Chuyện này rất nhanh đã bị truyền đi.
Vốn dĩ mấy cái tin tức liên quan đến màu hồng phấn này đã truyền nhanh rồi, giờ đây toàn bộ đại đội Thượng Trang đều đang nói về chuyện này.
Chẳng sợ Vương Bằng Phi với Giang Kiều vẫn luôn một mực cắn chết bảo là thấy việc nghĩa hăng hái làm, hai người trước đó thanh thanh bạch bạch, nhưng mà chuyện như này không có gió cũng có thể dậy sóng, càng khỏi phải nói ở đây có người mang hỏa nhãn kim tinh nhìn ra được một chút mờ ám.
Hơn nữa, rất mau, Giang Kiều liền thuyết phục Vương Bằng Phi, ân cứu mạng cô ta không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.
Về phần hôn ước của cô ta với Cố Hướng Hằng, cô ta sẽ gọi điện giải trừ với anh, sẽ không chậm trễ bọn họ, mặt khác, hai người họ lúc ở dưới nước cũng đã tiếp xúc thân mật rồi, còn bị nhiều người nhìn thấy như vậy, trước mắt bao người, hơn nữa hai người họ cũng là lang có tâm, thiếp có ý......
Vương Bằng Phi nghĩ đến cái tát nóng rát giáng lên mặt mình kia, lại nghĩ đến ánh mắt chế giễu của mọi người, đồng ý.
Nếu anh ta quay đầu lại khẩn cầu Giang Cảnh Du đồng ý tha thứ, vậy là tương đương với đem thể diện của mình ném xuống đất mà dẫm.
Anh ta không chịu.
Không nhắc đến Vương Bằng Phi về nhà nói với người trong nhà anh ta thế nào, rất mau Giang Kiều đã gọi điện thoại đến bên bộ đội.
Lần gọi đầu tiên đối phương không ở đó, phải hẹn trước thời gian, qua nửa tiếng lại gọi lần nữa, lúc này mới tìm được người.
Khi Cố Hướng Hằng nhận được cuộc điện thoại của vị hôn thê mình, anh đang ở trong bệnh viện bộ đội, trên người quấn băng vải, ngồi xe lăn.
Khi nghe thấy có người báo cho ở quê gọi điện thoại đến, anh còn tưởng rằng là em trai em gái mình có chuyện gì, kết quả là không ngờ lại là vị hôn thê được định ra cho nguyên chủ trước lúc ba anh ấy qua đời gọi tới, mà nội dung muốn nói không phải cái khác, mà là muốn giải trừ hôn ước với anh, anh đáp ứng cái rụp liền: "Được thôi, là tôi chậm trễ cô, chúc cô về sau hạnh phúc."
Đây là niềm vui bất ngờ đối với anh.
Anh đi vào thời đại này cũng đã được mấy tháng, trải qua suy xét kỹ lưỡng thận trọng trong khoảng thời gian này, anh xác nhận cuộc sống trong quân đội không thích hợp với mình.
Anh đã làm đơn xin chuyển nghề, với công lao anh lập được lúc này đây, hẳn là có thể đạt được mong muốn......
Nghe thấy Cố Hướng Hằng hồi đáp, Giang Kiều rất cao hứng. Hôn ước này vốn dĩ cũng là phải giải trừ. Kiếp trước đó, hai năm sau anh ta hi sinh, khi đó tuổi cô ta đã không nhỏ, vốn dĩ tính toán chờ anh ta chấp hành nhiệm vụ xong về kết hôn, kết quả chờ được chính là tin anh ta chết, làm thanh xuân cô ta bị trì hoãn uổng phí, cũng là vì nguyên nhân này, về sau khi cô ta kiếm chồng lần nữa liền không có nhiều thời gian chọn lựa kỹ càng, thế mới tìm phải thằng đàn ông như chồng trước của cô ta.
Hiện tại cô ta không có khả năng dẫm lên vết xe đổ mà đi chờ anh ta hai năm nữa.
Trước lúc cô ta gọi điện thoại còn lo lắng đối phương không muốn từ hôn, giờ anh ta nguyện ý, vậy thì không thể tốt hơn.
