10
Chuyển ngữ: Andrew Pastel
Đêm ấy trở về nhà đã là 12 giờ đêm, tôi đứng trong sân vườn của tiểu khu, lặng lẽ nhìn lên các vì sao, cảm thấy kiệt sức. Tôi không thể hình dung được làm thế nào, trong một khoảng thời gian ngắn ngủn này, làm thế nào mà cuộc sống của tôi lại có nhiều biến động như vậy.
Về đến nhà, tôi xốc lại tinh thần bật máy tính, muốn tìm những mánh khóe Hoàng Tân để lại trong công ty giữa một mớ hỗn độn. Lúc nãy ở công ty tôi tự tin rống to chứ thật ra chả có manh mối nào trong đầu. Nhưng thấy phản ứng của Hoàng Tân thì tôi nghĩ tôi bắt được cái chân đau của hắn rồi, nhưng không có bằng chứng thì không thể làm gì được. Đối mặt với máy tính lạnh lẽo, tôi cảm thấy bụng đau nhói, trong đêm cô đơn này, tôi nhớ Đường Duệ thật nhiều.
Tệ hơn nữa, sáng hôm sau đơn từ chức của Đường Duệ đã được gửi đến hộp thư của tôi, ngay khi tôi muốn đập nát máy tính, điện thoại tôi lại oai oán reo lên, tên người gọi là mẹ tôi.
"Mẹ, có chuyện gì vậy? "Tôi yếu ớt trả lời điện thoại.
"Hôm qua con đi đâu? Sao không nghe máy? Cuối cùng còn tắt điện thoại!" Giọng mẹ vang lên từng đợt, nổ giòn như tiếng pháo đầy bất mãn. Tôi đờ đẫn lắng nghe bà chì chiết, không muốn nói một lời nào.
"Phục Cận, tại sao không nói gì? Alo?" Cuối cùng bà cũng cảm thấy có gì đó không ổn,"Phục Cận, Phục Cận? Nói gì đi, con bị sao vậy?"
Tôi yếu ớt mở miệng, rốt cuộc tôi không biết bắt đầu từ đâu, đành phải trấn an bà: "Mẹ, con không sao. Chuyện của Nguyên Nguyên khoan đừng hỏi."
"Con có sao không?" Mẹ cảm nhận được tôi đang có tâm sự, giọng cũng bớt căng thẳng hơn.
"... Chuyện trong công ty. "Tôi trả lời, "Mẹ, Nguyên Nguyên là việc của con. Thực ra hồi đó con chỉ nói bừa vì muốn kết hôn.... Mẹ đừng đi gặp Đường Duệ nữa, hai cha con họ đang sống rất tốt."
"Con nói cái gì?" Mẹ lại kích động trở lại. "Rốt cuộc câu nào của con mới là thật?"
"Những câu vừa rồi." Tôi rầu rĩ nói.
"Đừng cố gắng nói dối mẹ, không phải con ruột sao con đối với Nguyên Nguyên tốt như vậy." Bà thực sự rất tức giận. "Mẹ biết Đường Duệ không chịu buông tay. Mẹ không biết cậu ta đang nghĩ gì nữa. Ngày hôm đó mẹ đã nói rõ ràng như vậy rồi... "
"Mẹ!" Tôi lớn tiếng ngắt lời bà ấy, "Mẹ để cho con yên một chút được không?"
"Ý con là gì?" Mẹ tôi bên kia đầu dây cũng phát hỏa, "Mẹ thất càng ngày con càng kỳ cục, từ khi cha con mất đến giờ, con toàn làm mấy chuyện để mẹ lo lắng. Bỏ việc, kết hôn, giao con trai của mình cho người khác, mẹ thậm chí không thể hỏi một câu, vậy mà còn có thể rống lên với mẹ? Con muốn chọc mẹ tức chết mới vừa lòng đúng không?"
"Con nói như vậy khi nào? "Tôi đè lại cơn giận nói.
"Vậy thì hôm nay con giải thích rõ ràng mọi chuyện cho mẹ ngay!" Bà rất khó chịu, "Con, Cổ Linh, cả Nguyên Nguyên nữa, chuyện gì đang xảy ra?!"
Tôi bắt đầu bùng phát cơn giận, không nề hà gì nữa: "Vâng, tôi không biết chuyện gì đang xảy ra đây. Con chưa bao giờ nghĩ đến chuyện kết hôn, tất cả là do cha mẹ ép buộc, con cũng chưa bao giờ yêu Cổ Linh, chưa bao giờ nghĩ đến việc có một đứa con của riêng mình. Từ đầu đến cuối con chỉ có một người con yêu, là Đường Duệ. Đúng, con là đồng tính, con không bình thường, con sỉ nhục dòng họ, con không xứng đáng làm con của mẹ, con nói ra hết rồi, mẹ vui chưa?"
"Phục Cận... con..." Tôi nghe thấy giọng mẹ tôi khẽ run lên, rồi đột nhiên có một tiếng động lớn, sau đó chỉ còn tạp âm.
