Đám đàn em sau khi nghe tên họ Trịnh hét lên liền lao vào Tống Nghiêm Tịch cùng với những vũ khí dùng trong giao đấu. Liếc nhìn những người đang xông về phía mình, anh rút từ bên hông chiếc thắt lưng của mình, bình tĩnh nhìn họ xông về phía mình. Tên họ Trịnh nhìn anh rút dây thắt lưng của mình ra thì cười lắc lẻ nói:
- Ha ha, lần đầu tiên tao thấy có thằng đánh nhau ngu ngốc như mày, dùng dây thắt lưng đấu với những người có dao kiếm trong tay? Ha ha, cười chết tao rồi!
Câu nói cùng tiếng cười của hắn khiến những người xung quanh không khỏi lắc đầu tội cho anh, bị doạ sợ đến nỗi ấm đầu.
Anh không nói gì, chiếc dây lưng của anh trên tay vung lên, tên họ Trịnh thấy vậy liền hét:
- Chúng mày! Còn đứng ngây đó làm gì? Xông hết lên!
Hô xong hắn quay lại lợi dụng chạm vào người của Vương Đổng Nguyệt nói:
- Đổng Nguyệt tiểu thư, cô cứ ở đây nhìn coi tôi trả thù cho cô! Sẽ cho thằng đó lết xác tới xin lỗi cô!
- Cám ơn anh Trịnh! Hức, hức!- Vương Đổng Nguyệt giả vờ khóc tựa vào ngực tên họ Trịnh khẽ nhếch miệng che dấu nụ cười khinh thường nghĩ: "tưởng tôi không biết anh đang lợi dụng để ăn đậu hủ của tôi sao? Chỉ vì anh xả giúp cục tức cho tôi thì tôi sẽ không để ý mấy cái vụ này!" Khẽ "ân" nhẹ một tiếng khiến tên họ Trịnh say mê không thôi, thật là: người đã đẹp rồi mà giọng nói lại nghe êm vậy, như tiếng rên rỉ khi có người nằm dưới thân mình vậy.
Nghĩ tới đây, dưới hạ thân, cự vật của hắn ngẩng lên chạm vào người Vương Đổng Nguyệt.
Cảm giác có vật cứng ấm chạm vào người mình, Vương Đổng Nguyệt khẽ cười, bàn tay luồn vào bên trong chạm vào, nghe thấy trên đầu có tiếng hít thở nặng nhọc cô càng cười vui vẻ, bàn tay bên trong càng trêu đùa nó, cho tới khi nghe thấy giọng khàn khàn đứt quãng của hắn:
- Đổng... Đổng Nguyệt... hừ hừ... tôi... tôi... cô đừng làm vậy!
- Sao a? Anh không thích tôi làm vậy? Có phải anh không thích tôi không???- giọng nói nhẹ nhàng cùng tiếng khóc nhỏ khiến tên họ Trịnh trong lòng ngứa ngáy, bàn tay trên eo của Vương Đổng Nguyệt vuốt ve nói:
- Không phải! Chỉ là ở đây đông người!
- Anh xử giúp tôi tên kia, đêm nay tôi sẽ thuộc về anh!
- Thật???
- Ân!
Nghe được câu trả lời của Vương Đổng Nguyệt, tên họ Trịnh ngẩng mặt nhìn về phía đàn em nói:
- Chúng mày! Hãy cho hắn biết việc dám làm Vương Đổng Nguyệt tiểu thư khóc sẽ trả giá như thế nào, nghe rõ chưa???
- Vâng anh Trịnh!
Bọn đàn em hô xong liền lao vào Tống Nghiêm Tịch cùng những vũ khí trên tay. Anh vung chiếc dây lưng lên chạm vào vũ khí của chúng, chỉ nghe tiếng "keng" lúc này họ mới biết thì ra dây lưng của anh không phải chất liệu da hay gì khác bình thường, mà là bằng hợp kim loại mỏng, chỉ nghe những tiếng "vút, vút" vung ra, sau đó là tiếng la hét vang lên, người ôm chân, người ôm tay, máu từ chỗ vết thương chảy ra khiến họ sợ hãi.
Nhìn anh tránh lé những cú đánh nguy hiểm một cách nhẹ nhàng linh hoạt mọi người lại hít một ngụm khí lạnh, cuộc đánh lộn chưa đầy 15 phút đã kết thúc, nằm la liệt dưới nền là hơn bốn mươi người, người nào cũng có vết thương trên người, họ nhìn anh đầy sợ hãi.
Lúc này, tên họ Trịnh nhìn anh đầy sợ hãi, nhưng vì cố tỏ ra mình mạnh mẽ hắn liền rút tay Vương Đổng Nguyệt đang bên trong quần mình ra liền hiên ngang bước tới trước mặt Tống Nghiêm Tịch nói:
- Có vẻ mày rất giỏi nhỉ? Vậy thì tao sẽ đấu với mày!