37:
Trong cung lúc này chỉ còn lại ta và cha, hai chúng ta nhìn nhau trong chốc lát.
Ta thực sự không biết nên nói gì, quả thật là một lời khó nói hết.
“Ừm, cho nên, cha không hề phản bội mẫu thân con?” Ta dựa vào trên tháp, ánh mắt hỗn loạn đung đưa, không dám nhìn ông ấy.
Trên mặt cha ta không có bất cứ cảm xúc nào, nhưng giọng điệu lại tràn ngập sự tức giận: “Trong mắt con, cha con chính là người như vậy sao?”
Ta vò đầu bứt tóc, giống như nhớ đến điều gì đó, cây ngay không sợ chết đứng nói: “Con tìm thấy một bức thư của cha trong thư phòng của cha, trong đó cha đã viết những lời ngon tiếng ngọt, nói mẫu thân gì mà “dung mạo xinh đẹp”, gì mà “thông minh vô song”, không cần phải nói quá nhiều lời hay nha. Lại kết hợp với tình tình thực tế cha không có tin tức gì suốt mấy tháng trời, bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy cha nói một đằng làm một nẻo.”
Bàn tay cầm lấy chén trà của phụ thân dừng lại giữa không trông, có lẽ rất muốn ném về phía ta.
Nhưng ông ấy đã tha thứ cho ta bằng ta bằn lộn xộn không ăn khớp với thư phòng gọn gàng của ông ấy, nghĩ đến bức tượng mỹ nhân bằng ngọc thạch được chạm khắc tinh xảo trên giá sách.
Có lẽ những cái đó đều là bộ sưu tập của Hoắc Du.
Sau đó, ta cuối cũng cũng hỏi một câu hỏi mà lúc Bách Lý Sơn Nguyệt còn ở đây ta không dám thốt ra thành câu: “Bây giờ Hoắc Du đang ở đâu?”
“Hoắc Du đã chết.” Cha ta quay người sang chỗ khác, nhưng ta lại để ý thấy bàn tay đang cầm chén trà của ông ấy không hề vững chắc, vài ba giọt trà bắn tung toé trên tấm thảm nhung.
Dấu vết thấm ướt giống như nước mắt.
38:
Ta chìm sâu vào giấc ngủ cho đến sáng sớm ngày hôm sau, một đêm không ác mộng, một đêm ngủ ngon.
Điều này rất kỳ quái.
Kể từ lúc bị mù, giấc ngủ của ta vẫn luôn không được tốt lắm, thường xuyên tỉnh giấc vào ban đêm, sau đó không ngừng đếm âm thanh của đồng hồ nước rồi đi vào giấc mộng một lần nữa.
Trần tiểu nhị đã từng cười nhạo ta rằng vành mắt của ta đen đến mức giống như kẻ trộm vào ban đêm.
Trong khi Lý tiểu nhị lại tặng ta một lọ hương hỗ trợ giấc ngủ, ta cực lười, ngày dùng ngày không.
Chủ đề tối hôm qua đột nhiên kết thúc, phụ thân ta nhanh chóng tìm một lý do nào đó để chạy trốn.
Thực ra ta biết rằng, nguyên nhân đơn giản khiến ông ấy và Bách Lý Sơn Nguyệt lần lượt chạy trốn chỉ là vì sợ ta không thể chấp nhận được thân thế của mình.
Ta mở to mắt đếm những bông hoa trên màn trướng, nhưng vừa mới đếm được một nửa đã cảm thấy mất hết hứng thú.
Ta từ Triệu Tiểu Hà của danh môn thế gia biến thành Lý Tiểu Hà hậu duệ hoàng tộc, không thú vị.
Sau đó lại từ công chúa Lý Tiểu Hà trở về dân nữ Triệu Tiểu Hà, cũng không thú vị.
Rồi lại đột nhiên phát hiện ta có thể là con gái ngoài giá thú của cha, ta cảm thấy hơi phiền.
Bây giờ bọn họ lại nói cho ta biết cha ta thực ra không phải là cha ta, nương ta thực ra không phải là nương ta, ta lại càng phiền.
