Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

Chương 43: Muốn họp chợ



Phương Minh Nguyệt không nghĩ tới Vương Cao Thành sẽ tới, còn làm cho hưng sư động chúng như này nữa.

Dọc theo con đường ông ta đi, có cả chuỗi dài những người bu vào xem náo nhiệt.

Giang Cảnh Tường với hai anh em Triệu Kiến Quân vốn dĩ đang đào rau dại ven dường, nhìn thấy cảnh tượng đó cũng thành một thành viên của đội xem náo nhiệt.

Ba đứa bé nối đuôi theo sau đoàn người, đi tới trạm y tế, sau đó phát hiện cái người họ không quen biết kia muốn đến cảm tạ người của nhà bọn họ!

Ba đứa bé về nhà, tin tức rất mau được truyền ra.

Giang Cảnh Du nhíu mày, một phương diện cô đúng là vui vì mục đích của mình đã đạt được, nhưng mà về phương diện khác... cô không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không nữa – Té ngã một cái nên bị sinh non, đây là ngoài ý muốn thật, hay là có nhân tố do người làm?

Không phải cô muốn nghĩ người khác về phương diện xấu xa, nhưng có người chính là có động cơ gây án, hơn nữa hắn ta cũng có thời gian để gây án.

Cái người đang nói ở đây chính là Vương Bằng Phi, hắn ta làm việc ngay trong xưởng thực phẩm, nếu hắn ta muốn động tay chân gì đó, đúng là có khả năng.

Khi Cố Hướng Hằng biết được chuyện này cũng có hoài nghi, anh hỏi thật kỹ càng và tỉ mỉ chuyện đã xảy ra với Vương Cao Thành: Ngã thế nào? Lại làm sao mà phát hiện được?

Thì ra là lúc Hứa Tứ Thu đi ra ngoài phố, đang đi trên đường thì dẫm phải một cục đá, bà ta không chú ý tới, sau đó liền té ngã. Cũng may lúc đó bà ta theo bản năng dùng tay chống mặt đất một chút nên không có để bụng nện thẳng xuống đất, chỉ là như thế cũng bị kinh hách, động thai khí. Lúc ấy có người ở gần đi ngang qua, nhìn thấy một thai phụ bị té như thế thì gọi người ngay lập tức, đưa bà đến bệnh viện.

Tuổi Hứa Tứ Thu đã không nhỏ, bởi vậy có chút mạo hiểm, nhưng cũng may mắn, vì tuy trước kia bà bác này uống thuốc rất là lâu, nhưng mà sau này có điều trị rồi, nên thân thể rất khỏe mạnh, lần này tuy bị kinh hách nhưng cũng bình an mà sinh con.

Vương Cao Thành còn oán giận trước mặt Cố Hướng Hằng: "Mấy cục đá kia là đám con nít của mấy nhà sống gần đó ném khắp nơi lúc chơi đùa, may mắn là không xảy ra chuyện lớn, bằng không tôi cũng sẽ không cho qua như vậy đâu."

Cố Hướng Hằng: "......"

Con nít?

Vậy là đây thành án không đầu mối rồi, anh đành phải đặt hoài nghi của mình dưới đáy lòng.

Tốt nhất không phải Vương Bằng Phi làm.

Xuống tay được với thai phụ và trẻ em, quá đê tiện.

Nhà Giang Cảnh Du đã biết được đại hỉ sự này, cả nhà Vương Bằng Phi đương nhiên cũng phải biết rồi. Vương Bằng Phi làm trong xưởng thực phẩm, hắn ta còn biết sớm hơn, hơn nữa cũng là người biết được thím hai hắn ta sinh đứa con trai trước tiên.

Cũng là hắn ta có lòng dạ tâm cơ, làm ra vẻ vui sướng.

Chỉ là Lưu Phán mẹ hắn ta lại không có hàm dưỡng tốt như thế, bà ta nghe được tin đó liền mắng một câu: "Trời xanh không có mắt, sao lại để cô ta sinh được đứa con trai!"

Bà ta sốt ruột mà xoay mòng mòng trong nhà, hỏi Vương Cao Lai: "Làm sao giờ? Về sau con trai mình làm sao đây?"

Hiện tại con trai vẫn là nhân viên tạm thời của xưởng thực phẩm, không biết khi nào sẽ lại về quê làm ruộng.

Trong lòng Giang Kiều cũng nặng trĩu, như là có một tảng đá to đè trên đầu, không thở nổi. Cô ta vỗ vỗ ngực, nhìn nhìn con gái của mình.

Có con trai thì thế nào?

Vì sao kiếp trước Vương Bằng Phi lại thuận lợi mà nhận ca, sau đó làm giàu được?

