Triệu Hạ Nhiên nhìn thấy tiểu Nhu mặc quần áo của mình vào cô ta liền lao vào muốn giằng lại, không ngờ bị Dương Thiên Lỗi chặn lại, hắn đẩy cô ta lui lại sau khiến cô ta loạng choạng té xuống đất, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Triệu Hạ Nhiên, Dương Thiên Lỗi lấy chiếc áo choàng dài khoác lên người tiểu Nhu, sau đó hắn lấy chiếc quần của mình mặc vào. Triệu Hạ Nhiên không thể chấp nhận được rằng Dương Thiên Lỗi có thể đối với cô ta như vậy, Triệu Hạ Nhiên đôi mắt đầy nước đỏ hoe hét lên:
- Dương Thiên Lỗi! Anh dám đối với tôi như vậy? Anh vì con ả kia mà dám đối với tôi như vậy?
"Bốp" một tiếng vang lên trên mặt Triệu Hạ Nhiên là dấu bàn tay in đỏ, cô ta ôm bên má của mình, nhìn Dương Thiên Lỗi. Hạ bàn tay xuống, Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên nói:
- Tôi định nhẫn nhịn chịu đựng cô một thời gian, nhưng giờ cô đã phát hiện ra rồi thì tôi cũng nói thẳng, chúng ta ly hôn đi!
Bên ngoài, An Diệp Lạc cùng Tống Nghiêm Tịch vừa lên đến nơi thì nghe được Dương Thiên Lỗi nói, cả hai nhìn nhau khẽ cười, sau đó họ im lặng đứng ngoài cửa nhìn vào bên trong.
Trong phòng, Triệu Hạ Nhiên nghe Dương Thiên Lỗi nói, cô ta bàng hoàng lắc đầu liên tục nói:
- Tôi không nghe! Tôi sẽ không ly hôn, anh là thằng khốn nạn!
Còn cô kia nữa, cô là đồ đàn bà lẳng lơ, dám đi quyến rũ chồng người khác, đồ hồ ly, đàn bà thối!
- Cô im ngay! Tôi cấm cô chửi tiểu Nhu!- Dương Thiên Lỗi quát lên.
- Ha ha! Tôi cứ chửi đấy, sao nào? Anh đau lòng cô ta? Anh nên nhớ là ai đã cùng anh vượt qua khó khăn trước kia? Ai đã an ủi anh những lúc anh gục ngã? Là ai? Là con này! Vậy mày giờ anh đối với tôi như vậy? Vì sao? Vì sao?- Triệu Hạ Nhiên vừa cười vừa khóc, cô ta gào thét.
- Vì sao? Bởi vì từ trước tới giờ tôi không hề yêu cô, trước kia là như thế, giờ cũng là như vậy!- Dương Thiên Lỗi nhìn Triệu Hạ Nhiên đầy ghét bỏ.
- Anh là thằng khốn nạn, nếu tôi biết trước có ngày hôm nay thì trước kia sẽ không cùng anh hãm...!
"Bốp" Triệu Hạ Nhiên chưa kịp nói xong liền bị thêm cái tát nữa từ Dương Thiên Lỗi, hắn âm trầm nhìn Triệu Hạ Nhiên gằn từng tiếng:
- Tôi cấm cô nhắc lại chuyện cũ, nếu không...!
- Tôi sẽ nói ra đấy, anh làm gì tôi? Anh định giết người diệt khẩu như anh làm trước kia sao? Ha ha!
- Thiên Lỗi, cái gì mà giết người diệt khẩu? Anh... anh...?- Tiểu Nhu bên cạnh lúc này tora kinh ngạc, cô chăm chú nhìn Dương Thiên Lỗi như muốn nói: anh dám ừ em sẽ khóc cho anh coi.
- Tiểu Nhu, ngoan! Đừng tin lời mụ già đó, em đi ra ngoài trước đi!- Dương Thiên Lỗi voiij vàng ôm tiểu Nhu vào lòng trấn an cô.
- Dạ!- tiểu Nhu tựa trong ngực hắn nhẹ trả lời.
- Ha ha! Sao vậy? Sợ tình nhân của anh nghe thấy sao? Hay sợ tình nhân của anh biết sẽ bỏ anh?
Cô có biết trước kia hắn cùng tôi làm gì khoing? Chính ở trong căn phòng này, trên chiếc giường này, tôi và hắn cũng làm việc giống như cô hiện giờ, thậm trí sau đó chúng tôi còn cùng nhau làm một việc kinh thiên động địa, đó là...!
"Bụp" Triệu Hạ Nhiên đang nói tới đó bị Dương Thiên Lỗi đạp mạnh vào người khiến cô ta nằm cuộn mình dưới sàn nhà, "bốp, bốp" Dương Thiên Lỗi nói:
- Tao nói mày im không được nhắc tới chuyện đó nữa mà mày không nghe! Nếu không nghe thì đừng trách tao nặng tay với mày!
- Thiên Lỗi! Anh đừng đánh cô ta nữa, nếu cô ấy chết ở đây thì sẽ không tốt cho anh, nghe em, dừng tay lại đi!
Nghe tiếng tiểu Nhu khuyên nhủ, Dương Thiên Lỗi liền dừng tay lại, hắn đứng lên cầm tay tiểu Nhu nói:
- Cám ơn em đã nhắc nhở anh, nếu không anh trở thành kẻ phạm tội rồi!
Giờ em ra ngoài, đi xuống dưới nhà đợi anh, lát anh sẽ xuống!
- Dạ!
Tiểu Nhu gật đầu bước ra ngoài, đi tới cửa thì cô chợt đứng lại, Dương Thiên Lỗi nhìn thấy vậy liền hỏi:
- Tiểu Nhu! Sao em không đi đi?
- Anh chị là ai?
Tiểu Nhu bỏ qua câu hỏi của Dương Thiên Lỗi, đôi mắt cô nhìn hai người trước mặt lên tiếng hỏi, Dương Thiên Lỗi nghe tiểu Nhu hỏi vậy liền vội chạy ra cửa nhìn.