“Loan quý phi đã vào lãnh cung một chuyến mà vẫn chưa học được quy củ.” Thượng Quan Yến phách lối nhìn Bạch Ly Nhược, phía sau nàng ta đều là cao thủ, nàng ta không tin nàng có thể đánh nhau cùng đám thị vệ này.
Bạch Ly Nhược lười biếng nhìn Thượng Quan Yến, phớt lờ mang dây đai trên bàn, tay phải cầm nắp chung trà, đẩy lá trà lơ lửng bên trong.
Thượng Quan Yến thấy vậy, tức khắc nổi giận, “Người đâu, bắt Loan Qúy phi lại để học một ít phép tắc!”
Cung nữ bên cạnh tiến lên ngay tức khắc, đúng lúc chuẩn bị bắt Bạch Ly Nhược thì ngoài cửa vang lên một giọng nói “Hoàng hậu, có phải ngươi muốn bắt luôn cả trẫm?”
Thượng Quan Yến hoảng hốt, lập tức quỳ gối, Bạch Ly Nhược cười lạnh một cái, vẫn đẩy lá trà như cũ, cũng không đứng lên hành lễ.
“Trẫm đã từng cho phép Loan Hoa cung không cần tuân theo lễ nghi, hoàng hậu, ngươi tới nơi này, làm cái gì?” vẻ mặt Phong Mạc Nhiên u ám, tiểu cung nữ Loan Hoa cung đi theo phía sau sợ run lẩy bẩy.
Thượng Quan Yến bị dọa cho sợ đến mức sắc mặt xám trắng, thỉnh an xong liền ảo não rời đi.
Phong Mạc Nhiên thấy Bạch Ly Nhược không hề di chuyển, nổi đóa, quát lui cung nữ thái giám bên cạnh.
Cửa chính Loan Hoa cung ngăn trở ánh mặt trời bên ngoài, Phong Mạc Nhiên vẩy long bào một cái, ngồi đối diện Bạch Ly Nhược, làm hắn tức chết mất, nàng cho rằng hắn sẽ không tiết lộ thân phận của nàng sao?
“Ngươi đừng quên, Vân Cảnh Mạch còn bị nhốt trong thiên lao, nếu Thái hậu biết, sợ là chuyện Vân Cảnh Mạch giả chết liền thành thật.” Phong Mạc Nhiên híp mắt phượng, giọng nói lạnh như băng.
Bạch Ly Nhược chậm rãi ngẩng đầu lên, không hề chớp mắt nhìn Phong Mạc Nhiên, khẽ mở môi mềm “Hoàng thượng, ngươi đang uy hiếp ta sao?”
“Ta không uy hiếp bất luận kẻ nào, chỉ là đi tới bước này, là lựa chọn của ngươi, nhưng ngươi lại không muốn diễn tiếp, ta không ngại giao cho Thái hậu kết thúc.” Phong Mạc Nhiên đứng dậy, nhàn nhạt nhìn Bạch Ly Nhược, ánh mắt, trong trẻo nhưng lạnh lùng như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.
“Diễn ra màn này, đã có mở đầu, ta đương nhiên phải hát đi xuống, chỉ là hoàng thượng, Phong Mạc Thần sẽ không dễ dàng buông tha, giang sơn mỹ nữ, thục khinh thục trọng, hi vọng hoàng thượng có thể hiểu được!” Bạch Ly Nhược ngồi thẳng lưng, lạnh lùng nhìn Phong Mạc Nhiên, giọng nói không tự chủ mang theo uy hiếp.
“Hừ” Phong Mạc Nhiên cười lạnh, xoay người lại nhìn Bạch Ly Nhược “ Có lẽ ngươi chưa biết, xuất hiện giặc cỏ làm loạn ở Tần châu, Thần vương, ngày mai xuất phát đi Tần châu, dĩ nhiên còn mang theo cả Thần vương phi!”
Hắn nhấn mạnh ba chữ Thần vương phi, sắc mặt Bạch Ly Nhược nhất thời biến đổi, Phong Mạc Thần muốn rời kinh thành? Nàng không tin, hắn cứ như vậy bỏ nàng mà đi.