Giang Nhan nhanh chóng tra ra Tiết Bằng đang ở bệnh viện tâm thần nào, sáng hôm sau lập tức đi gặp hắn.
Cô là bác sĩ điều trị của Tiết Bằng, sau khi chào hỏi phó viện trưởng xong, y tá đã đưa cô đến thẳng phòng bệnh của Tiết Bằng.
Giang Nhan đã xem bệnh án của Tiết Bằng, khoảng thời gian trong bệnh viện này hắn thường xuyên lên cơn đòi tự sát.
Lúc Giang Nhan đến phòng bệnh, hắn mới uống thuốc xong, ngồi bất động trên giường.
"Hôm nay cậu thế nào?" Giang Nhan hỏi.
Tiết Bằng không có phản ứng, ánh mắt đờ đẫn dại ra, môi mấp máy thốt ra một câu khó hiểu: "Tôi là kẻ xấu, tôi là kẻ xấu, kẻ xấu sẽ chết."
Giang Nhan ngồi xổm xuống, cố giao tiếp bình thường với hắn: "Bữa sáng có ngon không?"
Tiết Bằng vẫn lặp lại câu nói kỳ lạ đó.
Y tá nói: "Ngày nào cậu ấy cũng như vậy, chỉ biết nói hai câu này, mấy vết thương trên người đều là do cậu ấy lên cơn đòi tự sát."
"Kẻ xấu phải chết." Tiết Bằng vẫn đang lẩm bẩm một mình,
Giang Nhan suy nghĩ về hàm ý của câu này, hỏi: "Ai là kẻ xấu?"
"Tất cả kẻ xấu đều phải chết." Tiết Bằng tự phong bế, hoàn toàn không nghe thấy giọng nói bên ngoài.
Giang Nhan suy nghĩ trong giây lát rồi lấy ảnh Hàng Án và Từ Hoan Nguyệt cho hắn xem: "Hai người này là kẻ xấu sao?"
Chợt có vật lạ xuất hiện trong tầm mắt nên Tiết Bằng ngừng nói, hắn nhìn chằm chằm hai bức ảnh nhưng cảm xúc không có bất kì dao động gì.
Giang Nhan hỏi thêm mấy câu nhưng hắn đang trong trạng thái bất ổn cũng không đáp lại cô.
"Bác sĩ Giang." Y tá thở dài, "Cậu ấy đã như vậy mấy tháng nay rồi, sợ là khó mà giao tiếp bình thường được."
Giang Nhan thông cảm nhìn Tiết Bằng, khẽ thở dài, sau khi tự ngẫm một hồi cô lại lấy ảnh mình và Tiết Bằng cho hắn xem: "Đây có phải là kẻ xấu không?"
Tiết Bằng thờ ơ nhìn ảnh cô, khi nhìn qua ảnh của mình thì hắn lại đột nhiên ngẩng đầu lên, đẩy Giang Nhan ra, rít lên: "Cút đi, kẻ xấu cút đi, kẻ xấu đáng chết."
Hắn hoàn toàn suy sụp mất khống chế, y tá vội gọi người đến hỗ trợ.
Trong khung cảnh hỗn loạn đó, Giang Nhan nhìn Tiết Bằng với vẻ mặt phức tạp.
***
Rời bệnh viện, Giang Nhan về nhà tra cứu tư liệu, bên Tưởng Lưu cũng có tin tức, vào ngày thứ ba sau khi con mất, Chu Nguyệt bắt xe về quê thăm cha mẹ, trên đường trở về thì tự sát được người đi đường là một thiếu niên cứu, nhân chứng và những người tốt bụng cùng cứu Chu Nguyệt đã xác nhận thiếu niên đó chính là Hàng Án.
Tưởng Lưu lập tức đến nhà Hàng Án điều tra, kết quả là cha mẹ Hàng Án đều biết chuyện này, là Sở Đào nhìn ra Chu Nguyệt có ý định quyên sinh nên mới nói Hàng Án đi khuyên nhủ, Hàng Án cũng cho biết đã động viên Chu Nguyệt thoát khỏi bi thương nhưng hiệu quả không lớn, sau đó bà vẫn biến mất.
Sau này Chu Nguyệt mới gặp lại Hàng Án, những người khác cũng không có bằng chứng trực tiếp chỉ ra Hàng Án là hung thủ dụ dỗ Chu Nguyệt báo thù.
Giang Nhan đi gặp Chu Nguyệt.
Vẫn là khung cảnh, địa điểm cũ, chỉ khác là lần này Giang Nhan nắm đằng chuôi.
Chu Nguyệt biết lý do cô đến đây: "Tôi vẫn giữ lời khai cũ, tôi ghét Triệu Cầm nhưng không đến nỗi phải giết cô ta để báo thù."
