CHƯƠNG 89: KHÔNG PHỤC
Tác giả: Luna Huang
Mặt của Tiết Nhu triệt để đen xuống, mắt nàng liếc nhìn khói trắng nhàn nhạt từ lư hương bên cạnh bay ra rồi chuyển tròng đến thân ảnh mờ ảo trước trướng mạn mỏng đang thất thiểu lao đến.
“Nhị ca, trễ thế này huynh đến đây tìm A Nhu là vì việc gì a?”
“Đại sự, là đại sự a.” Tiết Tinh Vân vừa nói vừa thở, nào có tâm tình lưu ý đến âm thanh không được tốt của người bị mình nhờ vả nữa. Tay hắn vươn ra trực tiếp vén trướng mạn, “A Nhu mau mau giúp ta đi.”
Tiết Nhu nhanh tay túm lấy chăn đắp lên người trước khi trướng mạn bị vén hết ra, đôi đồng tử mang theo tức giận của nàng nhìn vào gương mặt đỏ bừng có chút mồ hôi của Tiết Tinh Vân. Hành động tùy tiện như vậy, một chút quy củ cũng không có, chẳng trách dễ bị lợi dụng, nàng làm sao mới có thể đưa hắn về chính đạo đây???
“Chúng ta ra ngoài hẳn nói.” Nơi này vẫn còn an thần hương, nếu là hắn ngất ở nơi này. . .
“Không được không được, còn đợi sẽ không kịp nữa rồi.” Tiết Tinh Vân liên tục lắc đầu phản đối. Một tay xua xua một tay vỗ vỗ ngực, nỗ lực để bản thân thuận khí.
“Không biết nhị ca muốn giúp gì lại gấp gáp như vậy, không đợi được đến sáng mai?” Tiết Nhu hơi chau mày, nhưng vẫn là xuống giường mang hài muốn đi ra ngoài.
“Chính là. . .” Tiết Tinh Vân đem hết mọi chuyện kể ra xong lại bảo, “Nếu hôm nay không mang bạc đến sợ là ma ma sẽ không giữ người nữa.”
Đợi một lúc không thấy Tiết Nhu đáp mà chỉ thấy nàng lướt qua mình ra ngoài, Tiết Tinh Vân gáp gáp đuổi theo, “A Nhu, mau lấy chút bạc ra cho ta mượn trước đi.”
“Nhị ca.” Tiết Nhu ra ngoài giữa viện mới quay lưng nhìn Tiết Tinh Vân, “Là người nào cho huynh mượn cái gan lớn như vậy? Dám dưới mí mắt của phụ thân đào góc tường?”
“Người nào không quan trọng, hiện chung thân đại sự của ta mới là quan trọng nhất.” Tiết Tinh Vân lúc này nhớ lại lời của Lý ma ma lúc nãy nên kích động, “Nói, hiện có đưa ta hay không?”
Thấy hỏi nữa cũng moi không được tin tức gì, nhìn thái độ kia hẳn là gấp đến chút ít não vốn có cũng bị đốt sạch rồi. Vì vậy hiện tại, cách tốt nhất chính là. . .
Tiết Nhu hô lên thật to, “Thanh Sơn!”
Sau đó nói, “Hiện tại đêm đã khuya, nếu huynh muốn người, ngay mai A Nhu sẽ đến đó cùng huynh.”
Dù sao chuyện này cũng không thể tự ý hành động được, đêm nay phụ thân không hồi phủ không biết ngày mai sẽ thế nào. Nàng cần có chỗ dựa tuyệt không thể làm mích lòng phụ thân, càng không thể để nhị ca quay lưng với mình.
“Nếu còn đợi sẽ không còn kịp nữa, ta chỉ cần bạc A Nhu không cần đi với ta.” Tiết Tinh Vân thực sự muốn xông vào phòng cướp hết bạc của Tiết Nhu thể nhưng chút lương tâm còn sót lại kiềm nén suy nghĩ thiếu kiềm chế kia của hắn.
Tiết Nhu khẽ lắc đầu, thần sắc thập phần khẳng định nói, “A Nhu sẽ để Thanh Sơn đến đó thương lượng trước. Hiện phụ thân không phải ở quân doanh, chúng ta tự ý hành động sợ là không thú được người, ngược lại để phụ thân tức giận vậy nàng kia sợ là không còn ở trong tầm mắt huynh nữa đâu.”
Câu này đề tỉnh một ít thông minh của Tiết Tinh Vân, hắn đưa tay vỗ trán một cái nhỏ giọng mắng, “Đúng nha, sao ta lại không nhớ ra chuyện này a. Cũng may A Nhu chu đáo, nếu không sớm bị Lý ma ma hại chết.”
Lý ma ma?
“Trước đó huynh có gặp nàng sao?” Tiết Nhu nghiên đầu hỏi, trong đầu bắt đầu có chút hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
“Lúc đầu ta là tìm mẫu thân, sau đó gặp Lý ma ma, nàng nói. . .” Đem đầu đuôi câu chuyện kể hết ra xong buồn bực đá đá mặt đất. Một hồi không nghe đối phương có phản ứng liền cẩn thận nhìn lên hỏi, “Có phải ta lại làm sai gì rồi không?”
