"Ta không muốn cùng chàng tách ra!" Bạch Ly Nhược rầu rĩ, âm thanh oang oang.
"Ừ!" Phong Mạc Thần gật đầu, giống như cam kết nói "Chúng ta vĩnh viễn không rời xa nhau!"
Bạch Ly Nhược mỉm cười đến gần ngực của hắn, Xèo Xèo ở trong tay nàng nhảy tới nhảy lui, Phong Mạc Thần nắm lỗ tai Xèo Xèo bỏ qua một bên, chán ghét nói "Bẩn."
Xèo Xèo ở một bên uất ức nhìn Bạch Ly Nhược, Bạch Ly Nhược không thể làm gì khác, chỉ hô lớn, "Người tới... người tới…"
Lính canh ngục biết trọng phạm ở trong này, cũng không dám chậm trễ, liền hùng hổ đi tới.
Bạch Ly Nhược mở miệng muốn nước cho Xèo Xèo tắm, bị lính canh lạnh lùng liếc một cái.
Phong Mạc Thần ho hai tiếng, thản nhiên nói "Ta nghĩ, ta cần phải gặp Phong Mạc Nhiên!"
Lính canh sắc mặt nhất thời tối sầm, xoay người đi lấy nước cho Xèo Xèo tắm, Phong Mạc Thần và Bạch Ly Nhược cùng nhau làm, Xèo Xèo bị tắm rất thống khổ, tại sao lại thống khổ, nguyên nhân là vì Phong Mạc Thần nhấn Xèo Xèo vào trong nước thiếu chút nữa chết đuối.
Từ đó Xèo Xèo rất sợ nước, cũng rất sợ Phong Mạc Thần. Hai ngày sau, địa lao nghênh đón một nhóm khách không mời mà đến, Tuyệt Sát cung.
Bạch Ly Nhược mới vừa mở mắt, liền bị điểm huyệt hôn mê bất tỉnh, Liễu Y Y mang theo người đến cứu Phong Mạc Thần, như xông vào chỗ không người.
Phong Mạc Thần muốn đưa Bạch Ly Nhược cùng đi, lại bị Hoa Phi ngăn cản, ánh mắt trong trẻo mà nghiêm nghị mang theo hàn khí, lạnh lùng nói "Ngươi muốn để cho nàng ngây ngô sống tốt trong hoàng cung, hay là muốn một Bạch Ly Nhược đã chết?"
Phong Mạc Thần do dự nửa ngày, vẫn bỏ lại Bạch Ly Nhược mà đi ra ngoài, hắn hiểu được, nếu hắn mạnh mẽ mang Ly Nhược đi, mẫu phi nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng. Huống hồ, Phong Mạc Nhiên sẽ không làm tổn thương Bạch Ly Nhược, ngày khác, tội danh mưu phản của hắn được chứng thực, Ly Nhược cũng sẽ thành một cái cớ quan trọng khiến hắn khởi binh.
Khi Bạch Ly Nhược tỉnh lại, người đứng trước mặt lại là Liễu Y Y, nàng ta hở bụng ra khiến cho nàng nhìn càng thêm chướng mắt. Mặt Liễu Y Y không chút thay đổi, lạnh lùng nói "Ta lưu lại là muốn nói cho ngươi biết, duyên phận giữa ngươi và Thần, từ đây chấm dứt."
Bạch Ly Nhược đứng lên, nhìn phòng giam trống rỗng, cười nhạt một tiếng "Đó là duyên phận giữa ta và Thần, dựa vào cái gì ngươi là người kết thúc nó?"
"Ngươi cũng sẽ làm mẫu thân, ta hiểu rõ, ngươi nhất định sẽ không tha cho ta cùng hài tử trong bụng ta, nếu như ngươi là ta, ngươi sẽ làm thế nào?" Trên khuôn mặt xinh xắn của Liễu Y Y, cẩn thận đầy sát khí, Liễu Diệp Đao trong tay cũng lóe sáng.
"Ngươi giết ta, Thần sẽ báo thù cho ta!" Bạch Ly Nhược nắm chặt súng lục trong tay áo, nhàn nhạt nhìn nàng.
"Ta sẽ không giết ngươi, giết ngươi chết rồi, Thần cả đời cũng sẽ không tha thứ ta, chẳng qua, trong bụng ta có hài tử của hắn. Tương lai, Thần sẽ là vua của Sở quốc, ta sẽ là hoàng hậu, hài tử của ta, cũng sẽ là thái tử. Cho nên ngươi đối với ta cùng Thần mà nói, chẳng qua chỉ là một chiếc thuyền nhỏ trong hàng ngàn chiếc thuyền lướt qua, chân chính cùng hắn đi đến thiên trường địa cửu, chỉ có thể là ta!" Mặt Liễu Y Y không chút thay đổi, dùng giọng điệu bình tĩnh như thuật lại một sự thật.
"Thần đã đáp ứng ta, sẽ cùng ta quy ẩn giang hồ, hắn sẽ không làm cái gì vua…" Âm thanh của Bạch Ly Nhược có chút run rẩy, nàng đột nhiên nhớ đến một vài chi tiết.
Tàng Bảo Đồ rõ ràng ở trong tay hắn, cuối cùng lại rơi vào tay Phong Mạc Nhiên, vì sao hắn trúng độc lại là Lam Tiêu Nhị, khiến Vân Cảnh Mạch nhất định phải lấy chìa khóa ra để báo ân?
Đến cuối cùng, Phong Mạc Thần lại nói cho nàng biết, Lam Tiêu Nhị còn có biện pháp khác để giải, hơn nữa, Tàng Bảo Đồ thật sự nằm trong tay Phong Mạc Nhiên, nhưng Phong Mạc Nhiên lại hỏi Phong Mạc Thần bảo tàng ở đâu.