Hù, đến khi nào chuyện này mới có thể kết thúc đây?
Ta căn bản không phải không chấp nhận được, ta chỉ muốn chuyện này kết thúc nhanh lên một chút.
Hãy nhanh chóng đưa ra một kết luận nào đó, hãy nói cho ta biết ta là ai và phải lấy thân phận gì để đối với mặt với những bằng hữu tốt đó của ta.
Được rồi được rồi, ta thừa nhận, thứ ta muốn biết nhất chính là ta nên lấy lập trường gì để đối mặt với Lý tiểu nhị.
Những chiếc váy áo do người thị nữ đưa đến đều có màu sắc rực rỡ, ta tuỳ tiện chọn một bộ nào đó để thay.
Ta mơ màng buồn ngủ ngồi trước gương đồng, chỉ nhớ cách trang điểm của người thị nữ khá nhẹ nhàng, mềm mại.
Ta đứng trước cửa nhìn ra khoảng không trong chốc lát, nhưng lại tình cờ nhìn thấy trong viện có thêm một chiếc xích đu.
Ta ngồi trên xích đu đong đưa.
Cơn gió lướt qua những lọn tóc của ta, những chiếc chuông nhỏ trên váy phát ra âm thanh leng keng leng keng.
Có người nhẹ nhàng đẩy xích đu ở phía sau lưng ta, giúp ta bay cao hơn nữa.
Ta quay đầu nhìn lại, là Bách Lý Sơn Nguyệt.
Ta nhảy xuống khỏi xích đu, chiếc xích đu theo quán tính đập mạnh vào đầu gối của ta.
Bách Lý Sơn Nguyệt lập tức giữ chặt dây xích đu.
Đầu gối rất đau, nhưng ta vẫn bất động không nhúc nhích.
Ta vẫn luôn nhìn bà ấy: “Bà có thể nói cho ta biết, ta từ con gái của bà và Hoắc Du biến thành con gái của cha ta và mẫu thân như thế nào không?”
“Đây lại là một câu chuyện dài khác.” Bách Lý Sơn Nguyệt nói, bà ấy ngồi trên chiếc xích đu.
Ta ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, bà ấy cũng nhìn chằm chằm vào ta.
Có những cảm xúc trong mắt bà ấy khiến ta không thể hiểu được, giống như đang xuyên thấu qua ta nhìn về quá khứ.
“Có lẽ bà có thể nói ngắn gọn.” Ta né tránh tầm mắt của bà ấy, ngồi trên cỏ.
“Năm thứ hai sau khi ở bên cạnh phụ thân con, ta mang thai. Chàng ấy rất muốn có một người con gái, nói rằng muốn thông qua con gái để tưởng tượng đến dáng vẻ lúc nhỏ của ta. Sau đó con chào đời, quả nhiên là một bé gái.” Bách Lý Sơn Nguyệt khẽ mỉm cười: “Chàng ấy thực sự rất vui vẻ.”
Cảnh sắc mùa xuân tươi đẹp, thỉnh thoảng có một vài con chim ưng mỏ đỏ bay lượn trên không trung.
Ta cũng vô thức nhếch khoé miệng lên.
“Lúc còn nhỏ, con rất thích uống sữa bò, chỉ cần nhìn thấy trong tay ma ma chăn nuôi nào có sữa bò thì sẽ mỉm cười với người ta. Một ngày nọ, phụ thân con dứt khoát mang một con bò sữa về nhà, ta hỏi chàng ấy muốn làm gì, chàng ấy lại nói rằng con gái của mình nên phải giấu kín như một bảo bối, không thể tuỳ tiện cười với người khác.”
Bách Lý Sơn Nguyệt mỉm cười đến khoé mắt cong cong, tiện tay lấy ra một bình sữa bò nhỏ đưa cho ta, ta vô thức đưa tay ra cầm lấy.
Ừng ực ừng ực.
Nhiệt độ vừa phải, không quá nóng cũng không quá lạnh.