Tiết Nhu nở một nụ cười nhẹ vô cùng giả tạo, nói: “Không có, chỉ là đầu óc có chút đơn giản bị người lợi dụng mà thôi.” Hai tay nàng chấp ở sau lưng, đầu nghiên nghiên rất khả ái dưới ánh trăng thanh lương.
“Hừ, dám lợi dụng ta.” Tiết Tinh Vân tức giận thầm mắng một câu.
Lúc này Thanh Sơn cũng đã chạy ra ngoài, Thu Thủy đứng ở sau cửa nhìn ra nhưng không dám lộ diện. “Tiểu thư có chuyện phân phó?”
“Ân, ngươi đến Tàng Hương lâu một chuyến, bảo với ma ma chờ đến sáng mai hẳn giải quyết.” Miệng nói, tay Tiết Nhu chỉ vào miếng ngọc bội trên thắt lưng của Tiết Tinh Vân ý bảo hắn đưa nó cho Thanh Sơn, “Ngày mai chúng ta sẽ đến đó.”
“Thế này có được không?” Tiết Tinh Vân tuy lo lắng như vẫn làm theo lời của Tiết Nhu, đưa ngọc bội cho Thanh Sơn làm vật chứng.
Ngọc bội này là bảo vật gia truyền của Tiết gia, chỉ có một cái để đưa cho đích trưởng tử. Ai biết Trương Thiên Hồng không sinh được nam hài, lão thái thái tức giận liền phân đôi ngọc bội, hai thứ nam mỗi người một nửa.
Bên trên có khắt một chữ Tiết rất to, bên kia còn là có một con rùa già tượng trưng cho trường thọ cùng vĩnh tồn của Tiết phủ. Tiết Tinh Vân thường mang nó ra vào thanh lâu, vì vậy đưa nó ra ắt hẳn xác nhận được thân phận của hắn.
Nhân lúc này, Tiết Nhu nháy mắt với Thanh Sơn. Xem ra đây đều là do Trương Thiên Hồng sắp đặt trước rồi, cho dù tối nay không có bạc nàng kia cũng sẽ không bị người chuộc đi đâu. Được lắm được lắm, chờ đó cho ta.
Chủ tớ lâu năm, Thanh Sơn hiểu ý, tiếp nhận ngọc bội xong liền ứng tiếng chạy ra ngoài. Đương nhiên nàng cũng chẳng chạy xa, chỉ là xuất phủ rồi núp ở gần đó mà thôi. Nửa đêm nửa hôm đến thanh lâu, tưởng nàng là nam nhân sao, mà cho dù là có, tiểu thư cũng sẽ không để nàng đi một mình đâu.
Nhìn Thanh Sơn rời đi, Tiết Nhu hài lòng mỉm cười, quay lại nói, “Huynh an tâm đi, Thanh Sơn nha đầu này làm việc xưa nay đều rất tốt, sẽ không sao đâu.”
“Vả lại cũng còn chưa biết người ta đòi bao nhiêu ngân lượng, nếu quá nhiều thực sự cũng chẳng có mà chuộc người a.” Sợ không đủ chi tiết, Tiết Nhu còn bồi thêm, “Huynh cũng biết, phủ ta không phải rất có tiền, cũng không thể mặt dày được vay mượn hay thế chấp được.”
Tiết Tinh Vân vừa an tâm thì lại thấy nóng, hắn gật đầu, tay lại kéo kéo cổ áo nhăn mặt nói, “Hôm nay thật kỳ lạ a, sao lại nóng như vậy?”
Biểu hiện này của hắn không phải thực sự là vì chạy nhiều mà nóng, là do ở thanh lâu hắn có uống rượu chỉ là không quá say. Đến phòng Tiết Nhu hít phải an thần hương liền dẫn đến bị kích thích mà thôi.
Hắn ở thanh lâu quanh năm, đối với an thần hương cũng xem như là hiểu biết, thế nhưng lúc nãy gấp gáp quá độ không lưu ý mà thôi. Hiện tại tâm vừa buông lỏng liền cảm nhận được phản ứng của dược cũng là chuyện hết sức bình thường.
“Nóng?” Tiết Nhu có chút hốt hoảng không hiểu. Cuối thu rồi nha, nàng đây lạnh đến thiếu chút nữa bị đông cứng a. Mặc kệ đi, ngủ trước mới tính, “Có lẽ do huynh chạy mệt mỏi a, thôi thì trở về tắm một chút thì ngủ đi.”
“Biết rồi, vậy A Nhu cũng ngủ đi.” Tiết Tinh Vân chẳng hề có chút áy náy nào khi làm Tiết Nhu tỉnh giấc nửa đêm. Hắn xua xua tay xong liền quay người ra khỏi Yên Hà trai.
Tiết Nhu cũng không lưu lại lâu, nàng liếc nhìn cánh cửa đang mở hờ gần đó một mắt sau đó kéo áo choàng đi vào phòng. Nàng phải chuẩn bị tốt ứng đối cho ngày mai rồi.
