CHƯƠNG 87: ĐỘNG NỘ
Tác giả: Luna Huang
Nhìn đoàn người đi qua, Tiết Nhu lạnh mắt nhìn kiệu hoa, chẳng biết qua hôm nay tân nương tử sẽ cười hay khóc. Mâu quang ảm đạm trở nên xa xăm, mí mắt chậm rãi rũ xuống che đi hết tất cả thần sắc của nàng.
Ôn Uyển nhẹ nhàng gọi, “A Nhu!”
“Không có việc gì.” Tiết Nhu phất phất tay áo, thu hồi tâm tư nhìn một gia đình rất tầm thường vừa lên lầu.
Gia đình kia cầm một cây nhị hồ. Mà dường như bọn họ rất thường đến đây, lão bản cũng không có xua đuổi. Ngược lại tiểu nhị còn lấy một cái ghế cho bọn họ ngồi nữa.
Tiểu nữ oa kia đỡ đôi nam nữ nhìn quá trung niên kia ngồi xuống xong tiếp nhận chén đi xung quanh xin bạc. Còn đôi nam nữ kia lại ngâm nga hát. Trà lâu này không phải quá sang trọng, không thể thuê nổi một đoàn hí bình thường đến trợ hứng cho khách liền để đám người này kiếm cơm, nhân tiện giúp mình thu hút khách nhân.
“Ngậm sầu ôm oán, hận ta, hận phụ thân của ta.
Ngoan tâm mượn đao giết người.”
Nam nhân cất lên âm thanh, “Kiều thê đừng lo lắng, kiều thê đừng oán hận, tất cả mọi chuyện đã có trời an bài.”
Phụ nhân kia lại bày ra vẻ mặt rất buồn thảm hát đáp lời, “Tân hôn vừa mới qua đã phân ly, để thiếp buồn lòng.”
Nam kia vừa khảy cầm, vừa thở dài một hơi hát tiếp, “Tam tỷ đau lòng khóc, lệ châu rơi đầy áo, ta cũng rất khó chịu. Binh sĩ áp chiến, ta là một đấng nam nhi nên vì nước tận trách nhiệm.”
(Luna: Người xưa, khi rất thân mới gọi tên, những nơi đại môn hộ sẽ gọi phu quân này nọ, nhưng để giảm bớt phần xấu hổ, một đôi phu thê thường sẽ gọi nhau bằng tên tự hoặc như Tiết Bình Quý gọi vợ là tam tỷ vậy.)
“. . .”
Hai người hát qua hát lại để Tiết Nhu cau mày không hiểu mà hỏi Thúy Liễu, “Đây là. . .”
Thúy Liễu ngồi ở bên cạnh Thanh Sơn liền biết đó là hỏi mình, vì nàng từng dùng hình thức này kiếm cơm, do đó biết không ít cố sự của từng vở hí. Nghe hỏi liền đáp, “Tiểu thư, đó là [Bình Quý Biệt Giao].”
“Nó nói về cái gì a?” Thu Thủy chòm người cách Thanh Sơn hỏi Thúy Liễu, mặt liễm liễm quan rất hiếu kỳ.
“Nó nói về Vương Bảo Xuyến là một thiên kim đại hộ môn, nhưng lại phải lòng Tiết Bình Quý, một người không có thân phận địa vị. Cuối cùng vì hắn đoạn tuyệt gia đình.” Thúy Liễu ở bên này thao thao chuyện của mình biết. Lại chẳng phát hiện mặt của Chung Hạng Siêu đã sớm tái nhợt.
Thanh Sơn cũng hiếu kỳ giục, “Tiếp đó thế nào. . .”
Ôn Uyển rất nhanh thấy được sắc mặt của Chung Hạng Siêu không được tốt, liền đoán được phần kết. Nàng mở lời nói, “Ai nha, còn có thể thế nào được, nghe tiếp chẳng phải biết sao.” Do hát ở mấy trà quán nhỏ này không ai hát hết cả tuồng, chỉ hát mỗi đoạn hay nhất bên trong mà thôi. Do đó, lúc này đây khẳng định khi hát hết vẫn không đến phần đau lòng.
Chung Hạng Siêu không nói gì, chỉ im lặng ngồi bên cạnh Tiết Nhu. Hiện tại hắn nói gì cũng là giả, còn không bằng im lặng.
Tiết Nhu từ đầu đến cuối không nhìn Chung Hạng Siêu đến nửa mắt đương nhiên không phát hiện ra khác thường của hắn rồi. Ôn Uyển cũng đã lên tiếng, nàng liền không để Thúy Liễu nói nữa mà im lặng nghe cho hết khúc nhạc.