“Sau đó ta phát hiện con không thích cười, lúc nói chuyện với con con cũng không quay đầu lại nhìn ta, lúc này chúng ta mới phát hiện hai mắt của con có chút vấn đề.” Bách Lý Sơn Nguyệt khẽ thở dài một tiếng: “Phụ thân con đã tìm một vị thần ý ngao du tứ phương từ triều Hán đến Tuyết Tùng quốc, vì thần y kia sẵn sàng đưa ra phương thuốc, nhưng với điều kiện là phụ thân con phải trở về nhà một chuyến. Khi đó ta mới biết được thân phận của chàng ấy, chàng ấy xuất thân từ một danh gia vọng tộc có căn cơ sâu nhất triều Hán, chàng ấy là đệ đệ ruột của Hoắc Hoàng hậu.”
“Chàng ấy không thể không đi xa, vị thần y kia tuân thủ lời hứa, kê đơn thuốc cho con. Một trong những dược liệu quan trọng nhất trong đơn thuốc ấy chính là hoa của Ly Nhân Nguyệt, Ly Nhân Nguyệt là một loài hoa có chu kỳ cực ngắn, đêm nào ta cũng lên núi hái hoa sắc thuốc. Chờ đến khi hoa tàn, đôi mắt của con cũng dần dần khôi phục thị lực, phụ thân con cũng trở về bên cạnh ta.”
“Chàng ấy đã từ bỏ tất cả mọi thứ ở triều Hán, thanh danh, quyền lực, tiền tài. Chàng ấy thật lòng cảm thấy những thứ đó không quan trọng, vì thế ta cũng nghĩ điều này không có liên quan gì đến mình. Chúng ta cùng nhau trải qua một khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc, nhưng cũng chính vào thời điểm đó, ta nhìn thấy các bằng hữu của chàng ấy, trong đó bao gồm cả Triệu đại tướng quân. Một ngày sau, tỷ tỷ của ta cũng tìm thấy ta.”
Nhưng đó không phải là một chuyển biến tốt đẹp.
Trong lời kể của Trần đại ca có nhắc đến tỷ tỷ của Bách Lý Sơn Nguyệt, nghe nói Bách Lý Sơn Nguyệt đã giết chết tỷ tỷ ruột của mình bằng thủ đoạn hết sức tàn nhẫn, điều này có thể coi là vết nhơ duy nhất trong hình tượng trong sáng của bản thân bà ấy.
Ta mở to hai mắt, có chút hồi hộp chờ đợi những chuyện tiếp theo.
Bách Lý Sơn Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt của ta, cúi người xuống chạm vào mái tóc của ta.
“Con đã nghe nói về chuyện của ta rồi đúng không?”
Ta do dự một chút rồi gật đầu.
“Con đã trưởng thành rồi, phải nên biết rằng trên thế giới này không bao giờ có nỗi hận vô duyên vô cơ nào.” Bách Lý Sơn Nguyệt lẳng lặng nhìn lên bầu trời rộng lớn, vẻ mặt cũng bình thản giống như những đám mây trôi kia.
Nhưng không hiểu tại sao ta lại ngửi thấy mùi vị của mưa gió sắp đến.
“Khi còn nhỏ, ta rất được quân chủ yêu thích, mặc dù ta là con gái nhỏ nhất của bà ấy nhưng bà ấy lại quyết định truyền ngôi lại cho ta sau khi chết. Tỷ tỷ ra vô cùng bất mãn, cho rằng sự tồn tại của ta đã cướp hết quyền lực và địa vị vốn thuộc về nàng ta. Nàng ta bày mưu tính kế đuổi ta đi, ta buộc phải lưu lạc nơi biên giới. Nhưng mà trong cái rủi lại có cái may, ta đã gặp được phụ thân con, cho nên về chuyện này, ta thực sự cũng không hận nàng ta quá nhiều.”
Cơn gió không biết từ đâu thổi đến làm rối tung mái tóc, những sợi tóc che khuất tầm mắt của ta. Ta đưa tay lên vén sang một bên, nhưng lại chạm vào ngón tay khô ráo ấm áp của Bách Lý Sơn Nguyệt.
Bà ấy giúp ta thu gọn mái tóc dài rối bời, sau đó dùng dây cột tóc nhẹ nhàng buộc mái tóc dài buông xoã của ta lại.