Tiết Tinh Vân về phòng gọi người chuẩn bị nước tắm cho đỡ nóng. Hắn là một hoa hoa công tử, cho dù không phải đi nữa thì nhà có tiền một chút cũng sẽ có người phục vụ lúc tắm. Chưa kể hắn còn là nam đinh trong Tiết phủ, còn đương Trương Thiên Hồng ưu ái nên được phần hơn người.
Hiện Tử Lan là thông phòng của hắn, hắn tắm cần phục vụ đương nhiên là nàng ta hầu hạ rồi. Tiết Tinh Vân vì sự kiện kia mà hận Trương Thiên Hồng cũng ghét cả Tử Lan nên sẽ không để nàng ta chạm đến mình. Thế nhưng hôm nay có dược liệu lại khác, liền thị tẩm nàng ta tại bồn.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Cùng thời gian này, ở Bình An bá phủ, Bích Ngọc mang gương mặt đen thui từ thư phòng của Chung Hạng Siêu bước ra không lâu liền thấy Điều Dong từ ngoài bước vào. Hắn hành qua lễ liền hỏi: “Thiếu gia, không biết Bích Ngọc làm sai chuyện gì để thiếu gia phạt nàng?”
Chung Hạng Siêu chắp tay sau lưng, tấm lưng to lớn hướng về phía Điều Dong, ánh mắt phức tạp nhìn nữ tử chống cằm ngồi ở bậc cửa ngủ gục trên đại môn trong tranh. “Nàng không nói ngươi biết sao?”
“Có nói, nhưng thuộc hạ thực sự không hiểu nàng làm sai những gì?” Điều Dong cảm thấy những lời Bích Ngọc nói đều đúng, sáu người bọn họ đều có suy nghĩ tính cách của Tiết Nhu còn thua xa Lạc Bích Nhu nữa. Đành rằng xưa nay họ chưa từng đánh giá cao Lạc Bích Nhu.
Chung Hạng Siêu nâng tay vuốt ve gò má ửng hồng của nữ tử trên bức tranh, tay to thô thiển nhưng cũng chẳng dám mạnh hệt như đó là một người thật, rất sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng. “Nàng không tôn trọng thiếu phu nhân tương lai vậy còn không đánh phạt?”
“Thiếu gia, Tiết tam tiểu thư thực sự rất quá phận, người có thể nhẫn nhưng sáu người chúng ta đều nhìn nàng không vừa mắt.” Vì bảo vệ thể tử, Điều Dong không tiếc đem hết lời trong lòng nói ra, hy vọng có thể thức tỉnh thiếu gia.
“Nghĩa là cũng chẳng để tiểu gia đây vào mắt?” Tuy không quay đầu lại, nhưng âm thanh kia trở nên lạnh lẽo vô cùng.
“Thuộc hạ không có ý đó. Thế nhưng đảo mắt nhìn, Lạc tiểu thư vẫn tốt hơn so với nàng.” Điều Dong vẫn tiếp tục ý kiến của mình, thế nhưng lưng đã cong hơn một chút, chứng tỏ vẫn là sợ ngữ điệu kia của Chung Hạng Siêu.
Chung Hạng Siêu thở dài một hơi, thả tay xuống, cánh tay như không lực chế trụ đung đưa giữa không trung, đủ thấy hắn có bao nhiêu bất lực. “A Nhu làm vậy chẳng có quá đáng chút nào, là do các ngươi không biết thôi.”
“Nhưng. . .”
Chung Hạng Siêu nâng tay để hắn im miệng, “Ngươi xem, tiểu gia ta còn chẳng bằng được ngươi.” Điều Dong có thể không sợ cơn thịnh nộ của hắn mà bảo vệ Bích Ngọc, nhưng lúc đó hắn lại im lặng nhìn thê tử kết tóc với mình bị chỉ trích mà chẳng nói một câu. Ngay khi nàng nháo xong bỏ đi, hắn vẫn còn tâm tư tiếp tục hôn yến.
Điều Dong có chút không hiểu, đầy đầu dấu chấm hỏi, to gan hơi ngẩng đầu nhìn Chung Hạng Siêu. Lúc này đây, đột nhiên hắn cảm thấy, thiếu gia cô đơn vô cùng. Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì để thiếu gia đột nhiên nói những lời này?
“Vậy thỉnh thiếu gia chuẩn để thuộc hạ chịu phạt cùng nàng.” Cùng thiếu gia bấy lâu, tự biết chuyện phạt thay là không thể nào, phạt cùng thì còn có thể thương lượng.
Chung Hạng Siêu nặng nề nhấc tay lên đuổi người, “Chuẩn, đi đi, giờ phạt chia đôi.”
Điều Dong khom người chắp tay đa tạ xong liền ra ngoài. Tuy vẫn bất bình nhưng ngữ điệu cùng lời của thiếu gia để hắn biết trong này có ẩn tình, thiếu gia không nguyện nói hắn cũng không tiện hỏi nhiều nữa. Phản chính về dỗ thê tử mới là thượng sách.
Điều Dong rời đi, Chung Hạng Siêu lại thở dài thường thượt.