Mười giờ đêm, tại bar Rouge...
Quán bar được mệnh danh là đắc đỏ nhất thành phố, Rouge nổi tiếng với những phòng khách mang không khí Pháp xen lẫn Thượng Hải. Những vị khách đến với Ruoge chẳng khác nào là Thượng Đế, được phục vụ chu đáo từ A đến Z. Và như một lẽ dĩ nhiên nơi đây chỉ hội tụ toàn những trâm anh thế phiệt.
Tiếng hò hét phấn khích của một lũ đàn ông khi thấy vũ nữ thoát y trên nền nhạc Jazz sôi động, những ánh đèn xanh đỏ mờ ảo như dẫn lối đưa con người ta vào những truỵ lạc mê say.
Tại quầy pha chế... Một cô gái tầm hai mươi tuổi, cô mặc trên người bộ quần áo đen trắng của nhân viên. Mái tóc nâu được búi cao trên đỉnh đầu. Khuôn mặt trái xoan thanh tú xinh đẹp, đôi mắt trong veo, lóng lánh như sương mai, dáng vẻ thuần khiết này trông chẳng hợp ở chốn ăn chơi một tí nào.
Cô cầm trên tay một chiếc bình, cánh tay như có ma lực liền nhẹ nhàng uyển chuyển đưa chiếc bình lắc lư theo những gợn sóng bập bềnh.
Lâu lâu cô lại đưa mắt ra ngoài kia nhìn những con thiêu thân lao đầu vào lửa đỏ rồi khẽ thở dài.
Cô đã làm ở rất nhiều quán bar và đến Ruoge được hơn một tháng, những cuộc ăn chơi thác loạn cô đã gặp không ít, chỉ là không khỏi chạnh lòng. Thế giới quá phức tạp.
Nhưng rất nhanh, Lạc Hiên lấy lại thái độ chuyên nghiệp tiếp tục công việc của mình. Pha chế là đam mê cũng là nghề thu nhập chính. Dù ở đây phức tạp nhưng lương lại rất cao, vì vậy Lạc Hiên chỉ có thể cắn răng chịu đựng, dù có sầu đời thế nào chỉ cần bắt tay vào pha chế là cô hoàn toàn quên hết mọi chuyện.
Pằng....pằng
Hai tiếng súng đanh thép vang lên làm cho bầu không khí trở nên ngưng động, nặng nề.
Tiếng nhạc tắt hẳn, tiếng hò hét cũng biến mất, tất cả đứng yên trơ mắt nhìn nhau trong ngỡ ngàng, bầu không khí yên lặng đến đáng sợ.
Một đoàn người mặc vest đen hùng hổ đi vào. Người nào người nấy mặt lạnh như tiền. Nhanh như cắt họ xếp thành hai hàng rất quy cũ, mỗi bên năm người, nghiêm túc cúi đầu như chờ đón một bản án tử hình cho một kẻ xấu số nào đó.
Không khí chết chóc bao trùm cả bar Rouge. Không ai la hét, không ai chạy loạn, bọn họ như được hóa phép biến thành những kho tượng đá khổng lồ.
Lạc Hiên cũng vậy, cô nổi tiếng nhát gan, sợ chết, nên khi nghe tiếng súng ở cự li gần cô đứng chết trân trong quầy pha chế, mặt xanh như tàu lá chuối, đôi tay nắm chặt vạt áo, không ngừng rung rẩy.
Không đến năm phút sau, từ ngoài cửa một thân ảnh cao lớn uy nghiêm bước vào, trên người là bộ âu phục đắc đỏ, màu đen càng tôn lên khí khái bất phàm của hắn, hắn đảo mắt một lượt, hằng giọng một tiếng, tất cả như chết đứng, ai ai cũng cảm nhận được một luồn khí lạnh đang len lỏi ở sống lưng.
Tất cả khách ở Rouge đều là những cậu ấm cô chiêu hoặc là những tay chơi máu mặt nên bọn họ biết rất rõ người đang đứng trước mặt là ai.
Hắn là Uông Thần Hạo, là chủ tịch của tập đoàn Uông thị. Nhưng hơn thế, hắn còn một thân phận khác...
Một ông trùm của cả hai giới hắc bạch lưỡng đạo.
Hôm nay có kẻ không biết trời cao đất dày dám đụng đến hắn, hắn nhất định phải đích thân đi xử lý.
Hắn tuyệt đối không cho phép một kẻ nào đụng đến uy nghiêm của hắn.
