Sau khi An Diệp Lạc tới công ty, cô liền bấm số gọi cho Phương Tiếu Quân rằng cô muốn bắt Diệp Hi Nghi, nghe cô nói xong Phương Tiếu Quân không nói hai lời liền cho người đi bắt Diệp Hi Nghi về.
30 phút sau, An Diệp Lạc đã có mặt tại tầng hầm bí mật trụ sở của Phương Tiếu Quân. Bước vào bên trong, nhìn Diệp Hi Nghi bị bịt mắt và trói chặt trên ghế, miệng quấn chặt sợi dây vải, An Diệp Lạc ngoắc tay, người phía sau nghe lệnh bước lên gỡ dây bịt mắt và miệng ra, lúc này, Diệp Hi Nghi mới có thể nhìn được xung quanh.
Trong lòng lo lắng, cô ta hôm nay đang trên đường tới công ty R.S của Tống Nghiêm Tịch, không ngờ lại bị một nhóm người bịt mắt bắt đi. Khi phát hiện đối diện mình là Diệp Lạc Nguyên, Diệp Hi Nghi nói giọng ra lệnh:
- Diệp Lạc Nguyên! Cô mau cởi trói cho tôi!
Nhếch mép cười, An Diệp Lạc bước lại gần, nâng cằm Diệp Hi Nghi lên nhìn, giọng nói lạnh lùng của An Diệp Lạc vang lên trong tầng hầm:
- Diệp Hi Nghi, cô hình như không biết hoàn cảnh hiện giờ của mình nhỉ?
Móng tay dài sắc nhọn của An Diệp Lạc lướt nhẹ trên gò má của Diệp Hi Nghi làm chúng chảy chút máu. Cảm giác đau xọt khiến Diệp Hi Nghi trợn mắt không thể tin nhìn An Diệp Lạc, cô ta hét lên:
- Đồ khốn! Mày mau thả tao ra!
- Thả ra??? Ha ha, cô nói dễ nghe nhỉ? Thả cô ra thì tôi sai người bắt cô làm gì???
- Mày, mày vì sao lại bắt tao? Mau thả tao ra, nếu không...!
- Nếu không thì sao nha???
An Diệp Lạc cầm lấy con dao nhọn trên bàn lướt trên mặt Diệp Hi Nghi, nhìn khuôn mặt đầy sợ hãi của Diệp Hi Nghi, An Diệp Lạc khẽ cười, con dao đưa lên lưỡi nhẹ liếm, đôi mắt lướt nhìn Diệp Hi Nghi chỉ thấy khuôn mặt cô ta chuyển thành khuôn mặt bảy sắc cầu vồng, trong lòng An Diệp Lạc rất vui.
- Sao vậy? Diệp Hi Nghi??? Cô sợ nó sao???
Nói đoạn, An Diệp Lạc đưa con dao lại gần, Diệp Hi Nghi sợ hãi quay mặt sang hướng khác.
- Ha ha, cô cũng biết sợ mấy thứ này sao?
- Cô... cô không phải là Diệp Lạc Nguyên, cô là ai???- Diệp Hi Nghi nghi ngờ cố gắng giữ bình tĩnh cho mình.
- Tôi là ai? Không phải cô là người hiểu rõ sao?- An Diệp Lạc không trả lời câu hỏi của cô ta mà hỏi ngược lại cô ta.
- Cô không phải là Diệp Lạc Nguyên, Diệp Lạc Nguyên không như vậy!- Diệp Hi Nghi lắc đầu, khuôn mặt cô ta càng lúc càng tái mét.
- Năm năm trước, khi mẹ tôi chết, lúc đó có người nói với tôi rằng: "từ giờ tôi sẽ cướp tất cả mọi thứ của cô!". Hai năm trước, vào sinh nhật tôi, trong vườn Diệp gia có hai người một là chồng chưa cưới, hai là em gái cùng cha khác mẹ đang tình tứ bên nhau. Cô nói coi? Tôi là ai???
Đung đưa con dao qua lại trước mặt Diệp Hi Nghi, An Diệp Lạc cười tươi nói, lúc này bên ngoài có giọng nói vang lên:
- Lạc Nguyên, người cô cần đã đưa tới rồi!
- Quân Quân! Phiền cậu rồi, đưa họ vào trong này cho tôi!- An Diệp Lạc nói vọng ra.
"Két" cánh cửa sắt nặng nề vang lên, bước vào là một chàng trai, khi Diệp Hi Nghi nhìn thấy thì kinh ngạc và run sợ không thôi, bởi cô ta còn nhớ chuyện giữa cô ta và Trương Doanh, sau đó chính Phương Tiếu Quân ép gia đình cô xém chút là phá sản, nếu không có Nghiêm Tịch đứng ra giải quyết thì có lẽ, nghĩ tới đây, Diệp Hi Nghi rùng mình.
Phương Tiếu Quân bước vào bên trong, theo sau anh là hơn chục người đàn ông, có trưởng thành, có già, có gầy, có mập. Đủ các loại thành phần đều theo phía sau anh.