"Mẹ, mẹ!" Tim tôi căng thẳng, nhủ thầm không xong rồi, bỏ điện thoại xuống nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
May mà trên đường đi tôi đã gọi 120, huyết áp cao của mẹ không có gì nghiêm trọng, lúc vào viện thì mẹ đã nằm người trên giường, trông khỏe mạnh như bao người già khác. Chỉ là bà không muốn giao tiếp với tôi quá nhiều, hình như đã quên mất cuộc điện thoại trước khi ngất xỉu, thỉnh thoảng hỏi tôi đến công ty có chuyện gì. Trong thời gian này, tôi liên tục gọi điện, sứt đầu mẻ trán chỉ đạo công việc công ty. Quản lý của Nguyên Gia vốn đã không hoàn hảo, cuộc đào tẩu của Hoàng Tân càng khiến mọi chuyện trở nên lộn xộn chỉ trong một ngày.
Mẹ tôi thuận miệng hỏi tôi người tôi vừa gọi điện thoại là ai, tôi nói đó là luật sư của công ty.
Mẹ biến sắc.
"Một nhân viên pháp lý khác của công ty." Tôi vui lòng giải thích, "Không phải Đường Duệ."
Mẹ im lặng.
"Đường Duệ từ chức, sau khi đưa Nguyên Nguyên đi." Tôi thản nhiên bổ sung.
Mẹ không có gì để nói.
Thay vào vị trí của Đường Duệ là một luật sư trung niên nhỏ gầy lanh lẹn với một cái tên rất khó nghe, Trương Hùng Hùng (nghĩa là hừng hực; rừng rực; rần rần), thái độ kiêu ngạo, hung ác cay độc. Cách ông ta giải quyết Hoàng Tân thật sự mở rộng tầm mắt tôi: Lúc ông Khương tìm tới cửa hỏi thanh toán chuyển nhượng 12,4% vốn cổ phần kia, Trương Hùng Hùng lấy giấy chuyển nhượng vốn chủ sở hữu giữa tôi và Hoàng Tân, xóa sạch trách nhiệm; cũng không biết quan hệ với ai ở đâu, Viện Kiểm sát ngày hôm sau đã phê chuẩn lệnh bắt giữ Hoàng Tân. Khi cảnh sát áp giải Hoàng Tân ngàn dặm xa xôi ở Hải Nam trở về, điều chờ đợi hắn là một đơn khởi tố với tội danh lừa đảo.
Vụ án 12,4% cổ phần chuyển nhượng của Dương Hiểu Xuyên kia, dòng tiền hơn 4 triệu nhân dân tệ được ghi rõ ràng rót vào tài khoản của Hoàng Tân. Ông khương khóc lóc kể lại giao dịch nội gián của mình với Hoàng Tân. Trương Hùng Hùng lặng lẽ ám chỉ Hoàng Tân thường xuyên giở trò trên tài khoản của công ty nhiều năm qua. Thần kinh của Hoàng Tân suy sụp hoàn toàn, tội danh lừa đảo 4 triệu tuy không đủ xử tử nhưng cũng đủ để nhấn chìm cả tuổi thanh xuân của hắn trong ngục tù sâu thẳm. Tiền đã được chuyển từ tài khoản của ông Khương sang tài khoản của Hoàng Tân, hắn dùng nó mua 12,4% vốn chủ sở hữu, nhưng sau lại chuyển cho tôi. Hắn tiêu sạch 4 triệu sạch trong tài khoản khi bị bắt, nhưng không đạt được thỏa thuận ban đầu nên bị cáo buộc tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Tôi bất ngờ đổ bệnh vào ngày tòa tuyên án, đau dạ dày, quặn ruột, sốt nhẹ, mẹ tôi lái xe đến chăm sóc tôi, theo lời bà, đây đại khái là quả báo. Bầu không khí trong công ty trở nên đặc biệt uể oải kể sau vụ việc về Hoàng Tân, bắt đầu những tin đồn xấu về tôi trong số các nhân viên, nói rằng tôi xử lý Hoàng Tân hơi quá tay. Mấy cổ đông nhỏ trong công ty bây giờ nhìn thấy tôi đều nhảy nhanh hơn thỏ, cứ như thể tôi giắt theo con dấu đỏ của viện kiểm sát bên người, hơi có dấu hiệu nổi loạn là sẽ tống họ vào tù ngay.
Tôi nằm trên giường một mình, thể xác và tinh thần đều rệu rã. Tôi nhớ Đường Duệ, tôi nghĩ nếu Đường Duệ vẫn ở công ty, tình hình chắc chắn sẽ không như ngày hôm nay. Đường Duệ thông minh và tốt bụng như vậy, hẳn là có cách tốt hơn để đưa Nguyên Gia thoát khỏi rắc rối.
Ngay lúc tôi đang suy nghĩ về Đường Duệ, em thần kỳ gọi điện thoại cho tôi, vừa mở máy câu đầu đã nói: "Anh đưa Hoàng Tân vào tù? Anh ta đi theo anh bao nhiêu năm như vậy, anh nhẫn tâm làm vậy sao?"