Chỉ là bar Rouge là một nơi vô cùng nổi tiếng lại nằm trong trung tâm thành phố, hắn làm ầm ĩ thế này đúng là chẳng chừa cho ai chút mặt mũi nào.
Lúc này quản lý quán bar cũng xuất hiện, nhìn thấy Uông Thần Hạo sắc mặt anh ta liền tái mét nhưng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp của một quản lý. Anh ta kiềm chế cơn sợ hãi, dè dặt tiến lại bên cạnh Uông Thần Hạo, khép nép nhỏ giọng.
"Uông chủ tịch thì ra là anh, khách quý khách quý, anh đã lâu không đến Rouge, hôm nay đến sao lại doạ chúng tôi một phen thế này?"
Hắn từng đến đây vài lần chủ yếu là vì chuyện làm ăn, nhưng hơn một tháng nay không đến. Lần này vừa đến đã làm cho mọi người một phen xanh mặt.
Uông Thần Hạo liếc qua tên quản lý, hắn vẫn không nói gì, nhàn nhã ngồi xuống sofa, chân dài vắt chéo, quản lý hiểu ý liền tự tay rót một ly whisky hai tay đưa cho hắn, miệng nở nụ cười lấy lòng...
"Các người chỉ cần phối hợp, những kẻ không liên quan thì đứng yên tại chỗ, ai muốn chết thì cứ việc nhúc nhích"
Một người đàn ông với dáng vẻ thư sinh đứng bên cạnh hắn bỗng cất giọng lạnh lùng. Anh ta là Lương Trạch, là trợ lý cũng là cánh tay đắc lực của Uông Thần Hạo. Lời nói nhẹ nhàng nhưng có lực uy hiếp rõ ràng.
Nghe xong ai cũng đưa mắt nhìn nhau rồi ngoan ngoãn đứng im.
Mấy năm qua ở khắp cả hai giới không ai không biết thủ đoạn tàn khốc của hắn. Người dám chọc giận Uông Thần Hạo thì chỉ có một con đường...
Tên quản lý hiểu chuyện, không nói thêm lời nào, khép nép đứng sang một bên, bầu không khí lạnh lẽo chết chóc, không gian yên lặng đến độ có thể nghe được những tiếng thở gấp gáp.
Lạc Hiên đứng ở quầy pha chế đôi mắt cô vẫn không rời khỏi người Uông Thần Hạo. Hắn ta quá đẹp, đẹp một cách phi lý và hiếm thấy.
Cô không phải sắc nữ, nhưng người đẹp ai mà chẳng thích chứ, chỉ là người đàn ông này có một vẻ đẹp ma mị khiến cô bất giác ngắm nhìn mà quên đi nguy hiểm. Đôi mày kiếm sắc bén, cái sóng mũi cao vút thẳng tắp, đôi mắt đen sâu hoắc lạnh lẽo, cả gương mặt hài hoà góc cạnh, tạo nên một vẻ đẹp chết chóc lạ thường.
"Chủ tịch, người đã được đưa đến"
Một giọng nói lạnh lùng vang lên, làm cho Lạc Hiên bừng tỉnh, cô di dời tầm mắt sang nơi phát ra tiếng nói.
Một người đàn ông chưa đến ba mươi đang quỳ xuống trước mặt Uông Thần Hạo.
Trên trán anh ta lấm tấm những giọt mồ hôi, màu máu đỏ tươi thấm ướt cả chiếc áo sơ mi trắng, trông vô cùng chói mắt. Bộ dạng lấm lem nhếch nhát, rất đáng thương.
"Chủ tịch xin...anh, xin...anh tha cho tôi, tôi không cố ý phản bội anh, tôi là bị ép..."
Người đàn ông với dáng vẻ khốn khổ không ngừng khóc lóc van xin, có lẽ giây phút này với anh ta tự tôn gì đó cũng vứt sang một bên, giữ được mạng mới quan trọng.
"Chủ tịch, tôi cầu xin anh mà. Tôi đã đi theo anh nhiều năm như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, chẳng lẽ anh máu lạnh đến thế sao? Tôi là bị ép...tôi chỉ bất đắc dĩ thôi"
Đối diện với vẻ bình thản và im lặng của Uông Thần Hạo, người đàn ông dần dần mất bình tĩnh.
Anh ta nói như gào thét...
Uông Thần Hạo nhấp một ngụm rượu, thần sắc vẫn lạnh băng. Môi mỏng khẽ nhếch lên nở một nụ cười nhạt...
"Bị ép?"
