“ Ở lại thêm một tí nữa đi.”
Tôi vừa níu chân hai đứa bạn vừa ngoảnh lại nhìn Thiên Ân đang khoanh tay vắt chân ở đằng kia, mặt đằng đằng sát khí.
Ôi mẹ ơi, hắn sắp giết tôi tới nơi rồi. Mặc cho tôi năn nỉ ỉ ôi, hai đứa kia vẫn dắt tay nhau ra về. Giờ còn mình tôi và hung thần ở trong phòng.
Nghĩ bằng đầu gối cũng biết thì quả này không toàn thây rồi. Tôi đứng chắp tay tần ngần một lúc, quyết định lết cái thân này chạy ra xun xoe lấy lòng bạn. “ Thiên Ân ơi….
Đi máy bay về có mệt không?? Ui, để tớ đấm lưng cho nè….”
Hắn gạt phắt tôi sang một bên, mặt vẫn hằm hằm. “ Chân có đau không…?? Bóp chân nhé??”
“ Thôi đừng giận nữa mà…”
Tôi vừa đấm chân cho bạn vừa trưng ra cái mặt đáng thương hết sức có thể.
Giận gì giận hoài, sắp khỏi ốm rồi có khi lại chuẩn bị ốm lại đây này.
Ấy, mà có khi giả vờ lăn đùng ra có khi lại là kế hay. Nghĩ thế nào thực hành luôn thế ấy, tôi ho khụ khụ hai cái rồi lăn đùng ra đất làm Thiên Ân hú hồn một phen. “ Bảo Bình… Bảo Bình…”
Tôi thều thào.
“ Tớ chóng mặt quá…”
Thế là được hắn ôm ngang lên, trả về giường, ủ chăn ủ gối kỹ càng.
Vừa chỉnh lại chăn hắn vừa cằn nhằn. “ Đã dặn là mặc ấm và không được ăn đồ lạnh cơ mà…”
“ Nhưng không ăn thì chán lắm ý…”
“ Cậu còn cãi.”
Thiên Ân leo lên giường ngồi, mặt vẫn nhăn như khỉ ăn ớt.
Hắn im lặng, tôi thì bị cấm khẩu, nên thành ra cả căn phòng lặng như tờ luôn, đã lâu lắm rồi chúng tôi mới im lặng lâu thế này. Đúng lúc tôi sắp không chịu nổi rồi, định lên tiếng thì thằng nhóc này đột ngột dơ tay ra làm tôi sợ hết hồn. “ Làm gì… làm gì đấy?”
Định tung đòn Judo với người ốm à? Hắn vẫn nhăn nhó nhìn tôi.
“ Tớ giận rồi.
Lại ôm tớ an ủi đi.”
Tôi phì cười, ủ ôi, không ngờ thằng nhóc này ngầu chất đống này còn biết làm nũng cơ đấy. “ Ôm ôm nào… Đừng giận nữa, tớ biết lỗi rồi mà.”
“…”
“ Lần sau tớ hứa sẽ không vậy nữa.”
“…”
“ …Thơm thơm một miếng nhé?”
Hắn liếc mắt.
“ Năm miếng.”
“ Hai miếng nha?”
“ Thế thì thôi, tớ về đây.”
“ Rồi… Rồi… năm miếng thì năm miếng.”
“ Thơm kiểu gõ kiến nha.”
Thiên Ân nhếch mép cười đểu rồi nhắm mắt dơ má đợi chờ. Hay là khỏi thơm gì hết, tôi cứ dùng hết sức bình sinh sút hắn một cú cho rồi nhở? Tôi lườm hắn một cái sắc lẹm nhưng cuối cùng vẫn cam chịu lại thơm bạn.
Tới cái cuối cùng, tên này tự nhiên quay đầu làm tôi bị trật vị trí.
Cái thơm rớt xuống môi thành nụ hôn phớt lên môi. Cuối cùng thì tên nhãi Thiên Ân mới sung sướng nhành miệng ra cười hì hì một cái điên đảo chúng sinh. Sang tuần sau, giải bóng rổ giao lưu của các khối được tổ chức.
Cũng như năm ngoái, lớp 12 chúng tôi được miễn thi vòng loại, chỉ rung đùi chờ các em đấu xong thì đấu chung kết thôi. Giờ chúng tôi mới hiểu được cảm giác của khối 12 năm ngoái, rằng trận đấu này quan trọng thế nào, rằng đây là lần cuối được mặc áo của trường và dù có đi khắp nơi trên Trái Đất này bạn sẽ chẳng tìm được người đồng đội nào tâm đầu ý hợp như bây giờ nữa.
Mặt ai nấy đều buồn thiu, cả Cà Chua là phụ trách đội cũng rơm rớm. Đến tôi là người chỉ xun xoe đến để giúp đỡ mà cũng đang nẫu hết cả ruột đây này. Bất chợt, Củ Cải nắm lấy tay Cà Chua, kéo nó đứng dậy cùng. “ Các bạn, tôi biết các bạn buồn, tôi cũng thế, tôi rất nuối tiếc khi thời gian ở bên nhau không còn nữa.
Nhưng đây là trận bóng cuối cùng được chơi ở sân bóng này, là trận cuối cùng chúng ta được sát cánh bên nhau.