Tôi cố nén niềm vui tột cùng hỏi em: "Làm sao em biết được chuyện này?"
Em làu bàu: "Anh tự đi đọc báo chiều hôm nay đi. Viết cố che che giấu giấu nhưng em sơ qua là em biết đó là Nguyên Gia."
Tôi cười nhẹ: "Em còn biết là Nguyên Gia cơ đấy."
"Tại sao không." Em nghiêm trang đáp: "Cao Phục Cận, đừng trách em không nhắc nhở anh, bây giờ Hoàng Tân đang mụ mị đầu óc, tỉnh táo lại chắc chắn sẽ kháng cáo, chỉ cần dựa vào bao nhiêu đó chứng cứ thì không thể ngồi tù được. Khi đó, anh ta xin nhà nước bồi thường, tái truy cứu sang anh thì thảm. Hơn nữa, anh ta còn biết chuyện hồi đó anh bán thép ống, đây là tội thất thoát tài sản quốc doanh, nếu Hoàng Tân thực sự đủ hung hãn, anh có mọc ra mười cái đầu cũng không đủ xử bắn đâu. Em không hiểu sao anh lại ngốc như vậy, bao nhiêu đường để đi mà lại muốn đưa Hoàng Tân vào tù."
Tôi cả kinh, tự mắng mình vì sao không nghĩ đến hệ quả này, sợ hãi hỏi em: "Anh phải làm gì bây giờ?"
Đường Duệ gấp gáp: "Ồ, đã biết sợ rồi à? Bây giờ chỉ có hai con đường, một là là ác đến cùng, đưa Hoàng Tân vào chỗ chết, hai là làm mọi cách để cứu anh ta ra, sau đó thủ tiêu tất cả vật chứng khi đó, không còn gì để đối chứng. Anh tự chọn đi."
Nghe giọng của em, tôi ấp áp hẳn lên, nhẹ giọng nói: "Anh nghe lời em hết."
Đường Duệ nghe tôi nói vậy, giọng hơi lúng túng: "Em bảo anh chọn, anh lại nói vậy là sao?"
Tôi nhìn ra cửa, thấy mẹ tôi vẫn đang bận rộn trong bếp. Tôi an tâm cuộn mình vào chiếc chăn bông mỏng, thì thầm: "Đường Duệ, mấy ngày nay em thế nào?"
"Đi làm chứ thế nào?" Em tức giận nói, "Cao Phục Cận, đừng đánh trống lảng."
"Không có mà." Tôi uốn lưỡi bảy tấc, "Đường Duệ, trở về giúp anh đi, công ty đã loạn thành nồi cháo rồi. Nếu Hoàng Tân lại làm ra chuyện gì rắc rối lúc này, anh thật sự chết chắc. Chuyện ống thép hồi đó em biết rồi đấy, tính theo tham nhũng thì một cái bánh răng giá 100 ngàn tệ cũng đủ cho anh chết chục lần."
Đường Duệ im lặng, một lúc lâu sau mới nói: "Không phải em đang giúp anh đấy sao?"
Tôi thích thú, phớt lờ cảm giác khó chịu của toàn thân, háo hức hỏi: "Bây giờ em đang ở đâu? Anh mang tài liệu đến tìm em ngay."
"Em đang công ty luật. "Đường Duệ trầm giọng đáp, có chút ngượng ngùng. "Bây giờ cũng sắp tan làm, tìm một chỗ cùng nhau ăn cơm đi." Cuối cùng còn trịnh trọng thúc giục tôi, "Anh phải mang theo tất cả thông tin, đặc biệt là hợp đồng và sổ sách tài khoản."
Tôi hào hứng phấn chấn đồng ý, những cơ bắp vừa đau vừa nhức như được tiếp thêm sức mạnh mới. Lúc đó, tôi hoàn toàn quên đi mối nguy hiểm tiềm ẩn u ám rằng Hoàng Tân có thể sẽ cắn tôi vào tù bất cứ lúc nào, trong đầu chỉ có một ý nghĩ rằng thì ra Đường Duệ còn quan tâm tôi, còn lo lắng cho tôi. Bất kể mối quan tâm này là vì tình cảm cá nhân hay đạo đức nghề nghiệp, thế giới của tôi đột nhiên lại trở nên tươi sáng vì Đường Duệ trở về. Tôi kéo lê thân thể sốt nhẹ háo hức thay quần áo, cầm lấy chìa khóa xe đi đến công ty lấy tài liệu.
"Bệnh như vầy còn đi đâu nữa?" Mẹ nhíu mày ngăn tôi lại.
"Con phải đi gấp. "Tôi vừa xỏ giày vừa nói, "Có chuyện thực sự quan trọng, mẹ đừng cản con."
"Rốt cuộc là chuyện gì?" Mẹ kỳ quái hỏi một câu.
"Ừm... "Tôi trầm tư một lúc, mỉm cười với mẹ, "Chuyện lớn liên quan đến nửa sau cuộc đời con."
- -
Chuẩn bị tới series How to get away from biển thủ công quỹ của Professor Đường=))))
./.