Giang Minh Bình bị cô ta tiền trảm hậu tấu xém chút nữa không bị tức chết, tay giơ cao cao lên, mắt thấy một cái tát tai liền phải giáng qua thì bị Chu Đông Mai ngăn cản: "Ông tức giận thì có ích gì? Đã vậy rồi, hôn ước cũng đã giải trừ, còn có thể hối hận được à? Hiện tại quan trọng nhất là hôn sự của con gái với nhà họ Vương!" Cũng không thể giỏ tre múc nước, công dã tràng.
Giang Minh Bình tức đến tay đều còn đang run rẩy: "Nó có cái lá gan như thế, bà còn không cho tôi dạy dỗ nó!" Tuy Cố Hướng Hằng rất ít về, nhưng mà anh vẫn luôn là con rể được chọn mà ông ta cho rằng là tốt nhất.
Chàng trai kia chính là người mặc quân trang, bảo vệ quốc gia, quang vinh vô hạn, lại là cùng một thôn, hiểu tận gốc rễ, chỉ còn chờ cậu ta trở về là có thể trở thành con rể của mình, về sau con gái gả qua đó cũng không cần sầu, vì trên đầu cậu ta không có cao đường, gả qua đó là có thể tự mình quản lý làm chủ gia đình, chỉ cần sinh con nữa, tiền trợ cấp của đối phương đều là của con gái mình.
Giờ thì hay rồi, từ quân nhân biến thành một thằng chân đất bình thường ở nông thôn, như này kém quá xa, vẫn là tự chính nó làm!
Về sau nó chắc chắn sẽ hối hận.
Chu Đông Mai xị mặt xuống: "Bằng không ông nói phải làm sao giờ hả? Nhiều người thấy được như vậy, con gái ông được Vương Bằng Phi cứu lên, chính là cái gì gì kia, da thịt thân thiết! Trừ bỏ gả cho cậu ta, còn có thể gả cho thằng nào? Ông có thể bảo đảm về sau nhà họ Cố nghe xong việc này trong lòng sẽ không có khúc mắc với con gái mình sao? Lại nữa nè, áo xanh đúng là quang vinh, nhưng cũng nguy hiểm nha. Ngay trong thôn chúng ta có một hộ góa phụ liệt sĩ kia kìa, mang theo con cái, cuộc sống kia ông cảm thấy có cái hy vọng gì? Còn không bằng tiểu tử nhà họ Vương, ở ngay trước mắt chúng ta, an toàn! Chú cậu ta không sinh ra con trai được, chỉ có mình đứa cháu trai là cậu ta, về sau chắc chắn là cậu ta nhận ca, về sau con gái cũng có thể đi theo vào thành hưởng phúc!"
Giang Kiều nghe mà mắt lập lòe, có mấy lời cô ta không tán đồng, cái gì mà da thịt thân thiết, cũng chính là cái thời đại này mới còn chú ý cái đó, nhưng mà mấy cái khác thì cô ta tán đồng, hiện tại điều quan trọng nhất là hôn sự của cô ta với nhà họ Vương.
Về sau có thể trở thành phu nhân thủ phủ tỉnh, sống cuộc sống người trên người được người khác cực kỳ hâm mộ hay không, chỉ xem lúc này.
Nghĩ đến đây, khóe môi cô ta liền mang theo tươi cười, hiện tại hồi tưởng lại cái câu "Tôi thành toàn hai người" kia của Giang Cảnh Du vẫn là sẽ bất giác mà mỉm cười.
Chị à, đây là chính chị từ bỏ đó, về sau ngàn vạn đừng hối hận, đây chỉ có thể nói rõ rằng hai người có duyên không phận thôi.
Không nói đến Giang Kiều bên này thấy tâm tình sung sướng cỡ nào, Cố Hướng Hằng bên kia cũng là thấy cả người nhẹ nhõm. Chính anh cũng chưa xác định được phải sống tiếp thật tốt ở cái thời đại này như thế nào, nào thích hợp xây dựng gia đình với người khác? Càng đừng nói đối phương còn nhỏ như vậy, mới 17 tuổi, còn chưa có thành niên đâu. Anh nghĩ đến điểm này liền có loại cảm giác có tội, giờ hay rồi, anh tự do rồi.