Theo lý mà nói thì không nhanh như vậy, nhưng mà qua mấy năm nữa ông chú hai này sẽ bởi vì ngoài ý muốn trong công việc mà mất, lúc hấp hối trên giường bệnh mới đưa lời bảo cháu trai đi nhận ca.

Nếu như đời này cũng như thế, vậy chờ đến khi chú hai xảy ra chuyện, con trai ông ta mới có bao nhiêu tuổi nhỉ?

Chắc chắn nó không thể nhận ca.

Nếu vậy chồng của mình cũng không phải không có cơ hội. Nếu như lung lạc được chú hai, tặng công việc này cho cháu trai cũng không phải không có khả năng. Chỉ cần nói với ông ta rằng con gái là người nhà chồng, con rể là người họ khác, về sau lòng sẽ không hướng về nhà họ Vương, lấy cái tư tưởng trọng nam khinh nữ kia của ông ta, vẫn là có khả năng.

Giang Kiều càng nghĩ càng cảm thấy có đạo lý, tâm tình cũng bình ổn lại.

Chỉ là rất mau, Giang Kiều lại cảm thấy không thở nổi. Nghĩ đến những tình huống không minh không bạch của Vương Bằng Phi ở trong thành kia, trong lòng cô ta như bị lửa đốt.

Kiếp trước cô ta căn bản là chưa từng nghe nói vị anh rể họ này có tiểu tam tiểu tứ khác, vậy sao đời này anh ta còn chưa có làm giàu đã trêu chọc những người phụ nữ khác rồi?

Rốt cuộc là chỗ nào sai lầm?

Cô ta nhìn thoáng qua đứa con gái được bọc chặt chẽ của mình.

Là bởi vì cô ta sinh con gái sao?

Giang Kiều cố nén xuống một hơi, quyết định cứ tạm thời vờ như không biết cái gì đi đã, vẫn cứ như trước kia, cô ta phải nhanh chóng sinh được con trai mới được.

Bớt được thời giờ cũng phải vào trong thành xác nhận chút xem, rốt cuộc là con ả hồ ly tinh nào, thế mà dám cướp chồng của cô ta.

Phải cho con ả kia một bài học sâu sắc mới được.

*

Thời gian trôi cực nhanh, hai anh em nhỏ quen thuộc chỗ này rồi, cả nhà cùng ra cùng vào với Giang Cảnh Tường, trên mặt có thịt, trong mắt có thần thái, thoạt nhìn chính là mấy đứa bé bình thường, sẽ rất khó để liên hệ với hình ảnh của bọn họ lúc mới tới đây.

Bịch bịch bịch, tiếng bước chân vui sướng của Triệu Kiến Đan truyền tới: "Thím ơi, gà nhà chúng ta lại đẻ 2 quả trứng!"

Triệu Kiến Quân và cô bé ai cũng cầm một quả trứng gà trong tay, cười đến cực kỳ sáng lạn.

Giang Cảnh Du: "Lấy lại đây, bữa nay muốn ăn gì đây?"

Giang Cảnh Tường vác cái đầu dính một cọng lông ngỗng theo vào: "Chị ơi, em muốn ăn củ cải chua."

Giang Cảnh Du: "Vậy em đi nhổ 2 củ cải vào đây."

Triệu Kiến Đan: "Thím, con muốn uống sữa đậu nành."

Giang Cảnh Du: "Sữa đậu nành thì phải đi xay đậu, để mai đi, bữa nay đi ngâm đậu đã, ngày mai nấu sữa đậu nành, làm đậu hủ."

Triệu Kiến Đan lập tức cười hì hì, Triệu Kiến Quân: "Thím, ngày mai để con xay đậu cho!"

Cậu nhóc dũng dược mười phần.

Trong thôn có cối xay lớn, nhà bọn họ có một cái cối đá nhỏ hơn chút mà chú mang về, mấy người bọn họ cùng nhau đẩy cũng có thể đẩy được.

Giang Cảnh Du buồn cười: "Mấy đứa đừng có kêu mệt nha."

Triệu Kiến Quân vừa nghe là biết thím chịu: "Thím, con sẽ không nói mệt."

Giang Cảnh Du cười mà không nói, nếu mệt mỏi, để mấy đứa nó đỡ ghiền xong thì người lớn sẽ tiếp nhận.

Mài đậu với đám con nít mà nói vẫn là quá miễn cưỡng.

Trong thôn bọn họ, cơ bản là nhà nhà đều biết làm đậu hủ, việc này cũng không làm khó Giang Cảnh Du được.

Làm đậu hủ khá rườm rà, hao phí sức lực nhất chính là việc xay đậu này.

