1
“Hoàng huynh à, huynh đi chậm một chút, muội không thể đuổi kịp huynh.” Ta xách theo làm váy lạch bạch lạch bạch đi theo sau hắn.
Hắn nghiến răng nghiến lợi quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái: “Đừng gọi ta là Hoàng huynh!”
Ta lập tức giữ chặt tay áo hắn, sau đó quyệt mông ngồi xuống mặt đất. Hắn bị ta giữ chặt, không thể tiếp tục sải bước đi về phía trước, đành phải cực kỳ không có hình tượng mà ngồi xổm xuống bên cạnh ta, bất đắc dĩ nói: “Rốt cuộc muội muốn làm gì?”
Ta chớp chớp mắt: “Ta có thể tiểu nhị của nhà họ Trần tiến cung làm thư đồng của ta không?”
Sắc mặt của hắn lập tức thay đổi, ngay sau đó nói: “Muội đừng mơ tưởng!”
Ta cực kỳ ấm ức: “Không được thì không được, huynh hung dữ làm gì chứ?”
Ta hái từng cọng cỏ đuôi chó bện thành một cái vòng tay, đeo lên cổ tay hắn. Hắn kéo một kéo nhưng không thể kéo ra được nên cũng từ bỏ.
Ta nhẹ giọng nói: “Huynh ghét thư đồng như vậy sao? Trước kia muội cũng là thư đồng của huynh mà.”
Hắn vuốt ve chiếc vòng tay bằng cỏ, buồn bực nói: “Chuyện này không giống nhau.”
“Vậy được rồi.” Ta nói: “Chỉ là quá đáng tiếc.”
Ta thực sự cảm thấy rất tiếc nuối, dù sao ta cũng chỉ mới học được một chút tay nghề bện đồ vật bằng cỏ đuôi chó từ Trần tiểu nhị, hắn ta đã nói sẽ dạy ta bện cỏ đuôi chó thành hình con bướm, chỉ e không thể nào làm được nữa rồi.
Ta đứng bật dậy, vỗ vỗ bụi đất trên váy, để lại cho hắn một cái vẫy tay tạm biệt: “Muội đi đây, lúc nào huynh rảnh rỗi thì đến cung của muội ăn mì thịt bò, bỏ thêm chút ớt, ngon cực.”
Ta không biết, hắn vẫn luôn đứng đó nhìn theo bóng dáng của ta biến mất nơi hành lang dài.
Ta sẽ không biết, bởi vì con người của ta chưa bao giờ thích quay đầu nhìn lại.
2
Ta hỏi lão cha Hoàng đế của mình rằng công chúa có đặc quyền gì.
Lão cha vuốt vuốt râu nói, công chúa có rất nhiều, ví dụ như sau tuổi cập kê có thể xuất cung lập phủ, ví dụ như ngoại trừ phò mã ra có thể nuôi thêm một đống trai lơ, ví dụ như… Ta không chờ ông ta nói ra cái ví dụ thứ ba thì đã gấp gáp hỏi: “Ta đây có thể mời Trần tiểu nhị làm thư đồng cho ta được không?”
Lão cha lại vuốt râu nói; “Chuyện này ư, có thể chứ, chỉ là…”
Ta lập tức cắt ngang lời ông ta: “Người đâu, đến tuyên chỉ cho nhà họ Trần.”
Trần tiểu nhị mặc một bộ trang phục màu trắng tiêu sái đi vào phòng học trong cung mà mình đã xa cách từ lâu, hắn ta đẩy cửa ra, bày ra một tư thế vô cùng tuấn tú nhưng cũng cực kỳ đáng ghét, giữ nguyên tư thế đó thâm trầm nói: “Không thể làm thư đồng của Thái tử nhưng vẫn có thể làm thư đồng của công chúa, ta biết ta sẽ quay lại.”
Nghe thấy giọng nói này, tiểu Thái tử đang ngồi ở hàng ghế đầu tiên quay đầu lại, sắc mặt tái xanh.
3
Ta bắt đầu quấn lấy Trần tiểu nhị chơi đùa, ồ không phải, là những ngày tháng cầu học.
Cá ở hồ Hoa Thanh nhìn thấy chúng ta sẽ lập tức quay đầu lại; Chỉ nghe nói con rùa già tám mươi tuổi sợ tới mức nhảy cầu chơi đùa trên hòn non bộ cao hơn bảy thước hết lần này đến lần khác; Đám cung nữ thái dám quỳ phịch xuống đất không ngừng nói “Nô tài đáng chết” vừa hết lời khuyên can vừa phải liên tục thu don cục diện rối rắm.