Hắn cất giọng trầm trầm, đôi con ngươi đỏ ngầu nhìn thẳng vào người đàn ông, rồi đột nhiên hắn rít lên
"Theo tôi nhiều năm mà không biết tôi ghét nhất hai chữ này hay sao?"
Kẻ không có năng lực mới đổ lỗi cho hoàn cảnh, mới tìm lý do trốn tránh. Mà hắn không cho phép người bên cạnh mình thốt ra hai từ bị ép, quá vô dụng.
Tiếp theo đó là tiếng thuỷ tinh vỡ tan tành, ly rượu đắc đỏ được hắn ném xuống đất. Rất nhanh hắn lấy lại bình tĩnh, tựa lưng vào sofa, tay phất nhẹ, nhỏ giọng
"Lôi xuống"
Lương Trạch lập tức hiểu ý, ra lệnh cho đàn em tiến đến.
Chó cùng bức dậu...
Người đàn ông hiểu rõ khi anh ta bị đưa đi sẽ có kết cục thế nào. Cầu xin đã vô ích, anh ta dùng tất cả sức lực đứng bật dậy, từ lưng quần rút ra một khẩu súng lục nhanh như cắt bóp còi bắn loạn xạ, mong tìm một đường thoát thân.
Tiếng la hét lúc này vang lên inh ỏi, chẳng ai còn giữ được bình tĩnh, họ chạy tán loạn, người ta nói đao kiếm vô tình, súng đạn cũng vậy, họ không thể đứng yên chờ chết.
Lạc Hiên cũng không ngoại lệ, vừa rồi cô đã nhích hai chân như đang đổ chì của mình ra khỏi quầy, lê từng bước nặng nhọc.
Thầm tự mắng chính mình... Mẹ kiếp, bình thường thì chạy nhanh lắm, đến khi có chuyện chẳng khác nào là thằn lằn đứt đuôi, rung cầm cập chẳng làm được gì, cô ghét bản thân mình lúc này, nhát như thỏ.
Lạc Hiên vừa ra khỏi quầy định quay lưng chạy thì...
Pằng.
Tiếng súng đằng sau rất dứt khoác lại vang lên.
Cô quay đầu, cảm nhận người đàn ông lướt qua mặt mình chạy mất, lạ thật anh ta không bị thương, nhưng đầu súng vẫn còn đang chĩa về phía cô cơ mà.
Tất cả mọi ánh mắt đang dồn về cô...
Thế méo nào cô lại bị trúng đạn.
Một cơn đau buốt từ ngực phải vội đến, cô ngã quỵ xuống đất.
Đau đớn khiến cô mất đi bình tĩnh, nhìn máu tươi không ngừng tuôn ra ướt đẫm, cô hét toáng lên.
"Tên khốn, mắt bị mù à. Đến bắn cũng không chuẩn thì làm đại ca quái gì?"
Tuy Lạc Hiên rất nhát gan nhưng điều đó không có nghĩa cô là người mềm yếu, khi bị chạm đến giới hạn cô sẽ như con chó phát điên lao vào cắn người. Mà giới hạn của cô chính là sinh mạng mình, cô rất quý trọng sinh mạng.
Mặc cho cô la hét nhưng không ai bước đến quan tâm, vì đơn giản ở đây không có tình người, bọn họ chỉ khoanh tay đứng nhìn trò vui, thế giới này vốn là như vậy, rất thực tế, rất phũ phàng. Hơn nữa một phần là Uông Thần Hạo đang ở đây, phát súng vừa rồi cũng là do hắn bắn ra, vì vậy chẳng ai ngu ngốc đi lo chuyện bao đồng.
Lạc Hiên đưa đôi mắt ráo hoảnh nhìn chằm chằm vào Uông Thần Hạo, sắc mặt hắn tối sầm, hắn đang bước về phía cô, nhưng...
Hắn lướt ngang không thèm nhìn lấy một cái.
Lạc Hiên trợn to đôi mắt nhìn hắn rời đi, cô tức đến mức không ngừng chửi bậy
"Mẹ kiếp...thằng khốn, đồ chó chết, sao chổi..."
Uông Thần Hạo không quay lại, hắn lạnh lùng bước đi, giống như người nổ phát súng đó không phải là hắn, hoặc là trong mắt hắn cô chỉ là không khí.
Lạc Hiên bám víu vào cạnh bàn nâng người đứng dậy, viên đạn cắm sâu vào da thịt khiến cô bất giác rùng mình, bước chân loạng choạng, đầu óc mờ mịt, trước mắt bỗng tối thui...