Giang Cảnh Du tất nhiên sẽ không cảm thấy mài đậu mệt, cô lấy ra một chút đậu ngâm trước, ngày hôm sau thức dậy, hai anh em Triệu Kiến Quân đã bắt đầu xay đậu.

Xay được trong chốc lát, sức lực khô kiệt, Cố Hướng Hằng nhận lấy việc. Với anh mà nói, xay với cái cối đá này cũng y như chơi vậy, rất mau đã xay xong.

Sau đó ăn sáng, anh đi làm việc, Giang Cảnh Du thì dẫn theo hai đứa nhỏ tiếp tục làm, Giang Cảnh Tường cũng tới đây.

Nhìn thấy sữa đậu nành trong nồi, cậu nhỏ hỉn hỉn cái mũi hít hà: "Thơm quá."

Giang Cảnh Du: "Muốn uống sữa đậu nành hay là muốn ăn tào phớ đây?"

Sữa đậu nành thì chờ nấu xong rồi là có thể uống, còn tào phớ thì phải cho nước chát vào để đông lại.

Giang Cảnh Tường minh tư khổ tưởng: "Em có thể muốn 2 cái luôn không?"

Giang Cảnh Du: "Đương nhiên được rồi." Cô lấy ra hai cái tô lớn, múc ra 2 tô sữa đậu nành.

Chờ khi tào phớ cũng làm ra rồi, lại múc thêm 2 tô tào phớ.

Mỗi loại 2 tô, một tô trong đó là cho nhà họ Giang.

Giang Cảnh Du sai sử hai đứa nhóc tì chạy chân: "Cẩn thận một chút, đừng để vãi ra."

Dư lại chính là đổ đám tào phớ này và nước vào trong khăn lọc đậu hủ, sau đó đặt vật nặng lên trên cái khung gỗ vuông vức kia, ép hết nước trong đó ra, dư lại chính là đậu hủ.

Chờ khi hai đứa nhỏ chạy chân về nhà, Giang Cảnh Du đã lấy đường trắng ra, rải đều một lớp trên tào phớ và sữa đậu nành.

Đường!

Lúc này biểu cảm của cả 3 đứa bé đều nhất trí đến mức cao nhất, tất cả đều là đồ mèo con tham ăn.

Tào phớ ngọt ngào vào miệng, ôi nó ngọt hết một đường từ lưỡi đến lòng người.



Trong nháy mắt, đã tới lúc phân lương thực rồi.

Thôn bọn họ đã giao nộp lương thuế và lương cố định, dư lại chính là tự thôn dân mình chia nhau.

Năm nay nhà Triệu Tam Thạch được chia nhiều hơn năm ngoái, bởi vì nhà bọn họ nhiều công điểm. Vì sao lại nhiều công điểm hơn nhỉ? Bởi vì nhà bọn họ đông anh em, năm nay lại thường xuyên lo việc ngoài ruộng xong lại đi làm việc khác, cho nên lương thực được chia nhiều hơn năm ngoái gần 2 phần.

Hai phần đó nha! Tuy rằng đều là ngũ cốc, nhưng đó cũng là lương thực á!

Mà hai phần đó ở đâu ra?

Một cái là phân bón của thôn bọn họ tăng lên, nên lương thực cũng tăng lên theo. Còn cái nữa chính là bọn họ khai hoang, ví dụ như trại nuôi gà: Bầy gà được quây lại nuôi một đoạn thời gian, ăn hết sâu trùng với cỏ, dư lại những gì chúng nó không ăn, con người lại nỗ lực hơn mà dọn dẹp, sau đó xới đất lật đất một phen, cho phân gà xuống dưới, chính là phân bón thiên nhiên rồi đó.

Đất như thế, trồng đậu hay trồng khoai lang đều không tồi.

Nhà Triệu Tam Thạch nhìn thấy đám lương thực được chia cho kia, mừng húm ra mặt.

Trừ bỏ đám lương thực này ra, còn có cái khác nữa.

Năm nay thôn bọn họ trồng một ít củ sen, đây là món đồ mới mẻ.

Mùa xuân trồng một chút, thu hoạch được cơ bản để lại dùng làm hạt giống, sau đó trồng tiếp vụ thứ hai.

Vụ thứ hai thu hoạch được khá nhiều, những củ phẩm tướng tốt nhất kia thì bán vào trong thành, phẩm tướng tàm tạm thì mọi người có thể tự mình lựa chọn dùng công điểm đổi về nếm thử đồ mới mẻ.

Triệu Tam Thạch lớn vậy rồi nhưng chưa từng ăn củ sen bao giờ, anh ta dùng công điểm của mình đổi về 1 cân. Mẹ Triệu nấu canh, thơm ngon mười phần! Triệu Tam Thạch uống một hớp canh, sau đó ăn một miếng, nghĩ: Thì ra đây là củ sen à nha, ăn vào bột bột mịn mướt.