Hãy cùng nhau cố gắng hết mình nhé.”
Đúng là đội trưởng có khác, lời động viên của cậu ấy như một liều Andrenaline, đánh mạnh vào tinh thần của mọi người vậy.
Tất cả cùng hô vang khẩu hiệu rồi lao ra sân đấu. “ Chiến thắng.”
Cà Chua thì thầm.
“ Trận cuối rồi đấy.
Lỡ thua thì làm sao?”
“ Yên tâm.
Không thua đâu.”
Tôi đảo mắt thêm một vòng.
“ Lỡ mà thua thì về nhà trả thù đội trưởng đội bạn.”
À thì chả, đội trưởng đội bạn là em trai tôi mà. Bảo An đứng ở bên kia khán đài cười cười nói nói với em dâu bỗng tự nhiên há mồm hắt xì một cái thật to. May cho thằng nhóc này là đội chúng tôi thắng xuýt xoát.
Bên Bảo An thua, nhưng thằng nhóc em tôi chẳng lấy làm buồn, so với năm ngoái thì em trai bé nhỏ đã trưởng thành lên hơi bị nhiều rồi. Đội khối 12 trao lại áo đội cho các em khối dưới, chính thức không còn là thành viên của đội bóng rổ trường nữa, Bảo An cũng chính thức nhậm chức đội trưởng đội bóng thay Củ Cải. “ Cảm ơn các em vì trận đấu tuyệt vời.”
Sau khi gào thét khản cả cổ, cả đám lôi kéo nhau đi ăn.
Còn mỗi tôi vẫn ở lại dọn dẹp một chút rồi mới đuổi theo. Khi tôi đang cắm cúi nhặt nốt mấy chai nước vứt lung tung dưới sàn thì nghe tiếng bóng nện xuống sàn “bộp bộp”
. Ồ, hóa ra là Thiên Ân.
Hắn ném quả bóng lên trên, nó chạm vành rổ rồi còn lượn quanh hai vòng nữamới chịu chui tọt qua lưới. Tôi lao ra cướp bóng.
“ Lêu lêu, thành viên chủ chốt của đội bóng mà không cướp được bóng.”
Tôi dùng hết sức ném quả bóng vào rổ.
Trong trí tưởng tượng phong phú của tôi thì quả bóng sẽ bay lên tạo thành một hình parabol xinh đẹp rồi rơi lọt thỏm vào rổ.
Sau đó, tôi sẽ vênh mặt đắc ý nói khoác rằng tôi là thiên tài trong bộ môn bóng rổ trong khi hắn đang bận mắt chữ O mồm chữ A.
Xồi, quá đỉnh. Nhưng không, bóng của tôi còn chả kịp chạm vào cái lưới đã lao ngay vào vòng tay của đất mẹ dưới sự ngỡ ngàng của tôi rồi. “ Cậu bị sai tư thế rồi.”
Nói rồi, Thiên Ân đặt lại quả bóng vào tay tôi rồi vòng ra đằng sau.
Như một cảnh trong phim tình cảm, thằng nhóc này vừa thủ thỉ, vừa vòng ra ôm tôi từ đằng sau để chỉnh tư thế cho tôi. “ Đây, tay cậu phải như thế này… Nhún sâu xuống… thế… Dùng lực ở cổ tay… Ném…”
Lần này tiến bộ được hơn một chút, quả bóng hôn được lưới một miếng rồi lại theo trọng lực rớt vào vòng tay của đất mẹ. Tôi xị mặt.
“ Có vào đâu nào.”
Thiên Ân cười hì hì rồi ôm tôi lên cao làm tôi mất thăng bằng tí nữa thì cắm cả đầu xuống đất. “ Oái…”
Tôi choáng váng, ở dưới mặt đất quen rồi giờ lên cao không khí loãng nên xây xẩm hết cả mặt mày. “ Ném đi nào.”
Tôi nhắm mắt nhắm mũi quăng quả bóng vào rổ, ở cái độ cao này mà ném không trúng nữa thì tôi đúng là đồ vứt đi luôn đấy. “ Bóng vào rồi.
Thả tớ xuống.”
Nhanh nhanh cho tôi về với độ cao thân thuộc đi mà. “ Nói, từ sau có không nghe lời nữa không? Có lén ăn kem nữa không?”
Gì? Không phải lần trước giải quyết vấn đề này rồi à? “ Trả lời lẹ đi, tớ mỏi tay lắm rồi.
Mà ngã từ trên này xuống bét cũng gãy tay chấn thương sọ não đấy.”
Tôi vội vàng co rúm người lại.
“ Vâng vâng,….
nhớ rồi.”
Cuối cùng tôi cũng được thả xuống, đang định co giò chạy thì đã bị gô cổ lại. “ Nhân một ngày đã đẹp trời lại còn đặc biệt thế này thì… chúng mình nên đánh lẻ một chuyến nhở?”
Còn bày đặt hỏi ý kiến tôi cơ, giờ mà tôi có nói không thì hắn cũng cứ gô cổ tôi xách đi đấy, ngoài dãy dụa ra thì tôi còn làm gì được đâu.
Thiệt là quá đáng quá đi mà.