Theo thói quen trước, Triệu Hạ Nhiên đi thẳng lên phòng làm việc của An Diệp Lạc, nhẹ đưa tay lên gõ cửa, nghe người bên trong trả lời cô liền mở cửa "cạch" bước vào trong.
An Diệp Lạc ngẩng đầu thấy đó là Triệu Hạ Nhiên liền cười nói:
- Cậu tới rồi à? Ngồi ghế đợi mình chút!
- Cậu cứ làm đi, mình ngồi đợi cũng được!
Triệu Hạ Nhiên cười nói, ngồi xuống ghế chờ đợi An Diệp Lạc, lần này ngồi chờ đợi, Triệu Hạ Nhiên mới có thời gian đánh giá tỉ mỉ mọi thứ trong phòng l, càng nhìn Triệu Hạ Nhiên càng xuýt xoa trong lòng, có vẻ lần này bên trong có thêm một vài thứ khác thì phải. Lần này, Triệu Hạ Nhiên chờ đợi không còn hồi hộp như lần đầu tiên.
An Diệp Lạc cúi đầu làm việc, cô biết hiện giờ trong lòng Triệu Hạ Nhiên sẽ là nghĩ gì, quen nhau từ nhỏ sao cô không hiểu tính cách của Triệu Hạ Nhiên chứ? Chuyên tâm làm việc, cuối cùng cũng xong. Bước lại ngồi ở ghế đối diện, cô nhìn Triệu Hạ Nhiên nói:
- Cậu có chuyện gì sao?
- Chuyện là thế này... cậu cho mình vay thêm đợt hai nữa được không?
Triệu Hạ Nhiên tỏ ra khó khăn, ái ngại nói, cô ta nhìn An Diệp Lạc, thấy cô trầm ngâm nên cũng không thúc giục mà nói:
- Mấy bữa trước vay, mình về trả tiền để lấy hàng, lại không ngờ chủ của công ty đó ôm tiền chạy đi. Cho nên...!
An Diệp Lạc vẫn không nói gì, thực ra trong lòng cô biết vì sao chủ công ty đó phải làm vậy, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh lùng của An Diệp Lạc làm cho Triệu Hạ Nhiên đoán không ra.
- Nếu cậu muóin vay đợt hai này cũng được, nhưng cần có chữ ký của chồng cậu! Mình không thể làm trái quy định của công ty được!
An Diệp Lạc chầm chậm nói. Cô muốn cả hai người Dương Thiên Lỗi và Triệu Hạ Nhiên cùng nhau ký tên.
Triệu Hạ Nhiên nghe vậy liền trả lời ngay:
- Không thành vấn đề! Để mình gọi điện cho chồng mình!
Nói là làm, Triệu Hạ Nhiên bấm số gọi cho Dương Thiên Lỗi, điện thoại vang lên hồi chuông đổ dài mà không thấy người nhấc, cho tới khi cuộc gọi kết thúc vẫn không thấy Dương Thiên Lỗi bắt máy. Triệu Hạ Nhiên lại tiếp tục gọi, liên tục hơn chục cuộc gọi cũng không thấy tín hiệu. Trong lòng Triệu Hạ Nhiên nghĩ: "sao gọi mà không thấy nhấc máy? Hay bận gì rồi quên không mang điện thoại theo?" Cô ta quay sang nói với An Diệp Lạc:
- Lạc Nguyên! Chồng mình không bắt máy, chắc anh ấy bận nên không nghe máy được, hay để mình về công ty coi sao, cậu có thể chờ được không?
- Không vội! Để lần sau cũng được!
An Diệp Lạc mỉm cười trả lời.
________________phân cách________________
Cùng lúc đó, tại trung tâm mua sắm,
Dương Thiên Lỗi đưa tiểu Nhu tới trung tâm, trong lòng anh ta đinh ninh rằng Triệu Hạ Nhiên sẽ vay tiền được, cho nên anh ta tới nhà đưa tiểu Nhu đi chơi.
Nhìn tiểu Nhu dịu dàng e thẹn bên mình, trong lòng Dương Thiên Lỗi như ăn mật ngọt, anh vô tình gặp tiểu Nhu trong một buổi tiệc, lúc đó tiểu Nhu mặc chiếc đầm trắng tinh như thiên thần, trên môi là nụ cười nhẹ nhàng khiến người mê say, lúc anh tìm hiểu thì được biết tiểu Nhu là tiểu thư của một tập đoàn có tiếng trong nước, lại là con một nên được cha mẹ thương yêu hết mực, tiểu Nhu ít giao tiếp bên ngoài và cha mẹ cô ấy bảo vệ nên ít ai biết tới tiểu Nhu. Anh nghe mấy người trong bữa tiệc nói vậy liền nghĩ tới bắt chuyện với tiểu Nhu, lại không ngờ mình dễ dàng nói chuyện được với tiểu Nhu, trong lúc nói chuyện anh phát hiện ra tiểu Nhu rất ngây thơ trong sáng. Cô không biết tính toán mưu kế, khiến cho Dương Thiên Lỗi liền yêu cô ngay lập tức.
Cứ như vậy, anh thường xuyên gọi điện nói chuyện với cô, đưa cô đi chơi, nhìn ánh mắt kinh ngạc của cô, cách cô dựa dẫm vào mình, Dương Thiên Lỗi càng yêu cô nhiều hơn, nhưng nghĩ tới mình đã có vợ rồi lại thôi. Khi đó, Dương Thiên Lỗi chỉ ước rằng lúc đầu mình không nên kết hôn với Triệu Hạ Nhiên. Cứ như vậy, Dương Thiên Lỗi mang buồn bực và lo lắng trong lòng, chỉ sợ tiểu Nhu sẽ có người khác.
[p/s: chương trước mình ghi nhầm tên nhân vật nam Dương Thiên Lỗi chứ không phải Vương Khải Thiệu, các men đọc thì bỏ qua cho mình sai sót đó nhé! Cám ơn?]