"Ta không muốn nghe ngươi giải thích, Phong Mạc Thần, ta không phải sủng vật của ngươi cũng không phải nữ nhân để ngươi tùy tiện vui đùa, ngươi đi đi, từ nay về sau, ta không muốn gặp lại ngươi!" Bạch Ly Nhược không tới cạnh hắn, buồn phiền lấy đầy lòng nàng, nàng ghét hắn, hận hắn, tại sao ở thời điểm nàng phải thật lòng với hắn, hắn lại bỏ nàng đi ba ngày ba đêm.
"Ly Nhược, đừng gây lộn, chúng ta đi." Hắn không nói thêm gì chỉ kéo nàng đi, tay nàng lại gắt gao nắm lấy tay Hàn Thiên Mạch, như một con cá nhỏ tuyệt vọng, ở trong khô cạn không ngừng giãy giụa.
Hàn Thiên Mạch bất đắc dĩ, chỉ đành phải dùng sức kéo Bạch Ly Nhược, nhẹ giọng nói, "Thần, trước tiên ngươi hãy buông tay, ngươi làm thế, sẽ khiến nàng bị thương!"
Ánh mắt Phong Mạc Thần sắc bén như đao bắn về phía Hàn Thiên Mạch, hơi buông lỏng Bạch Ly Nhược, lạnh lùng nói "Ngươi tránh ra, ta không muốn động thủ với ngươi!"
Hàn Thiên Mạch cười khổ, quay đầu lại khuyên Bạch Ly Nhược "Ly Nhược, chớ làm bậy, hãy đi với Thần."
Bạch Ly Nhược vốn nước mắt lã chã chực khóc, giờ không nhịn được nữa rơi xuống như mưa, giãy khỏi tay Phong Mạc Thần, núp ở sau lưng Hàn Thiên Mạch, lắc đầu nói, "Ta không tùy hứng, Thiên Mạch, ngươi đã đáp ứng với ta, đưa ta đi Lăng châu."
"Ngươi đi Lăng châu, ta sẽ đi cùng ngươi, không cần hắn đưa, Ly Nhược, tới đây!" Phong Mạc Thần vươn tay về hướng về phía nàng, ánh mắt lạnh lùng, ẩn chứa nhiều tức giận.
"Chúng ta đi thôi, không cần để ý tới hắn!" Bạch Ly Nhược lần nữa kéo ống tay áo Hàn Thiên Mạch, như một hài tử lạc đường, chậm rãi hướng nhà trọ đi tới.
Phong Mạc Thần ra tay nhanh như gió, bàn tay thon dài tức giận hướng Bạch Ly Nhược chộp tới, Hàn Thiên Mạch như ngọn núi, che chở Bạch Ly Nhược, nhất lai nhị khứ, hai người liền đông khởi tay đến.
Sống lưng Phong Mạc Thần có trọng thương, mỗi một chiêu thức như Thái Sơn áp đỉnh, khó khăn, đau đớn, nhưng sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, ra chiêu sắc bén.
Hàn Thiên Mạch chỉ thủ chứ không tấn công, rất nhanh phát hiện động tác Phong Mạc Thần không lưu loát như thường ngày, một phút phân tâm, đã rơi vào thế yếu, năm ngón tay Phong Mạc Thần tạo thành cái móc, hung hăng khóa cổ họng Hàn Thiên Mạch.
Bạch Ly Nhược cuống quít tiến lên, ngăn ở trước người Hàn Thiên Mạch, nhìn Phong Mạc Thần, gằn từng chữ một "Ngươi muốn tổn thương Thiên Mạch, trước hết giết ta."
Tay Phong Mạc Thần dừng ở trước mắt Bạch Ly Nhược, trên gương mặt tái nhợt của hắn hai mắt lấp lánh giống như khó có thể tin, nhìn Bạch Ly Nhược, Hàn Thiên Mạch kéo Bạch Ly Nhược ra, nhẹ nhàng nói "Thần, ngươi chịu phạt bị thương sao?"
Bạch Ly Nhược ngước mắt nhìn Phong Mạc Thần, đồng thời chờ đáp án của hắn.
Hắn thả tay xuống, nhìn chằm chằm Bạch Ly Nhược, giống như cách mấy thế kỷ, mới khẽ mở môi mỏng nói, "Không có."
Bạch Ly Nhược thở dài một hơi, Hàn Thiên Mạch lắc đầu mỉm cười.
Nhìn biểu tình quyết tuyệt của nàng, Phong Mạc Thần đột nhiên xoay người, hướng hướng ngược lại đi tới, Bạch Ly Nhược buồn bã, nhìn bóng lưng thẳng tắp của hắn.
"Hiện tại ngươi đuổi theo, vẫn còn kịp." Hàn Thiên Mạch nhàn nhạt, ôn hòa nhìn Bạch Ly Nhược.
Bạch Ly Nhược lắc đầu, trực tiếp hướng nhà trọ đi tới.
Màn đêm, mưa rơi rả rích, qua cửa sổ Bạch Ly Nhược nhìn thấy, ánh đèn nhà nhà ở nơi xa, nàng mơ hồ mông lung nhìn lên nóc nhà thấy có người đang khảy đàn.
Áo xanh thẫm, phiêu dật phi phàm, tuấn mỹ như trích tiên, nàng chống cằm nghe tiếng đàn đứt quãng xuyên qua màn mưa truyền đến.