Nhìn thấy Cố Hướng Hằng trở về, chiến hữu cạnh anh thấy bộ dáng anh cả người nhẹ nhõm này, hỏi: "Cố đội, người nhà anh gọi điện tới à? Có hỉ sự gìthế."
"Không có gì, chỉ chút việc vặt trong nhà thôi."
Thấy anh không muốn nói, chiến hữu anh cũng không cố truy rõ nguyên do, "Anh thật sự đã nghĩ kỹ việc muốn chuyển nghề rồi?" Như vậy quá đáng tiếc, chiến hữu là chân tình thật lòng cảm thấy tiếc cho anh, chỉ với công lao anh lập được lúc này, qua một đoạn thời gian nữa, khả năng anh được thăng chức rất lớn.
Cố Hướng Hằng: "Anh đã quyết định rồi." Anh không thích hợp với cuộc sống trong bộ đội, lúc này cũng là vừa khéo, về sau thì không nhất định còn có chuyện tốt như vậy, không có kim cương đừng ôm việc sửa đồ sứ, liên lụy chính mình còn đỡ, nếu mà liên lụy những anh em khác thì không tốt rồi.
"Về sau nếu cậu có rảnh, đừng có quên đi nhà anh làm khách, chúng ta vẫn luôn là anh em."
"Vâng, một lời đã định!"
*
Sau khi biết sự tình từ đầu đến cuối, Giang Cảnh Đằng dẫn người theo qua dần cho Vương Bằng Phi một trận, không lưu tình chút nào.
Chị cậu nói rất rõ ràng rạch ròi, chị là không có khả năng gì với cái tên kia, cậu cũng không hy vọng có tên anh rể thế này, nên đương nhiên đánh sẽ không khách khí.
Vương Bằng Phi không phải đối thủ của cậu, hơn nữa vì chính anh ta đuối lý nữa, nên chờ khi mẹ Vương nhìn thấy bộ dáng thê thảm của con trai mình thì xém chút nữa tự mình lên sân khấu đánh về.
Cũng bởi vì nguyên nhân đó, bà ta không muốn có được bên thông gia dã man như vậy, bà ta nhả ra.
Vốn dĩ bà ta không muốn giải trừ hôn ước, còn muốn thuyết phục con trai quên mất chuyện hồ đồ kia, hiện tại qua một trận này, bà ta liền cực nhanh lẹ mà đồng ý.
Đứa con dâu như thế, bà ta không muốn nổi, bà ta chỉ có đứa con trai vậy thôi, chính bà ta còn không nỡ đánh được chút nào, hiện tại bị đánh thành như vậy, bà ta trực tiếp hận luôn nhà họ Giang với Giang Cảnh Du.
Cứ như vậy, hôn ước của Giang Cảnh Du với Vương Bằng Phi cũng giải trừ. Hai nhà trước kia chỉ là nói sẵn thôi, nhưng còn chưa có giao phó sính lễ với của hồi môn, hiện tại nói muốn giải trừ cũng dễ dàng.
Này đây người dân thôn Thượng Trang xem náo nhiệt đến vui sướng, hôn ước của Vương Bằng Phi với Giang Cảnh Du giải trừ không được bao lâu, ngay sau đó liền truyền đến tin Giang Kiều với Cố Hướng Hằng giải trừ hôn ước, hơn nữa có tin tức bà mối giật dây giữa nhà kia, rất mau, hai nhà liền chọn một ngày gần nhất, chuyện tốt sắp thành.
Giang Nguyên Đồng nghe xong, phát ra nghi vấn từ tận linh hồn: "Đầu óc Giang Kiều là bị nước vào à?"
Mặc kệ là nhìn thế nào, Cố Hướng Hằng ở bộ đội phải tốt hơn Vương Bằng Phi bới đồ ăn trong ruộng nhiều chứ.
Tuy nói Vương Bằng Phi về sau sẽ nhận ca từ tay chú mình, nhưng mà chú cậu ta giờ mới bao nhiêu tuổi? Chờ đến khi nhận ca, nửa đời người đều đã qua.
Hơn nữa, suy cho cùng, tuổi của chú cậu ta cũng không tính quá lớn, nếu mà chú cậu ta lại sinh đứa con trai nữa thì sao?