Triệu Tam Thạch: "Mẹ, về sau nhà ta cũng trồng một chút đi."

Mẹ Triệu cũng đồng ý: "Ở trong nhà dùng cái lu vỡ trồng mấy tháng thử coi."

Nếu không thành công thì cũng chỉ là tốn chút nước, nếu thành công thì có củ sen ăn.

Trừ bỏ củ sen có thể dùng công điểm đổi ra, còn có những cái khác, ví dụ như là nấm hương khô, hột vịt muối vân vân.

Địa phương bọn họ ít nuôi vịt, nên hột vịt muối thì càng khỏi phải nói. Triệu Tam Thạch cũng đổi mấy quả về, nếm thử đồ mới mẻ.

Lòng đỏ trứng vịt kia, thật là tuyệt.

Trách không được đám hột vịt muối của thôn bọn họ chẳng lo bán không được chút nào, vì đổi thành anh ta, nếu có điều kiện cũng thích mua chút về cải thiện thức ăn.

Chờ khi làm thịt một đám heo bọn họ nuôi kia, lại thêm gà vịt nuôi trong trại cũng đều bị làm thịt xong rồi, thôn bọn họ lái về một chiếc máy kéo mới tinh.

Khi máy kéo vào thôn, tiếng pháo "Bùm bùm ——" vang lên.

Mọi người bắt đầu hát vang lên, cả thôn làng tiếng cười tiếng hoan hô vui vẻ.

"Thôn chúng ta cũng có máy kéo rồi!"

"Về sau đi vào thành nộp lương sẽ thuận tiện hơn rất nhiều."

"Cục sắt này còn có thể làm việc giúp chúng ta đó!"

Cái máy kéo này cứ đậu ở đó để mọi người thưởng thức, người lớn hay trẻ nhỏ đều đi lên sờ sờ chạm chạm, nhưng không dám dùng sức mạnh, còn có người ở bên cạnh trông chừng nữa, có mấy chỗ không cho chạm vào.

Máy kéo còn diễn sinh ra một công việc được hoan nghênh mười phần, đó chính là lái máy kéo.

Nhưng mà ở phương diện này thôn bọn họ thật sự không cần tuyển chọn, vì thôn họ có người biết lái, đó chính là Giang Trú. Giang Trú có người anh rể chính là tài xế lái máy kéo, anh ta cũng đi theo học, lần này chính là anh ta lái máy kéo về thôn đấy.

Người này, thiệt muốn nói đến cũng giống như hai anh em Triệu Kiến Quân vậy, cha anh ta là lính hy sinh. Mỗi lần ăn tết đều sẽ được đến một phần trợ cấp từ trong thôn.

Thôn bọn họ có máy kéo, thôn Tế Liễu với Vương Gia Ao gần kế bên đều có người tới xem náo nhiệt.

Nhìn cục sắt kia, họ ghen ghét đỏ mắt.

Mọi người đều không khác nhau là mấy, sao mà thôn Thượng Trang này có thể mua nổi máy kéo chứ! Bọn họ cũng muốn! Bọn họ cũng muốn được chia nhiều lương thực hơn!

Bọn họ tính toán năm sau cũng học tập như thôn Thượng Trang, nuôi thêm chút gia cầm, đến lúc đó bán đổi tiền.

Vụ này Cố Hướng Hằng cũng sẽ không ngăn cản, ai cũng có thể làm, chỉ là thôn Thượng Trang bây giờ cũng là vừa mới cất bước, anh cũng sẽ không có vô tư mà chia sẻ tất cả kinh nghiệm đâu.

Thôn dân thôn Thượng Trang cũng nghĩ như thế, bao gồm cả thanh niên tri thức đến từ xứ khác.

Có ai không muốn thôn mình sống có cuộc sống tốt hơn chứ?

Năm nay bọn họ mới nếm được ngon ngọt, nếu thôn khác cũng làm như thế, từ trình độ nào đó, đám kia chính là đối thủ cạnh tranh của bọn họ.

Nếu có ai muốn đến trại nuôi gà và trại nuôi vịt của thôn bọn họ xoay quanh, nhìn nhìn bí quyết, đều sẽ bị ngăn lại.

"Không thể đi vào trong, sẽ dọa đến gà vịt, không đẻ trứng được thì phải làm sao hả?"

"Tôi chỉ là tùy tiện nhìn thôi, sẽ không dọa đến tụi nó."

"Không tiện đâu, ở bên ngoài nhìn là được rồi, có gì đẹp chứ? Bên trong còn có phân gà, đừng có để bẩn chân."

