Hôm sau, Phong Mạc Nhiên mang theo một vị nam tử trẻ tuổi tuấn tú tới gặp Bạch Ly Nhược, tên gọi là Vân Cảnh Mạch, thế tử của Lăng Châu Vân gia, đang cư ngụ trong hoàng cung, thường xuyên cùng hoàng đế Phong Mạc Nhiên đánh cờ.
Đáng tiếc qua nhiều năm như vậy, Phong Mạc Nhiên chưa từng thắng trận nào, đã cho rằng Vân Cảnh Mạch là kỳ thánh nhất định có thể hạ đo ván Bạch Ly Nhược, bèn kéo Vân Cảnh Mạch thay hắn báo thù.
Vân Cảnh Mạch là ai? Chính là con trai của Lăng Châu Vân gia, nhưng thật ra là tù nhân, mới ra đời đã bị tiên hoàng triệu vào hoàng cung. Vân gia khi khởi sự, người xui xẻo nhất đúng là Vân Cảnh Mạch.
Cuộc sống bị giam lỏng cuộc không đến nỗi tệ. Vân Cảnh Mạch trừ đánh cờ, không giao lưu với ai, cũng tự rèn luyện được cho mình tài đánh cờ phi phàm.
Bạch Ly Nhược giải thích lối đánh năm quân cờ một lần, liếc qua thấy Phong Mạc Nhiên đắc ý bĩu môi, hắn cho là nàng không biết hắn đang suy nghĩ gì sao? Nếu nàng thua, coi như báo được mối thù hôm qua. Nhưng nếu Vân Cảnh Mạch thua, hắn cũng không mất thể diện.
Bạch Ly Nhược hừ lạnh, đều là người lớn cả, còn chơi chiêu này.
Tính tình Vân Cảnh Mạch hết sức hiền hoà, tuy là Bạch Ly Nhược hồi cờ, nhưng Phong Mạc Nhiên cũng bên cạnh khinh thường "Ra quân rồi thì không nên hối hận mới đúng?"
"Hoàng thượng, ta không phải đánh cờ với người." Bạch Ly Nhược trừng mắt ý bảo Phong Mạc Nhiên ngậm miệng.
Phong Mạc Nhiên bên cạnh chỉ quơ tay múa chân, hoàn toàn không có phong phạm của đế vương tí nào. Cuối cùng, Bạch Ly Nhược bị thua, thật không dám tin, năng lực lĩnh hội của Vân Cảnh Mạch lại cao như thế, nàng hướng dẫn qua loa cho hắn, không ngờ hắn là trò giỏi hơn thầy mà đánh bại được nàng.
Bạch Ly Nhược hạ cờ, mất hết hứng thú "Không chơi, không chơi nữa."
"Thật xin lỗi, Bạch cô nương." Vân Cảnh Mạch cung kính, nghĩ rằng bởi vì mình thắng mà Bạch Ly Nhược không vui.
"Sao lại xin lỗi nàng ta?" Phong Mạc Nhiên phất quạt, nhẹ nhàng lay động trong không khí.
"Hoàng thượng, rốt cuộc thì chừng nào người mới cho ta gặp tỷ tỷ?" Bạch Ly Nhược không còn kiên nhẫn liếc Phong Mạc Nhiên, hờn dỗi chống cằm.
"Ngày mai. Mà, miệng nàng bị sao thế?" Phong Mạc Nhiên quan sát bờ môi nàng, có chút sưng đỏ lên, lại còn rách da nữa.
Bạch Ly Nhược vội vàng giơ tay áo lên, che miệng lại "Do con muỗi thôi."
"Muỗi ư?" Phong Mạc Nhiên phe phẩy quạt, nhìn xa như đang suy nghĩ điều gì "Xem ra, ta phải phái thêm người canh giữ Lưu Hoa uyển, tránh con muỗi nào đó bay vào cắn chết ngươi."
Vân Cảnh Mạch đứng lên cáo từ, "Hoàng thượng, Bạch cô nương, thời gian không còn sớm, tại hạ xin phép, ngày khác nữa lãnh giáo kỳ nghệ."
Phong Mạc Nhiên phất quạt một cái, Vân Cảnh Mạch khom người thối lui.
"Tới lúc rồi, đi thôi, ta đưa nàng đến lãnh cung gặp tỷ tỷ." Phong Mạc Nhiên thần bí nhìn Bạch Ly Nhược, khuôn mặt nở một nụ cười giảo hoạt.