Giang Nhan phớt lờ câu nói của bà, thay đổi câu hỏi: "Cha Lâm Hậu là một gã thích kiểm soát và bạo lực gia đình, Lâm Hậu chịu ảnh hưởng từ cha mình nên cũng có tính cách nóng nảy, bạo lực, hay đánh người phải không?"
"Các người lại đi điều tra gia cảnh nhà hắn à?" Chu Nguyệt cười khẩy, "Hồi trước tôi báo án thì bị cảnh sát xếp vào loại mâu thuẫn gia đình rồi cố gắng khuyên giải, nào có quan tâm đến cái này. Thì ra phải chết một mạng người thì cảnh sát mới để tâm."
Bà cười thành tiếng đầy ý mỉa mai.
Giang Nhan im lặng.
Chu Nguyệt cũng không bài xích chủ đề này, thậm chí còn có vẻ hứng thú tiếp tục thảo luận với cô.
Cô nói tiếp: "Hai người kết hôn không lâu thì mẹ Lâm Hậu qua đời, ông ta ngày một nóng nảy, thường xuyên đánh bà, bà cứ chịu đựng hoài đến khi phát hiện mình có thai, vì bà không muốn tiếp tục chung sống với ông ta nên ông ta càng nổi điên hơn, không còn cách nào khác đành cầu cứu cảnh sát."
"Hai lần đầu cảnh sát nhận định đây là mâu thuẫn gia đình cũng không xử lý nghiêm, không lâu sau trong một lần xảy ra cãi vã, bà bị đánh đến gãy chân, đã đệ đơn kháng cáo lên toà, nhưng Lâm Hậu nhờ vào quan hệ của em trai mình nên chuyện này cũng không đâu đến đâu, sau đó Lâm Hậu lại dắt Triệu Cầm về nhà, bà rất hận ông ta nhưng chỉ có thể cố nén giận."
Giang Nhan ngừng lại trong mấy giây, "Cho đến khi Xán Xán chết đuối trong hồ gần công viên, bà bỗng tỉnh ngộ, cảm thấy không thể nhẫn nhịn được nữa, bà chắc chắn Triệu Cầm đã giết Xán Xán, bà tống Lâm Hậu vào bệnh viện tâm thần, lên kế hoạch giết người tỉ mỉ để trả thù Triệu Cầm và những kẻ đã giúp cô ta."
Chu Nguyệt thản nhiên cười: "Cô nói thì hay lắm nhưng không có chứng cứ xác thực."
"Đây chỉ là suy đoán của tôi." Giang Nhan ăn ngay nói thật, "Lúc đầu bà cũng không biết Triệu Cầm giết Xán Xán, bà nghĩ đó chỉ một tai nạn ngoài ý muốn. Tinh thần của bà ngày một sa sút, bà tuyệt vọng muốn tự sát. Sau khi được cứu, bà đã biết Triều Cầm cố ý giết người, yêu cầu cảnh sát điều tra Triệu Cầm nhưng cảnh sát không tra. Lâm Hậu cũng biết Triệu Cầm là hung thủ, hắn tự nhận mình không trông coi Xán Xán cẩn thận để bảo vệ cô ta. Nỗi oán hận khơi dậy ý chí của bà, bà quyết định phải báo thù cho Xán Xán."
"Lâm Hậu cũng cảm thấy tội lỗi nên đoạn thời gian đó trạng thái của ông ta không tốt lắm, ông ta đả thương người khác ở nơi công cộng, dưới sự làm chứng của bà, Lâm Hậu đã bị đưa vào bệnh viện tâm thần."
"Bà không thể trả thù bằng cách chính đáng nên chỉ có thể dựa vào chính mình để giết toàn bộ những người liên quan đến vụ mưu sát Xán Xán. Nhưng giết người thì dễ bị cảnh sát chú ý, bà đành tìm mọi cách để họ vướng mắc tâm lý rồi xui khiến họ sự sát."
Giang Nhan nói xong, vẻ mặt của Chu Nguyệt vẫn không buông lỏng: "Bác sĩ tâm lý mấy người thích phỏng toán người khác vậy à?"
Giang Nhan đổi chủ đề: "Xán Xán là một cô bé rất đáng yêu nhỉ? Lúc nhỏ hay thích vẽ nguệch ngoạc, bức nào bé vẽ cũng được bà cất giữ."
Chu Nguyệt cười lạnh: "Đáng yêu đến mấy cũng chết, có ích gì?"
"Nếu bé bị Triệu Cầm giết rồi được mẹ báo thù cho mình, bé biết được cũng vui phải không?"
"Thì sao? Mấy người tìm được bằng chứng chứng minh Triệu Cầm giết người chưa?"
Giang Nhan mở video cho bà xem, cảm thông với bà: "Triệu Cầm đã thừa nhận giết Xán Xán."