Tiểu Thái tử đang học trong cung không bao giờ liếc mắt nhìn ta một lần nào nữa.
Có một lần ta và Trần Tiểu nhị đang dắt chim chọc mèo thì bị hắn bắt gặp, sắc mặt hắn thâm trầm đến mức có thể vắt ra nước.
Ngày hôm sau, hắn hung dữ đập mạnh chiếc vòng tay bằng cỏ lên bàn ta, ta ngừng vẽ nguệch ngoạc, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Hắn nói: “Thứ mà mỗi người đều có, ta cũng không cần.”
Ta còn chưa kịp suy nghĩ cẩn thận chuyện gì đang xảy ra thì đã bị Trần tiểu nhị ung dung đi ngang qua hai người chúng ta, để lại hương thơm thanh khiết của cây cỏ.
Tiểu Thái tử càng tức giận: “Triệu Tiểu Hà, thực sự chỉ có muội.”
Ta sửa lại cho hắn: “Huynh không thể gọi muội là Triệu Tiểu Hà, huynh nên gọi muội là Lý Tiểu Hà.”
Sắc mặt Tiểu Thái tử ngay lập tức trở nên trắng bệch, hốc mắt đỏ bừng, trừng mắt liếc nhìn ta một cách sâu kín rồi chạy nhanh như một cơn gió.
Ta nhìn chằm chằm vào chiếc vòng tay bằng cỏ, thực sự không thể hiểu nổi.
Lúc Hoàng hậu muốn mời ta uống trà, ta hoàn toàn không hề hay biết rằng trong trà lại có độc.
Phu tử chưa bao giờ dạy ta điều này, ma ma cũng không.
Nói tóm lại, chờ đến khi ta tỉnh lại thì cả người đã bị kim châm đâm thành con nhím.
“Có chuyện gì vậy?” Ta nói.
Tiểu Thái tử đang nằm nhoài trong tầm tay ta ngủ thiếp đi lập tức tỉnh giấc, trong mắt tràn ngập tơ máu màu đỏ.
Ta cứ thế ngơ ngác không hiểu chuyện gì nhìn hắn trong chốc lát, sau đó ta thấy nước mắt hắn rơi xuống, đáp lên mu bàn tay ta.
Cảm xúc trong mắt hắn quá phức tạp, ta không có sức lực để phân biệt, ta ngửa đầu lên nhìn chóp màn giường, nói: “Huynh có thể lấy cho muội một chút gì để ăn không?”
Hắn gọi một tiếng, bên ngoài lập tức có người bưng thứ gì đó tiến vào.
Là Diệu Diệu, thị nữ trong phủ Triệu đại tướng quân của ta.
Nàng ta bưng nước thuốc đút cho ta, nói: “Tiểu thư, thuốc này đã bỏ thêm rất nhiều đường rồi.”
Ta ừng ực uống hết một hơi rồi mới sực nhớ ra: “Sao ngươi còn gọi ta là tiểu thư, không được gọi như thế, sau này phải gọi ta là công chúa.”
Diệu Diệu im lặng một chút, nhìn về phía tiểu Thái tử.
Tiểu Thái tử cũng im lặng một cách quỷ dị trong chốc lát, sau đó nói: “Thực ra, muội không phải là muội muội ruột của ta.”
4
Nghe nói lúc ta bị phát hiện trúng độc ngất đi ở trong cung của Hoàng hậu, Hoàng hậu đang cười sằng sặc giống như phát điên, không ngừng lặp đi lặp lại trong điên cuồng: “Ngươi không thể nao sống lại lần thứ hai đúng không? Đây đã là lần thứ hai rồi, ngươi phải chết, đúng không?”
Đương nhiên Hoàng thượng cực kỳ phẫn nộ, vừa phái người cứu ta vừa đích thân thẩm vấn Hoàng hậu.
Kết quả trong lần thẩm vấn này lại xảy ra vấn đề.
Ông ta phát hiện con gái ruột của ông ta, cũng chính là đứa con gái ngoài giá thú chân chính kia đã bị Hoàng hậu ám hại khi chỉ mới hơn hai tuổi. Còn ta chính là đứa nhỏ được tìm đến để thay thế bổ sung sau khi Triệu đại tướng quân phát hiện đứa con gái ngoài giá thú kia đã chết.