Trương Lưu Vân tức giận: "Không phải đầu óc bị nước vào thì sao sẽ thông đồng với anh rể mình?" Lúc biết việc này, bà thiếu chút nữa không tự mình đánh tới cửa.
Bà là thật sự trăm triệu không ngờ tới, Giang Kiều sẽ làm ra chuyện như thế.
Diệp Hồng Tú càng không dám tin tưởng, khi trước con gái bị thương, Giang Kiều còn đến thăm đó, bà còn nói cô em này không tồi, người lớn trong nhà nó vờ như không biết, nó còn có thể đến thăm, mà gặp mặt Vương Bằng Phi trông cũng là như rất lạ mặt, giờ nghĩ lại, tất cả đều là diễn kịch!
Hai đứa nó là khi nào thì thông đồng? Chắc chắn đã có đoạn thời gian rồi, Diệp Hồng Tú là kiểu gì cũng nghĩ không thông được, Giang Kiều nghĩ cái gì vậy? Nó sớm đã đính hôn rồi, còn là việc hôn nhân tốt như vậy nữa, sao lại sẽ coi trọng Vương Bằng Phi? Chẳng lẽ con nhỏ đó không biết rằng nhà các bà với nhà họ Vương chỉ chờ thu hoạch vụ thu xong liền làm tiệc sao?
Khi nó gọi hai tiếng chị ơi kia, trong lòng không chột dạ sao?
Còn cả cái thằng Vương Bằng Phi lòng lang dạ sói kia nữa, nếu là trước lúc thằng đó đính hôn đã thông đồng với Giang Kiều, nói muốn cưới nó, nhà bọn họ có thể nói cái gì? Cố tình là sau khi đính hôn với con gái nhà mình thì mới thông đồng với cô em vợ tương lai, thật đúng là không phải cái thứ tốt!
Nếu không phải con gái mình biết bơi chút chút, liệu có phải liền xảy ra chuyện hay không? Hoặc là bị Triệu Tam Thạch cứu, thế thì cũng phải có hại một phen.
Triệu Tam Thạch kia trong nhà nghèo đến không có mồng tơi mà rớt, nhà có năm anh em, chen chúc trong một gian nhà, đến bây giờ chỉ mới có cậu cả nhà họ Triệu cưới vợ, mới gả đi vào được mấy năm đã bị tra tấn qua đời rồi. Chỉ cần là ai yêu quý con gái, nào nỡ mà đẩy con vào cái hố lửa đó. Nếu con gái bị Triệu Tam Thạch cứu, dù cho chính cậu ta không có tâm tư, mẹ cậu ta cũng sẽ không bỏ qua cơ hội này, chắc chắn sẽ khăng khăng ầm ĩ muốn cưới dâu vào cửa.
Giang Nguyên Đồng hừ một tiếng: "Về sau nhà chúng ta, Giang Kiều với Vương Bằng Phi không được phép vào cửa."
Chuyện như vậy, bất kể là ai chủ động, đều là một cây làm chẳng nên non.
Nam không tốt, nữ cũng chả phải đứa đàng hoàng, Giang Nguyên Đồng sẽ không bởi vì đó cũng là cháu gái mình mà sẽ thiên hướng nó.
Nếu mà ông coi trọng huyết thống đến thế, khi trước đã sẽ không phân hai thằng con đầu ra riêng rồi.
Hiện tại nghĩ lại, lại lần nữa thấy may mắn, phân rồi tốt lắm.
Nếu mà sống chung với nhau, ông chắc phải đoản thọ 10 năm mất.
Chẳng qua, ông nhìn về phía Giang Cảnh Du: "Thật sự không khổ sở? Không hối hận chứ?"
Giang Cảnh Du cười: "Ông nội, con không khổ sở, cũng sẽ không hối hận, con còn thấy may mắn vì phát hiện việc này sớm, chứ nếu kết hôn rồi mới phát hiện, vậy phải ghê tởm đến cỡ nào."
Giang Nguyên Đồng nhìn cô thật kỹ, không nhận thấy cô là đang cố gắng cười vui, thế mới thoải mái cười: "Tốt lắm, đủ rộng rãi, đây mới là cháu gái ngoan của ông. Đừng có lo, chúng ta tìm từ từ, tìm đứa tốt hơn!"