Có mấy người dạo qua một vòng, nhìn đám sản nghiệp của thôn Thượng Trang, cảm thấy thôn này vui sướng phát triển phồn vinh, rất là xem trọng.

Trước lúc ăn tết vốn dĩ chính là thời kỳ cao điểm để bàn việc hôn nhân, năm nay mấy cô gái muốn gả tới đây lại càng nhiều hơn.

Trong khoảng thời gian này, Giang Cảnh Du đi ra ngoài đều gián tiếp được hưởng thụ không ít nhiệt tình.

Rất mau, máy kéo của thôn mình liền có tác dụng.

Chị dâu cả của Triệu Tam Thạch tháng lớn, dưa chín cuống rụng, nhưng mà bà đỡ tới nhà, chờ sinh một đoạn thời gian, sắc mặt nặng nề nói khó sinh.

Triệu Tam Thạch nhanh chóng mời bác sĩ Trần với bác sĩ Tiểu Phương qua nhà, nhưng cũng không ra sức được bao nhiêu, bảo nhà bọn họ nhanh nhanh đưa đến bệnh viện.

Lúc này đã là buổi tối, là giờ mọi người tan tầm về nhà ăn cơm, Triệu Tam Thạch mồ hôi đầy đầu đến nhà họ Cố tìm Cố Hướng Hằng: "Đại đội trưởng, chị dâu tôi khó sinh, phải đi bệnh viện, có thể mượn máy kéo chở chị ấy chút chứ?"

Cố Hướng Hằng lập tức đứng dậy: "Đi, Giang Trú đâu? Để cậu ta lái xe, chúng ta cùng đi."

Phụ nữ sinh nở vốn dĩ chính là đến quỷ môn quan một vòng, nếu mà đụng phải khó sinh, ấy càng là như bồi hồi trước cửa nhà Diêm Vương.

Đoàn người vội vội vàng vàng, Giang Cảnh Du cũng biết, cô thấy bọn họ đi trước, bèn chạy đến nhà họ Triệu, bảo mẹ Triệu xách theo những đồ đạc cần thiết khác đi qua theo.

Đứa nhỏ ra đời cần có tã lót.

Lời ấy có lý, mẹ Triệu nhìn con trai cả với con thứ ba của mình cùng đến bệnh viện, bà ta biết mình phải qua đó, nhưng lại hoảng hốt không biết phải làm cái gì, giờ nghe được lời Giang Cảnh Du nói, lập tức vuốt mặt một phen, lại hung hăng mà nhéo đùi mình một cái để làm mình bình tĩnh lại, sau đó vào trong nhà thu thập đồ đạc. Bà ta phải mang theo quần áo, còn phải mang tiền qua đó nữa.

Vào bệnh viện chắc chắn là phải trả tiền, hy vọng tiêu tiền rồi là mẹ con có thể bình an. Ai da, cái chuyện gì vậy hả trời?

Mẹ Triệu lấy tiền ra, thấy đau lòng ghê gớm, đang định chờ đời cháu được sinh ra sẽ khởi công dựng nhà, đúng là lúc phải dùng đến tiền, kết quả lại đã xảy ra chuyện. Chẳng lẽ nhà họ Triệu của bà ta chính là không có cái phúc khí này?

Bà ta cũng không tin tà.

...

Đầu bên kia, Cố Hướng Hằng, hai anh em nhà họ Triệu và bà đỡ cùng nhau đến bệnh viện. Còn sản phụ thì suốt đường đi đều đang vô thức rên rỉ, đau đến hoàn toàn không có sức lực nói chuyện, được chồng mình Triệu Đại Thạch ôm lấy, dựa vào trong lòng anh ta, mùi máu tươi tràn đầy.

Tay Triệu Đại Thạch vẫn luôn đang run rẩy, nhỏ giọng an ủi vợ: "Đừng sợ, sắp tới bệnh viện rồi, vào bệnh viện chắc chắn không thành vấn đề, em kiên trì nha, chúng ta không sợ."

Anh ta nói không sợ, nhưng mà ngay cả hai chữ đó cũng mang theo giọng rấm rứt nức nở.

Tốc độ lái của Giang Trú rất nhanh, từ thôn bọn họ đến điểm đến cũng không xa, rất mau đã tới nơi, được y tá dẫn đường đưa đến phòng bệnh, sau đó bác sĩ chạy chậm tới đẩy vào trong phòng, bọn họ thì chờ ở bên ngoài.

Triệu Tam Thạch đứng ở cạnh cửa phòng bệnh, nghe động tĩnh ẩn ẩn truyền tới từ bên trong, thở mạnh cũng không dám.