Long nhan Hoàng đế hết sức giận dữ, lập tức biếm Hoàng hậu vào lãnh cung, nhưng việc xử lý ta như thế nào, ông ta lại do dự.
Dù sao ta cũng vô tội, hơn nữa ông ta thực sự rất thích ta.
Nhưng nếu để ta ở lại thoắt ẩn thoát hiện trong cung, sẽ luôn nhắc nhở ông ta sự thật rằng đứa con gái ruột của của ông ta đã bị thê tử hại chết.
Vì thế ông ta phất phất tay, đưa ta trở về nhà họ Triệu, hơn nữa còn lời trong lời ngoài uy hiếp Triệu đại tướng quân: Việc ngươi giấu giếm tin tức về cái chết của con gái trẫm là một tội lớn, nhưng ngươi dạy dỗ Tiểu Hà khiến người ta yêu thích như vậy cũng là một đại công lao. Sau này ngươi phải nuôi dạy Tiểu Hà thật tốt, tìm cho nó một gia đình tốt, trẫm thấy tiểu nhị nhà họ Trần cũng không tồi.
Ông ta còn chưa nói xong, tiểu Thái tử vẫn luôn nhìn lén sắc mặt của ta.
Ta nhất thời không nói nên lời trong chốc sát, sau đó thở dài thườn thượt: “Cuộc đời thực sự quá nhấp nhô, lên voi xuống chó, Hoàng hậu nương nương pha trà sao mà đắng quá.”
Sau khi nghe xong lời tổng kết thê thảm của ta, tiểu Thái tử lại có chút vui vẻ.
Ta nhéo nhéo lỗ tai của hắn, hỏi hắn: “Có phải huynh bị choáng váng rồi không, nương huynh vẫn còn đang ở trong lãnh cung đấy, huynh vui vẻ như vậy làm gì?”
Hắn nắm lấy tay ta: “Cũng đâu phải là mẫu thân ruột thịt, hơn nữa, muội cũng cảm thấy phụ hoàng gán ghép uyên ương rất thái quá đúng không?”
Ta nói: “Tay huynh đổ mồ hôi rồi kìa.”
Hắn không những không buông ra mà thậm chí còn lắc lư.
Cực kỳ giống con chó lớn lông đen thích đuổi bắt bướm ở trong hậu hoa viên.
Ta đành phải để mặc cho hắn nắm tay, sau đó phụ hoạ hắn: “Đúng vậy, tên tiểu nhị nhà họ Trần này là một con cáo trắng, rõ ràng đã nói sẽ dạy ta bện cỏ đuôi chó thành con bướm, nhưng đến tận bây giờ cũng chỉ mới dạy ta bện vòng tay. Con người hắn ta không đáng tin cậy như vậy, nếu gả cho hắn ta, liệu ta còn có cuộc sống tốt đẹp sao?”
Ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên nhưng không nói gì cả, chỉ nhìn ta như vậy.
Ta nhìn đỉnh màn, nói: “Lý tiểu nhị, huynh cũng đừng ở trong nhà của muội nữa, chúng ta không phải là huynh muội, nếu huynh cứ như vậy thì người khác sẽ đàm tiếu về muội đấy. Muội không còn là công chúa nữa, không thể nuôi dưỡng một đống trai lơ, nếu thanh danh của muội bị huỷ hoại thì sẽ không thể gả chồng được.”
Tiểu Thái tử sửng sốt trong chốc lát, sau đó lắc đầu, vội vàng nói sẽ không có ai nói như vậy đâu.
Ta không nói gì, hắn im lặng một lúc rồi mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ta nhìn thoáng qua bóng lưng của hắn.
Có lẽ hắn đã ngồi chờ ở đây một lúc lâu, y phục sẫm màu trên người đã tạo thành nếp nhăn, đối với một người cực kỳ chú ý mà nói chuyện này là điều không thể tưởng tượng nổi.
Ta giật giật cánh tay, cảm giác những giọt nước mắt hắn vừa rơi giống như vẫn còn nóng hổi trên mu bàn tay mình.
Cảm giác này từ mu bàn tay đâm thẳng vào đầu ta, vì thế ta bỗng nhiên cảm thấy hỗn loạn hơn bao giờ hết