Tiếng đàn mượt mà có lực, lúc cao vang vang như thiên vạn quân mã, lúc thấp buồn bã như lời nói nhỏ nhẹ của thiếu nữ, nàng nghe không phải rất chân thiết, nhưng mơ hồ cảm thấy, rất quen thuộc, giống như rất nhiều năm trước, nàng đã nghe qua giai điệu này.
Hàn Thiên Mạch đi tới, hướng về phía cửa sổ nhìn một lát, mỉm cười nói "Tài đánh đàn của Thần ngày càng tiến bộ."
Bạch Ly Nhược"Bùm" một tiếng đóng cửa sổ lại, hắn cho rằng, chỉ cần những thứ này dụ dỗ nàng, nàng sẽ tha thứ cho hắn sao?
Mưa rơi ngày càng lớn, tiếng đàn lúc liền lúc đứt, nàng nghĩ đến gương mặt tuấn nhã của hắn trong cơn mưa xối xã, còn có thần thái ẩn nhẫn, hắn vốn như vậy, làm bất kể chuyện gì, luôn một mình làm chủ.
Hàn Thiên Mạch đưa cốc trà nóng cho Bạch Ly Nhược, trong ánh nến mông lung, gương mặt dịu dàng của hắn nhuộm một vầng màu vàng, tiễn ảnh nặng nề trên cửa sổ, mưa ở bên ngoài rơi như thác đổ.
Hắn ngồi yên lặng thật lâu, đột nhiên đứng lên, có lẽ, hắn cũng có thể cố chấp như Phong Mạc Thần.
Khi hắn nhìn thấy biểu tình của Bạch Ly Nhược, cái ý niệm này ngay tức khắc bị bỏ đi.
Bạch Ly Nhược đứng quay lưng về phía hắn, hắn có thể nhìn thấy gương mặt trắng nõn của nàng lông tơ mảnh như nhung, còn có huyết dịch đạm thanh sắc chảy dưới da, lông mi của nàng rất dài, rất cong, như một thanh bồ phiến khéo léo, lúc nào cũng vỗ.
Trên mặt của nàng có một loại đau thương không biết tên, giống như đang do dự, lại thích giống như đang giãy giụa, hắn biết, trong lòng nàng chính là người kia, tuyệt đối không phải là hắn.
"Ly Nhược." Hắn mở miệng, đánh vỡ sự trầm lặng này.
Bạch Ly Nhược quay đầu, lẳng lặng nhìn hắn.
"Ta giúp ngươi bắt mạch, xem sắc mặt của ngươi mấy ngày, thật không tốt." Hàn Thiên Mạch rũ lông mi, không dám mở mắt nhìn nàng, hắn rất sợ ánh mắt của nàng, rất sợ nàng hỏi hắn, quan hệ của bọn họ mấy năm trước.
Bạch Ly Nhược khẽ gật đầu, đưa cổ tay của mình ra, hai ngón tay của Hàn Thiên Mạch hai ngón tay đặt trên mạch nàng, chân mày thâm tỏa, nhất thời giãn ra, khóe môi cười như không cười.
"Ta thế nào?" Bạch Ly Nhược cảm thấy vẻ mặt vô cùng kỳ quái của hắn, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi, có thai, đã đã hơn hai tháng." Hàn Thiên Mạch thu tay lại, mỉm cười nhìn nàng, giờ nàng đã có lý do tha thứ cho Phong Mạc Thần đi, bất kể hắn đã làm gì.
Bạch Ly Nhược sững sờ, kinh nguyệt của mình vẫn chưa có, còn nghĩ là nguyên nhân bị nhốt ở địa lao không được ăn cơm.
"Thần, hắn bị nội thương rất nặng, nếu như lại ở dưới mưa như vậy."
Hàn Thiên Mạch lời nói còn chưa hết, Bạch Ly Nhược liền nhắc váy chạy ra ngoài, nàng chạy rất gấp, một hơi vòng qua hậu viên nhà trọ chạy đến phía dưới Phong Mạc Thần, nhìn Phong Mạc Thần bị mưa xối xuống ướt sũng, nàng không ngừng thở dốc.
Phong Mạc Thần ngừng động tác, tiếng đàn ngưng lại, nhìn Bạch Ly Nhược bị ướt như hắn, mím chặt môi mỏng, trong ánh mắt thâm thúy thiêu đốt hai ngọn lửa, giống như có ngàn vạn ngôn ngữ, lại giống như đau triệt nội tâm.
Bạch Ly Nhược nháy mắt, nháy mắt làm rơi nước mưa trên lông mi xuống, trong cơn mưa xối xả cao giọng kêu "Phong Mạc Thần, ta tha thứ cho ngươi, vì ta có con của ngươi, nếu như có lần tiếp theo…"
Lời của nàng còn chưa nói hết, Phong Mạc Thần đã bay vút xuống, hung hăng bắt môi mềm của nàng, ngăn toàn bộ lời định nói của nàng nàng trong miệng.
Môi của hắn nóng bỏng, môi của nàng lạnh như băng hương thơm, hắn gắt gao hôn nàng trong con mưa xối xả, giống như lấy được một bảo bối đã mất đi từ lâu.
Nụ hôn này, đến lúc cả hai hít thở không thông, bọn họ hô hấp tương dung, mưa đánh vào mặt hai người, hai người không cách nào mở mắt, cuối cùng, buộc hắn phải rời môi nàng, nhìn khuôn mặt ửng hồng của nàng, chặn ngang ôm nàng, ở trong mưa bọn họ hướng nhà trọ đi tới.