Đây là đứa bé đầu tiên của đời thứ ba nhà họ, chị dâu vào cửa được mấy năm, đây là thai đầu.

Anh ta nhìn nhìn anh cả, anh cả đã ôm đầu ngồi xổm dưới đất, dùng sức giật tóc, không được bao lâu trên mặt đất đã có một dúm tóc nhỏ bị anh cả giật cho rớt xuống dưới.

Tâm tình Cố Hướng Hằng nặng nề, lúc này muốn khuyên cũng không biết nên khuyên thế nào, vì có nói nhiều hơn đi nữa thì Triệu Đại Thạch cũng không nghe vào được, chỉ có chờ bác sĩ nói mẹ con đều bình an mới có thể làm anh ta yên lòng.

Không bao lâu, ba mẹ Triệu xách theo đồ tới bệnh viện.

Cố Hướng Hằng phỏng chừng bọn họ có mang theo tiền, đi hỏi xem cần làm thủ tục gì.

Hai anh em Triệu Đại Thạch với Triệu Tam Thạch đều thấy khá bất an, nhưng vẫn còn ổn được, đi theo bên cạnh đại đội trưởng làm thủ tục.

Cũng may kết quả là tốt.

"Oa ——" Tiếng khóc trẻ con truyền đến, Triệu Đại Thạch lập tức nhảy cẫng lên, cả đôi mắt đỏ bừng, gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng bệnh.

Như đã qua rất lâu, lại như chỉ trong nháy mắt, cửa phòng bệnh mở ra, y tá bế em bé ra: "Anh là ba đứa bé sao? Là một bé trai."

Không đợi mẹ Triệu cười lên, y tá lại nói: "Do bị nghẹn quá lâu, nên trước hết phải nằm viện quan sát."

Mẹ Triệu nhất thời thấy lộp bộp trong lòng.

Triệu Đại thạch là chạm cũng không dám chạm vào con, nhìn 'ông già nhỏ' tím tím xanh xanh kia, "Nằm! Vợ tôi hiện tại thế nào rồi?"

Lúc này bác sĩ cũng đi ra: "Sản phụ bị thương thân thể, cũng phải nằm viện trước đã."

Vào thời điểm hiện tại, nằm viện chính là bệnh nặng.

Giọng Triệu Đại Thạch run rẩy: "Bác sĩ ơi, bọn họ đều sẽ không sao chứ?"

Bác sĩ: "Để sản phụ ăn ngon uống tốt dưỡng sức khỏe thì sẽ không sao, còn đứa bé thì cẩn thận chút, qua mấy hôm này mà không sao thì sẽ tốt thôi."

Triệu Đại Thạch thả lỏng thở dốc: "Dạ vâng, cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ!"

Rất mau, em bé đã được bế đi, còn sản phụ thì giờ còn chưa thể vào thăm.

Lúc này Triệu Tam Thạch cũng đã bình tĩnh lại, đưa Cố Hướng Hằng đi ra ngoài. Gió thổi qua, trên người phát lạnh, thế mới phát hiện mình đổ mồ hôi đầy người.

Cố Hướng Hằng cũng không khác là bao. Anh không có cảm thấy quá gấp gáp, nhưng thấy sinh con quá nguy hiểm, anh liên tưởng đến Cảnh Du, trong lòng có chút run sợ.

"Về sau nếu có điều kiện, đưa vợ đến bệnh viện kiểm tra thai sản đi." Vậy thì có thể phát hiện vấn đề kịp thời, giải quyết kịp lúc.

Vấn đề lúc này, nếu mà trước đó vợ Triệu Đại Thạch tới bệnh viện kiểm tra thai sản trước khi sinh, biết thai vị không đúng thì có thể phát hiện trước.

Triệu Tam Thạch tán đồng mười phần mà gật gật đầu.

Cố Hướng Hằng với Giang Trú về lại thôn.

Những phòng khác đang im ắng một mảnh, phòng ngủ chính vẫn còn ánh đèn dầu, Giang Cảnh Du đang đợi anh: "Thế nào rồi?"

Cố Hướng Hằng ôm lấy cô, đặt cằm lên trên vai cô, thở dài thật dài: "Lúc này còn tốt, mẹ con đều bình an, đứa nhỏ hơi yếu chút, nhưng hẳn là cũng có thể giữ được."

Giang Cảnh Du cũng nhẹ nhàng thở ra: "Vậy thì hay rồi. Sao vậy? Nhìn anh không vui lắm."

Cố Hướng Hằng: "Việc như hôm nay, nếu như đến bệnh viện kiểm tra thai sản định kỳ là có thể tránh được."