Chẳng lẽ, toàn bộ, đều là kế hoạch của hắn sao?
Còn nữa..., nhìn bụng Liễu Y Y, thời gian nàng ta mang thai, cùng nàng giống nhau như đúc, đến tột cùng hắn đem nàng đặt ở đâu? Một bên cùng nàng nhĩ tấn tư ma*, một bên làm cho Liễu Y Y mang thai hài tử của hắn.
*nhĩ tấn tư ma: vành tai và tóc mai chạm vào nhau
Vì sao ngay cả đi, hắn cũng không chịu mang nàng theo?
"Suy nghĩ kỹ lại rồi sao? Những thứ này, đều là kế hoạch chúng ta đã định ra từ trước, ngươi ngoan ngoãn ở lại hoàng cung đi, ngày mai Thần sẽ tìm hoàng thượng đòi người, nếu như hoàng thượng không chịu buông tha ngươi, chúng ta liền có lý do." Lời Liễu Y Y vừa nói ra, như sấm rền, đánh vào tâm Bạch Ly Nhược.
Sắc mặt Bạch Ly Nhược trắng bệch nhìn Liễu Y Y, cho đến khi nàng ta khóa cửa tù, nghênh ngang rời đi, nước mắt mới rơi xuống gò má.
Hôm sau, Phong Mạc Nhiên vào trong nhà lao nhìn Bạch Ly Nhược, không nói một lời, chỉ phái người đưa nàng về Lưu Vân điện.
Bên trong Lưu Vân điện, Hàn Thiên Mạch chẩn mạch cho Bạch Ly Nhược, sau đó mở ra lấy thuốc an thai, an ủi nàng mấy câu, chuẩn bị rời đi, lại bị Bạch Ly Nhược giữ lại.
"Thiên Mạch, một lần kia tại vùng ngoại ô, ta hiểu lầm ngươi, tại sao ngươi không chịu giải thích?" Vấn đề này Bạch Ly Nhược tự hỏi mình đã lâu, bây giờ cũng nên hỏi ra thẳng ra miệng.
Hàn Thiên Mạch cười khổ, vác hòm thuốc, thản nhiên nói "Có đôi khi, giải thích ngược lại sẽ làm tình cảm bị mất đi."
Bạch Ly Nhược nuốt xuống nổi khổ trong lòng, là bởi vì, giải thích sẽ làm tình cảm bị mất đi, vì vậy Phong Mạc Thần mới rời đi ngay cả một câu giải thích cũng không có sao?
"Ngươi vì cái gì, vẫn ở bên cạnh Phong Mạc Nhiên?" Bạch Ly Nhược khóc nức nở, nàng phát hiện, lý do này, không thuyết phục được chính nàng.
"Phong Mạc Nhiên bị trúng độc, đã nhiều năm về trước." Hàn Thiên Mạch tự giễu cười một tiếng, Phong gia thiếu Vân gia, Vân gia, lại không thiếu Phong gia sao?
"Độc của hắn, có thể giải sao?" Bạch Ly Nhược có chút đồng tình với Phong Mạc Nhiên, hắn vẫn luôn khát vọng được yêu, lại không chiếm được tình yêu của ai.
"Không thể." Hàn Thiên Mạch quả quyết, thật ra thì Phong Mạc Nhiên cũng biết kết quả này, nếu như có thể giải, ngay từ mấy năm trước, cũng đã giải, độc trong cơ thể hắn bị đè nén rất nhiều năm, lần này bộc phát, so với bất kỳ lần nào cũng rất nghiêm trọng.
Bạch Ly Nhược một phen run sợ, thì ra, nàng không phải là người đáng thương nhất.
"Cám ơn ngươi." Ba chữ này của Bạch Ly Nhược, coi như là kết thúc cuộc đối thoại, Hàn Thiên Mạch rời đi, giây lát sau, Phong Mạc Nhiên mặc thường phục đi vào.
"Ly Nhược, buổi chiều ta sẽ phái người tiễn ngươi về Thần vương phủ." Phong Mạc Nhiên vừa vào cửa, liền nói những lời này.
Bạch Ly Nhược máy móc gật đầu, nếu như hắn không thả nàng, Phong Mạc Thần sẽ có cớ khởi binh?
"Thế nào? Nàng tựa hồ không vui cho lắm?" Phong Mạc Nhiên thấy có chút kỳ quái, ngồi bên giường nhìn nàng.
"Hoàng thượng, ngươi không cần đưa ta về Thần vương phủ, trực tiếp thả ta đi là được rồi." Bạch Ly Nhược ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói, mang theo đau thương.
"Tại sao?" Phong Mạc Nhiên mày nhíu lại vô cùng chặt.
Bạch Ly Nhược chợt nhớ tới, nếu như Phong Mạc Nhiên thả nàng, không đưa nàng về Thần vương phủ, Phong Mạc Thần cũng sẽ lấy cớ điều binh, lập tức rủ mắt nói "Thôi, ngươi đưa ta về Thần vương phủ đi!"
"Ly Nhược, ngươi có tâm sự, nói cho ta biết, rốt cuộc là thế nào?" Phong Mạc Nhiên đưa tay xem xét nhiệt độ trên trán Bạch Ly Nhược, phát hiện nàng phát sốt, lập tức đứng dậy, dự định gọi Hàn Thiên Mạch lần nữa.
Bạch Ly Nhược bắt lấy hắn, lắc đầu nói "Thiên Mạch mới vừa xem qua, đã cho thuốc."
Nàng dừng một chút, mở miệng nói "Hoàng thượng, độc của ngươi, thật sự không có biện pháp giải sao?"