu út của hai đứa có nỗ lực một chút, nói không chừng còn có thể gặp được mợ út tương lai của bọn họ.
Cô có nên đi chơi cùng hay không nhể?
Các việc trong tay đây nếu mà không khẩn cấp thì hẳn là không thành vấn đề.
Chờ đến khi hai đứa nhỏ đã thi đại học xong rồi, lập tức đi đối đáp án, điền nguyện vọng.
Hai anh em xem như là phát huy bình thường, cho nên hai đứa đều viết lên trường đại học mình ái mộ trước đó —— đại học thủ đô.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, vậy về sau bọn họ chính là bạn cùng trường với cậu út của mình rồi.
Vừa kết thúc thi cử, hai anh em đều không muốn đọc sách tiếp nữa. Không muốn đọc cũng chẳng sao cả, Giang Cảnh Du hỏi Trần Thiên Hữu với Trần Thiên Tình: "Đi đảo Minh Châu, đi chứ?"
"Bọn con có thể đi chứ?"
Bọn họ đều động tâm.
Giang Cảnh Du: "Mọi người cùng nhau đi, đi chơi mấy ngày, không có sao hết."
Trần Thiên Hữu: "......"
Anh ấy gian nan mà cự tuyệt: "Bác gái, công tác bên chỗ con bận quá, không xin nghỉ được, để lần tới có cơ hội con lại đi vậy."
Anh ấy đã tốt nghiệp, đơn vị được phân phối cho đi làm cũng không tệ lắm, nhưng cũng rất bận.
Đi chơi mấy ngày...... Anh ấy không rút thời gian ra được.
Trần Thiên Tình thì không có cái băn khoăn ấy rồi: "Con đi! Con có rảnh!"
Trong đoàn người này lên trên có ông bà nội, giữa là ba mẹ, dưới chính là đám tiểu bối như cặp song sinh đây.
Có già có trẻ.
Cả đống người cùng nhau hành động thì có chút trói buộc, nên Giang Cảnh Du còn cố ý phân thành hai đội người, chuyên mời đám Tôn Thạch thường xuyên lui tới giữa bên này và đảo Minh Châu tới làm người dẫn đường kiêm vệ sĩ, như thế này thì không cần lo lắng xảy ra chuyện.
Đây là một nơi phồn hoa mê người, những người chưa từng tới đây rất dễ trở thành đồ nhà quê mới lên thành phố. Nếu không phải quần áo mặc trên người bọn họ đều không tệ, vậy thì sẽ có người sẽ rõ ràng cười nhạo thành tiếng.
Hiện tại nhìn thấy cái bộ dáng không có kiến thức gì này của bọn họ, bởi vì cái lẽ người dựa áo, ngựa dựa yên, nên những người kia cũng chỉ là tặng bọn họ ánh nhìn miệt thị thôi.
Còn cái loại không có mắt nhìn đi trào phúng thẳng ra miệng kia, không biết có phải nhờ có đám vệ sĩ người cao ngựa lớn dẫn đường nổi lên sức uy hiếp hay không nữa, đám đó không xuất hiện, để cho bọn họ vui sướng qua mấy ngày.
Sau đó nữa, họ không khống chế được mà xách theo bao lớn bao nhỏ những 'đặc sản' về đại lục.
Sau khi trở lại, Giang Nguyên Đồng nói muốn về lại thôn Thượng Trang, xem thử tiến độ trùng kiến nhà cũ bên kia thế nào, nên mọi người cùng nhau trở về.
Kết quả là mới vừa về tới nơi, liền nghe được một tin tức —— Con gái cả của Giang Kiều sắp gả chồng rồi.
Cô bé năm nay 18 tuổi, thi đại học thất bại, vậy nên ba cô nàng này đã tìm cho một đối tượng, là một vị tiểu lãnh đạo trong xưởng thực phẩm, và trọng điểm là, cái vị tiểu lãnh đạo đó từng kết hôn, tang vợ, đã có con trai, tuổi đã hơn 30.
Nghe thấy cái tin tức đó, xác định đây không phải nói giỡn, trên đầu Giang Cảnh Du không tự chủ được trồi lên một dấu chấm hỏi.