Giang Cảnh Du đã hiểu, vỗ vỗ tay anh: "Vậy chúng ta nỗ lực chút, tranh thủ để mọi người sau này đều có thể đến bệnh viện kiểm tra thai sản."

Vì sao mọi người không đi kiểm tra? Còn không phải là vì không có tiền sao.

Cố Hướng Hằng lại lần nữa lên tinh thần: "Em nói đúng!"

Mùa đông ít mưa, mọi người cũng khá là thanh nhàn, Cố Hướng Hằng để mọi người và cả máy kéo cùng nhau bận rộn lên. Anh chọn lựa kỹ càng một chỗ bên bờ sông đào hồ nước.

Chỗ hồ này có 3 mặt đều là địa thế cao, chỉ có một bên đối diện với mặt sông, lấy đám bùn đất đào ra được chồng thêm thành cao cho nó, ở dưới lưu lại một cửa nước ra, nói vậy là nước có thể chảy vào hồ nước.

Chờ khi mùa hạ mưa nhiều nước lên, nơi này cũng không dễ bị tràn, nếu mà mưa khá nhiều, vậy thì lại thêm một dải lưới bên trên để ngừa cá chạy trốn.

Thôn bọn họ vốn cũng có hồ nước rồi, cái này là mới thêm. Cái hồ nước cũ thì nhỏ, còn cái này thì to, công trình tất nhiên cũng lớn. Nhưng mà nghĩ đến đám cá sẽ được chia lúc ăn tết, mọi người liền vùi đầu làm.

Nông nhàn không có nhiều việc để làm tới mức công điểm cao nhất, cái việc hiện tại đây chính là công điểm cao nhất đây, nên đại bộ phận lao động khỏe của thôn đều tới đây làm.

Người nhiều thì sức lớn, có người nhặt đá, có người đào bùn đất, có người đẩy xe ba gác...... ai làm việc người nấy.

Mấy thôn khác thì không có khí thế ngất trời như thế này, vì mùa đông là lúc nông nhàn, nên có người tới xem náo nhiệt.

"Tính toán nuôi cá ở chỗ này hả?"

"Nuôi cá cũng khá tốt, có cá ăn nha, cái hồ rộng như này có thể nuôi không ít cá."

"Năm sau phỏng chừng mấy người có thể được chia nhiều thêm mấy con cá."

Chờ khi vị của tết càng gần, liền đến lúc giết heo tết.

Cảnh tượng giết năm nay của thôn bọn họ đồ sộ hơn năm ngoái nhiều, người thôn cách vách cứ cảm giác mỗi ngày đều nghe thấy heo bên thôn họ kêu.

Tiếng heo kêu thê lương mười phần, nhưng bọn họ nghe thấy lại chỉ có hâm mộ.

Cuộc sống của thôn Thượng Trang này thật đúng là lên rồi.

Chờ khi chia thịt heo, thịt heo nhà họ Giang được chia nhiều hơn năm ngoái gấp đôi, năm ngoái được chia hơn 1 cân thịt, năm nay được chia cho 3 cân.

Bên đám thanh niên tri thức bị Cố Hướng Hằng gõ một trận cũng kiếm được không ít công điểm, được chia không ít thịt heo. Có mấy cô cậu gia cảnh không tốt, bọn họ không nỡ ăn hết sạch, nên gửi về nhà không ít.

Ăn tết cũng là lúc đám thanh niên tri thức muốn về nhà thăm người thân nhất, chẳng qua bọn họ trên cơ bản đều là từ xứ xa đến đây, vé xe lửa để đi về đã là phải chi ra một con số lớn rồi, nếu nhà ai điều kiện kinh tế không dư dả, thật đúng không thể đủ điều kiện muốn về là về. Cho nên đại bộ phận thanh niên tri thức đều là phải tích cóp tiền bạc tới mấy năm mới có thể về một chuyến.

Năm nay Trịnh Nhạc Anh, Quách Tuyết Liên và Châu Văn đều tính về, thương lượng kỹ kết bạn cùng nhau về.

3 người bọn họ tới đây vào mùa hè năm ngoái, giờ đã hơn 1 năm.

Bọn họ muốn về nhà ăn tết, Cố Hướng Hằng cũng sẽ không cản. Anh hỏi rõ ràng tình huống xong liền viết thư giới thiệu cho bọn họ.

Chương Học Tri với Phương Minh Nguyệt đều rất hâm mộ những người có thể về nhà thăm người thân, bọn họ cũng muốn đi thăm người thân, nhưng mà ba mẹ bọn họ đều không cho, bảo là đến cũng sẽ không gặp. Bọn họ biết ba mẹ không muốn liên lụy đến bọn họ, cho nên chỉ có thể gửi đồ cho ba mẹ.