Thực sự là dáng vẻ dịu dàng che chở của mẫu thân.
Ta ngơ ngẩn nhìn bà ấy, bà ấy chỉ mỉm cười với ta rồi tiếp tục nói.
“Chắc là khi con hơn hai tuổi một chút, tỷ tỷ của ta lại tìm đến ta một lần nữa, nàng ta bị thương rất nghiêm trọng, vì thế không thể sinh nở, sau khi tìm thấy ta, nàng ta muốn đưa con đi, đồng thời cũng hứa hẹn sẽ truyền Vương vị cho con.”
Đương nhiên ta không bao giờ đồng ý, cho nên nàng ta đã phái thích khách đến mưu sát ta. Ngày hôm đó trùng hợp lại là thời kỳ hoa nở của Ly Nhân Nguyệt, ta đi hái Ly Nhân Nguyệt để chuẩn bị khi cần thiết. Trong nhà chỉ có con và phụ thân con. Mặc dù võ công của phụ thân con rất tốt nhưng cũng không thể lấy một địch trăm dưới tình huống không hề có bất cứ sự chuẩn bị nào, chàng ấy chỉ kịp giấu con đi, còn bản thân lại không thể nào toàn thân rút lui.”
Giọng nói của Bách Lý Sơn Nguyệt vô cùng bình tĩnh, nội dung trong đó cũng chỉ là lời tường thuật đơn giản và thẳng thắn.
Nhưng không hiểu tại sao ta lại không nhịn được đỏ bừng hốc mắt.
Ta vùi đầu vào đầu gối, có thể cảm nhận rõ ràng những giọt nước mắt đang thấm ướt váy áo.
“Chờ đến khi ta về đến nhà thì chỉ thấy một đống đổ nát cháy rụi, ma ma chăn nuôi kể lại cho ta nghe tất cả mọi chuyện xảy ra trong đêm hôm đó, lúc đó ta chỉ muốn cùng chết theo phụ thân con. Nhưng con lại đang khóc, trong đôi mắt khó khăn lắm mới chữa khỏi của con tràn ngập nước mắt, ta nghĩ, có lẽ mình còn có chuyện gì đó phải hoàn thành.
Ta đã giao con cho Triệu đại tướng quân, cầu xin ông ấy nhận nuôi con. Sau đó ta trở về Tuyết Tùng quốc, chuyện sau đó cũng giống như những lời đồn đãi con nghe được trên phố, sau khi trở về Vương đình, ta đã dùng cách thức tàn khốc nhất để giết tỷ tỷ ta. Điều khiến ta cố gắng sống sót, ngoại trừ nổi căm hận với nàng ta ra thì cũng chỉ có tình yêu dành cho con.”
Giọng nói của Bách Lý Sơn Nguyệt đã chuyển đến bên tai ta không biết từ lúc nào.
Bà ấy ôm láy bả vai ta, nhỏ giọng nói: “Tiểu Hà, những chuyện đó đã là quá khứ, nhìn thấy con trưởng thành giống như ngày hôm nay, ta rất vui vẻ, phụ thân con chắc chắn cũng rất vui vẻ.”
Ta bật khóc thành tiếng.
Cũng giống như bà ấy đã nói, tất cả mọi chuyện đã là quá khứ.
Ta chỉ có thể lắng nghe, không thể nào thay đổi.
Nhưng cũng chính vì vậy, nỗi bi thương vốn đã mãnh liệt lại càng thêm mãnh liệt hơn bao giờ hết.
“Xin lỗi…” Ta nghẹn ngào nói: “Thực sự rất xin lỗi.”
Bách Lý Sơn Nguyệt lắc đầu, ôm ta, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng lướt qua mái tóc ta.
“Không có gì phải xin lỗi cả.” Bà ấy nói như vậy.
Ta ôm chặt lấy bà ấy, không ngừng gào khóc giống như một đứa trẻ, nước mắt không kìm được mà rơi xuống trên quần áo của bà ấy.
Xin lỗi, ta chưa bao giờ biết chuyện xưa của hai người.
Cảm ơn người, đã để ta vô lo vô nghĩ lớn lên như vậy