Nam nhân kia lại đang hát: “Ta không sợ xuất chiến, cũng không sợ ra trận, chỉ sợ để ái thê cô tịch ở nhà. Gia cảnh của ta khốn khổ, để thê tử chịu khổ, để lòng ta áy náy vô hạn.”
Lời hát tiếp của phụ nhân lại là động viên trượng phu nên lập chí hướng vì nước. Cuối cùng là tiếp nhận ly trà chúc thành công của thê tử đưa mà uống hết.
Thu Thủy vỗ tay rất nhiệt tình, miệng không ngừng tán thán, “Thật hay thật ý nghĩa nha, nhất định họ có kết cục rất tốt đẹp, nhất định nam nhân thắng trận về lập công to nên được ban thưởng nhiều thứ, từ đó thê tử hắn cũng sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Thúy Liễu nào biết tâm ma của Tiết Nhu, liền mở miệng phản bác, “Không đâu, Tiết Bình Quý xuất chiến mấy năm liền ở chiến trường thú thê tử mới, thê tử còn là công chưa của một nước. Vương Bảo Xuyến từ thê chuyển sang thiếp rất bi thương.”
Lời nói cực nhanh lại mang theo tiếc nuối để Ôn Uyển chặn không kịp, cũng chẳng ngờ được kết quả lại là như vậy. Do đó lời đến miệng chẳng thể nào phát ra được, chỉ có thể e ngại nhìn Tiết Nhu.
Tiết Nhu đang cầm ly trà định nhấp, nghe được thì nhếch môi châm biếm. Luôn miệng ái thê kiều thê, cuối cùng thì thế nào? Nam nhân a, chỉ thấy người mới cười, nào thấy người cũ khóc.
Nàng siết chặt ly trà, cuối cùng thả mạnh xuống đứng lên nói, “Bàn thức ăn này chưa người đụng đũa, ta mời bọn họ.” Nói xong liền đứng lên phất tay áo rời đi.
“A Nhu.” Chung Hạng Siêu bị phản ứng của nàng làm cho hoảng hồn đứng lên đuổi theo. Bản thân hắn hoàn khố từ nhỏ, trọn tuồng hắn đều đã xem hết, còn biết được lúc quen nhau giữa hai người nữa kia, gần giống như hắn cùng A Nhu vậy. Do đó khúc cuối hắn cũng là người hiểu rõ hơn bất kỳ người nào.
Thanh Sơn lấy hà bao ra đặt bạc lên bàn trả, xong đỡ Thúy Liễu đi cùng. Cả hai đều là trong lòng hoảng hốt, không nghĩ đến tiểu thư sẽ có phản ứng mạnh như vậy.
Thu Thủy chạy đi mời một nhà kia đến ăn xong rồi cũng đuổi theo mọi người. Cao hứng trong lòng bị đoạn kết cục kia dập tắt toàn tập.
Tiết Nhu mang theo tâm trạng không vui hồi phủ, trước khi chia tay Ôn Uyển trong hoa viên, nàng nói: “Mỗi ngày đại tẩu đều đặn đến Bách Thảo đường đi, thứ lỗi A Nhu không bồi được.”
Ôn Uyển kéo tay Tiết Nhu lại, vỗ vỗ khuyên giải: “Mọi chuyện qua rồi, không nên để trong lòng nữa.”
“A Nhu đã biết.” Miệng nói thế nhưng đầu óc tâm tư đều không phải như vậy. Nàng khổ sở biết bao nhiêu, làm sao nói bỏ qua là có thể bỏ qua được?
Nhìn theo bóng lưng của Tiết Nhu, Ôn Uyển chỉ biết thở dài mà thôi.
Tiết Nhu cố gắng để mình thật bình tĩnh, nàng tháo đấu bồng ra vứt xuống đất, đi tới đi lui trong viện. Cuối cùng vẫn phải một mình bước vào trong phòng di nương rất lâu.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Đến buổi chiều, Trương Oánh đến tìm Tiết Nhu trò chuyện phiếm một lúc mới rời đi. Nàng ngồi trong viện nhìn Thu Thủy nói: “Miệng ta có chút đắng, muốn dùng chút đồ gì đó ngọt ngọt.”
Thu Thủy nhận lời không cam lòng rời đi. Vì sao lúc nào cũng là nàng bị phái đi còn Thanh Sơn rảnh rỗi đứng ở đó? Đúng thật thiên vị!!!
“Tiểu thư vì sao đột nhiên lại nộ? Lúc trước vong nương thường nói, mọi chuyện không nên để trong lòng.” Thúy Liễu vẫn chưa biết vì sao Tiết Nhu thay đổi tính khí, vẫn ở bên cạnh nói.
“Đó là nương ngươi muốn ngươi giải bày cùng nàng.” Trên đời này, nếu cái gì cũng nói hết ra là có thể giải quyết, vậy nàng làm sao có tao ương như đời trước?
Thanh Sơn đứng đó thở dài với tính khí thất thường này của tiểu thư nhà mình. Nên nói thế nào mới phải a, cũng may tiểu thư cũng chưa từng giật cá chém thớt.
Thúy Liễu cầm giậy trúc chống đất, mặt nhìn thật cao, “Có lẽ tiểu thư người nói đúng, nhưng nếu không thể giải bày cùng người khác, người cũng nên học cách kiểm soát nó.”
Có chứ, nàng đương nhiên vẫn đang học, chỉ là chưa thể kiểm soát được mà thôi.
Tiết Nhu nhìn Thúy Liễu một hồi lại nói, “Ngươi hình như không giống khất cái.” Khất cái làm sao sẽ có được loại am hiểu này.
“Thúy Liễu vốn không phải khất cái, nhưng sau này thì không phải cũng là phải, đến khi gặp được tiểu thư lại không phải nữa rồi.” Thúy Liễu lắc đầu cười chua sót nhớ đến hoàn cảnh của mình.
“Thế cha nương ngươi vì sao mà mất?” Tiết Nhu hiếu kỳ về thân thế người nàng ta liền hỏi.
Thúy Liễu cúi đầu che giấu nụ cười chua sót trên môi, phải mất thật lâu nàng mới nói, “Tiểu thư có thể cho Thúy Liễu thời gian không? Chỉ cần bình tâm trở lại, Thúy Liễu nhất định mang mọi chuyện nói với người.”
Nhìn đôi vai có chút run của Thúy Liễu, Tiết Nhu liền biết có lẽ đó là chuyện không vui nên cũng không tiện xát muối lên đó nữa. Nàng chuyển mắt lên trời cao, chậm rãi thán, “Phu quân nên chọn một người ăn nói thô lỗ một chút, tay chân vụng về một chút, tránh bị lời đường mật dụ dỗ, như Vương Bảo Xuyến vậy, gần như mất hết rồi.” Còn nàng, nàng thực sự mất hết, bất quá may mắn có lại được thôi.
Thúy Liễu lại không đồng ý với câu nói kia, nàng hơi nghiên đầu, đôi mày xinh đẹp hơi chau lại, “Nga, cái này hình như có chút không đúng.”
Tiết Nhu nhướng mày, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, như lại cảm thụ thời gian an tĩnh này, “Tiếp tục.” Nàng đương nhiên không tin, thế nhưng vẫn muốn nghe Thúy Liễu nói hết.
“Cha Thúy Liễu rất biết cách ăn nói, lại cực kỳ chu đáo dụng tâm, nếu được chọn phu quân, Thúy Liễu cũng sẽ chọn một người như cha vậy.” Nói, Thúy Liễu như thấy được cha mình, hai tay nàng nắm chặt đặt trước ngực, nụ cười hạnh phúc ngày một sâu.
Tiết Nhu nghe thế kinh ngạc mở mắt nhìn đối phương, chỉ cần thấy được nụ cười hạnh phúc kia để miệng nàng mở nhưng thốt không ra lời phá tan giấc mộng đó. Cuối cùng nàng chọn cách từ bỏ, “Ta nhất định để người tự chọn phu quân cho mình.” Bất quá lúc này chưa phải lúc, chờ nàng hạ được Trương Thiên Hồng trước.
“Thúy Liễu có được chủ tử như người quả là vạn hạnh.” Thúy Liễu khom thân sâu thân thể, tạ ân Tiết Nhu.
Tiết Nhu phất tay áo, cũng không cố Thúy Liễu có biết hay không liền lướt qua nàng ta đi vào trong phòng. Tuy nói để nàng ta tự lựa chọn, nhưng nàng cũng không muốn thấy nàng ta như mình. Thế nên nếu như đối tượng là tra nam, vậy thì nàng nhất định không chút do dự bổng đả uyên ương.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Câu hỏi: Theo các nàng Thúy Liễu, Thanh Sơn, Thu Thủy sẽ có một kết cục thế nào???
A: Gieo nhân nào gặp quả nấy, ác giả ác báo, thiện giả thiện báo
B: Thu Thủy sẽ bị trừ khử, hai người còn lại kết thúc đẹp như ngôn tình
C: Theo chủ tử như Tiết Nhu sợ lại không ai có kết quả tốt
D: Có lẽ đều sẽ tự chải đầu như Tiết Nhu thôi.