Hai vợ chồng hấp thu kinh nghiệm từ lần gửi đồ trước đó, cho các vật nhỏ khác vào trong túi rau khô và khoai lang khô.

Bùm bùm —— theo tiếng pháo bắt đầu xuất hiện, báo hiệu cho chỉ còn mấy ngày nữa là tết sẽ đến. Ngay vào lúc này, trong huyện đột nhiên nói khôi phục họp chợ, chẳng qua chỉ cho phép các thôn dân bán ra nông sản phẩm, không cho phép buôn đi bán lại.

Đây chính là tin tức lớn.

Rất mau tin đó liền truyền khắp các thôn phụ cận, tạo một trận oanh động. Diệp Hồng Tú biết được rồi liền tới đây ngay, vui tươi hớn hở: "Ngày mai họp chợ, có đi không con?"

Giang Cảnh Du quyết đoán: "Đi!"

Náo nhiệt như thế, cũng không thể bỏ lỡ.

Triệu Kiến Quân với Triệu Kiến Đan đưa mắt trông mong nhìn, Giang Cảnh Du sờ sờ đầu hai đứa: "Hai đứa cũng đi luôn."

Diệp Hồng Tú: "Cho mấy đứa nhỏ đi cũng được, chẳng qua nhất định phải đi theo sát người lớn, hồi trước kia họp chợ có người bị mất con đó."

Ở cái niên đại này, con nít mà bị mẹ mìn xách đi rồi, hy vọng có thể tìm về được xa vời mười phần.

Triệu Kiến Quân bảo đảm: "Bọn con nhất định sẽ đi sát bên người chú thím!"

Lần họp chợ lúc này có 6 ngày, từ ngày mai cho đến hôm tất niên, đều là ngày họp chợ.

Đây là để những người ở xa có thời gian chuẩn bị.

Diệp Hồng Tú liền chuẩn bị mang đi chút củ cải nhà mình trồng đi bán, hỏi Giang Cảnh Du: "Con có muốn bán chút gì không? Có thể trợ cấp gia dụng đó."

Trong lòng Giang Cảnh Du chợt động: "Có thể bán điểm tâm chứ? Con muốn làm chút điểm tâm bán."

Diệp Hồng Tú: "Có thể, nguyên liệu lấy nhà mình trồng là được. Con muốn làm cái gì?"

Giang Cảnh Du: "Bánh củ cải?"

Diệp Hồng Tú: "Được đó, mẹ đi với con."

Lấy tay nghề của con gái bà, chắc chắc rất được người hoan nghênh! Củ cải thì mọi người cùng nhau ra, cùng nhau làm, tiền cùng nhau chia, lúc này hưởng xái con gái chút xíu.

"Hồi trước bên trên nói không mở họp chợ, mọi người muốn mua chút đồ cũng không được thuận tiện, giờ hay rồi, rốt cuộc được mở lại. Mẹ nói với con nè, người trong thành phố không bằng chúng ta, vì chúng ta có đất, giờ lại là ăn tết, họ chắc chắn sẽ mua rất nhiều thứ."

Xác thật là đạo lý đó.

Chờ vừa mở, không ít người của thôn Thượng Trang đều động lòng.

Vừa có người muốn bán đồ, cũng có người muốn mua đồ.

Giờ sắp sửa ăn tết đó, là lúc xông lên mua sắm hàng tết.

Khó lắm mở được mở họp chợ một lần, toàn huyện Dịch Thủy đều náo nhiệt lên.

Cố Hướng Hằng cũng vội vàng lo chuyện này, thôn bọn họ cũng có không ít nông sản sản xuất nè, nếu gặp được món nào thích hợp, ví dụ như heo con, cây non giống cây ăn quả, cá bột vân vân, anh cũng muốn mua.

Diệp Hồng Tú cười tủm tỉm nhất nhất đếm kỹ: "Ông nội con nói muốn viết một ít câu đối và chữ phúc đi bán."

"Ông cậu của con tính toán đi bán sản phẩm tre trúc, trong nhà ông cậu con tồn trữ không ít, lúc này vừa hay có thể lấy đi bán.

"Học Tri với Minh Nguyệt còn chưa từng đi họp chợ ở chỗ chúng ta, cũng nói muốn đi xem náo nhiệt, muốn mua chút hàng tết."

"Lúc mẹ vừa mới tới, nhìn thấy có mấy nhà đang ngâm đậu nành, chuẩn bị ngày mai bán đậu hủ......"

Giang Cảnh Du xem thế là đủ rồi, trong lòng cũng dâng lên chờ mong: "Mẹ, giờ chúng ta đi nhổ củ cải đi!"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv