CHƯƠNG 67: A NHU HIẾN KẾ
Tác giả: Luna Huang
“Nhị ca, chuyện nào tha được thì cứ tha, hà tất lạm sát người vô tội.” Tiết Nhu vẫn hảo thanh hảo khí, nàng xem như nhìn không thấy Tử Lan bị treo sát bên mình, “Lại nói, đã gọi đại ca, cùng mang họ Tiết làm sao có thể so sánh như vậy được. A Nhu cũng là muốn tốt cho huynh mà thôi, nhỡ chuyện này truyền đi. . .”
“Truyền thì sao? Truyền thế nào là chuyện có họ, ta mới không quan tâm.” Tiết Tinh Vân vẫn chưa hề nguôi giận, ngược lại cảm thấy Tiết Nhu bên vực người ngoài để hắn càng khó chịu hơn.
Tiết Nhu đẩy đĩa điểm tâm ngọt đến trước mặt Tiết Tinh Vân, môi vẫn giữ nụ cười ôn nhu hòa nhã, ngọt đến thấu tâm can, “Huynh thử nghĩ xem, chúng ta sống được đến hiện tại là nhờ có người nào? Huynh có thể tiêu tiền không cần suy nghĩ là nhờ người nào?”
Tiết Tinh Vân giận quá mất khôn, há miệng chính là nói: “Đương nhiên là nhờ mẫu. . .” Nhưng mắt hắn nhìn thấy Tử Lan, lại nhớ đến một màn chửi rủa của Trương Oánh để hắn lập tức ngậm miệng, ánh mắt càng dữ tợn hơn. Không nghĩ tới Trương Thiên Hồng từ lâu là muốn lợi dụng hắn, dùng ngân phiếu làm mờ lý trí của hắn, cũng may hắn kịp thời phát hiện a.
Nghĩ đến đây hắn lập tức đứng lên, hùng hổ nói, “Không được, ta phải lập tức đi báo cho phụ thân, tuyệt đối không để ác phụ kia tiếp tục lộng quyền như vậy.”
Tiết Nhu vội vã bắt lấy ống tay áo của hắn, buộc hắn ngồi trở về ghế. “Huynh bình tĩnh trước a, chúng ta chậm rãi nói được không?”
“Có gì để đáng thương lượng nữa???” Tiết Tinh Vân vốn là muốn hất tay Tiết Nhu ra, thế nhưng ánh mắt nhìn thấy ống tay áo bị may chặt miệng của nàng, trong lòng lại chột dạ. Ánh mắt đưa đến gương mặt gầy gò của nàng, hắn liền an tĩnh mà ngồi xuống. Nếu như không phải lúc trước không nghe nàng nói, hắn làm sao bị Trương Thiên Hồng lừa được.
Mà Tử Lan khi thấy Tiết Nhu đến thì ánh mắt nhìn thấy thần phật giáng trần. Lúc nãy cũng nhờ nàng ta, nàng mới giữ được mạng, nay nàng ta đến hẳn sẽ cứu được nàng a.
Chính vì cảm động nên nàng nhất đời cũng hiểu không hết đoạn đối thoại của huynh muội bọn họ. Hai từ ‘ác phụ’ trong miệng Tiết Tinh Vân, nàng còn đang nghĩ là hắn mắng nàng chứ không phải người khác.
Tiết Nhu hướng cửa viện khẽ gọi, “Thu Thủy Thanh Sơn, mau đưa Tử Lan về phòng nghỉ ngơi đi, nhân tiện gọi lang trung đến xem, bạc tính ở chỗ ta.”
“Muội. . .” Tiết Tinh Vân chỉ tay về hướng Tiết Nhu, lại như giận quá tìm không được lời để nói mà mạnh hạ tay xuống. Lấy một khối điểm tâm ngọt cho vào miệng nhai hả giận.
Thu Thủy Thanh Sơn tiến vào hành qua lễ rồi liền phân chia công việc cho nhau. Người thì cởi áo choàng của mình xuống chuẩn bị khoác cho Tử Lan, người lại cởi trói cho nàng ta. Khi Tử Lan tiếp đất thì lập tức khoác áo choàng cho nàng rồi mỗi người một bên đỡ nàng rời đi.
Thu Thủy không như Tiết Nhu, nàng hiểu rõ như vết tích kia, vì vậy khẽ lẩm bẩm, “Thật không ngờ nhị thiếu gia lại dũng mãnh như vậy.” Nhìn Tiết Tinh Vân vô cùng gầy gò thế mà tạo nên không ít dấu vết a.
Tử Lan nghe được, vừa nhục nhã vừa tủi thân mà ô ô khóc thành tiếng. Nàng nào biết đêm qua phát sinh những chuyện gì, chỉ biết sáng nay vừa mở mắt chính là nằm trong lòng Tiết Tinh Vân rồi bị mạnh bạo đá xuống giường.
Thanh Sơn ở bên cạnh an ủi không ít lời, đương nhiên nàng nghe không được lời của Thu Thủy. Tuy không hiểu vì sao tiểu thư đột nhiên lại quan tâm đến những người khác, thế nhưng chờ cơ hội để hỏi.
Thấy đám nha hoàn đều đi, Tiết Nhu mới giả vờ như không hiểu mà nói, “Có lẽ nàng ta âm thầm để ý huynh đã lâu nhưng không được báo đáp nên mới đánh liều như vậy. Nể phần tình đó, huynh cũng cho người ta một danh phận, không nên gọi người ta là độc phụ như vậy.”
Tiết Tinh Vân vừa nghe được khen sắc mặt lập tức thay đổi, ngay cả lửa giận cũng vơi hơn phân nửa. Nếu nói Tử Lan là mê luyến nhan sắc của hắn mà lợi dụng hắn say trèo lên giường thì cũng có thể tha thứ, thế nhưng. . .độc phụ trong miệng hắn không phải nàng ta.
“A Nhu, ta không phải nói nàng ta, là. . .” Hắn cắn chặt hai hàm răng mà bức ra ba chữ, “Trương Thiên Hồng.” Cứ cho Tử Lan không phải do Trương Thiên Hồng gài đến đi, nhưng chuyện của Trương Oánh, hắn thực sự nuốt không nổi khẩu khí này.
Tiết Nhu bày thái độ kinh hách, đưa tay che lại cái miệng đã há to của mình, đôi mắt cũng mở đến cực đại nhìn Tiết Tinh Vân, “Nhị ca, huynh không thể. . .”
“Không thể cái gì?” Tiết Tinh Vân không thể tin được đây là muội muội Tiết Nhu đanh đá của mình, nàng quả thực thay đổi quá nhiều rồi, đến hắn cũng không nhận ra nữa. “Chẳng phải lúc trước A Nhu luôn không thích nàng ta sao? Hiện tại sao lại. . .”
“Đúng vậy.” Tiết Nhu gật đầu xác nhận, đôi tay chậm rãi hạ xuống, xếp gọn trên đùi hệt như một thiên kim khuê các. Thế nhưng ánh mắt đã xuất hiện một tia hàn ý không dễ phát hiện.
“Hiện tại cũng chưa từng thay đổi, nàng ta là người hại chết di nương cùng nhũ mẫu, A Nhu sẽ nghĩ cách báo thù. Thế nhưng nhị ca không nên như A Nhu vậy, huynh có thể moi được bao nhiều ngân lượng của nàng ta thì cứ lấy bấy nhiêu, phản chính đó đều là bổng lộc của phụ thân cùng đại ca, chúng ta không cần ngại.”
Đợi đến một ngày, Tiết phủ do nàng chấp chưởng, vậy mọi chuyện liền sẽ khác rồi.
Tiết Tinh Vân không đồng ý với cách làm này của Tiết Nhu, hắn tuyệt không thể như trước nhìn sắc mặt giả tạo khiến người phát nôn của Trương Thiên Hồng được nữa. Hiện tại với hắn mà nói, gương mặt của tên bàn trư Chung Hạng Siêu còn ác tâm không bằng Trương Thiên Hồng nửa phần.
Tiết Nhu chậm rãi lắc đầu, miệng không ngừng phân tích, “Huynh làm như vậy sai rồi, nếu cứng rắn chống đối như A Nhu lúc trước, nhất định sẽ phản tác dụng, còn để phụ thân xa lánh mình. Hiện tại A Nhu có phụ thân làm chỗ dựa tuyệt không thể lỗ mãn như trước nữa. Thế nhưng sau này. . .”
Nàng nói đến đây, đôi mắt đã thay đổi thành một loại lóng lánh rưng rưng như bảo thạch nhìn Tiết Tinh Vân, “A Nhu chỉ có thể dựa vào một mình nhị ca, phụ thân hiện do Tiết phủ có hỷ sự mới có thời gian chấp chưởng, vài ngày nữa trở về quân doanh, phủ lại để nàng ta hô mưa gọi gió. Hành vi của huynh chính là lấy trứng chọi đá a.”
Tiết Tinh Vân nắm chặt nắm đấm, một quyền hạ xuống bà đá, hận không thể trút khẩu khí trong lòng. Tiết Nhu nói rất đúng, thế nhưng đến hôm nay hắn cũng vẫn không thể quên được chuyện hôm đó. Cuối cùng hắn quyết định kể ra cho Tiết Nhu nghe.
Tiết Nhu nghe xong, âm thầm cười hả hê, đây chính là hiệu ứng nàng muốn còn gì. Vẻ mặt vẫn bày ra bộ dạng người tốt bụng nói, “A Nhu thấy biểu tỷ cũng không muốn gả cho huynh, vậy nàng ta giả vờ huynh cũng giả vờ đi. Đợi ngày chúng ta lôi được Trương Thiên Hồng xuống vậy thì đâu cần thú nàng ta nữa.”
Nghe nói như vậy Tiết Tinh Vân mím chặt môi nhìn Tiết Nhu, “Vậy phải thế nào mới tước được quyền trong tay nàng ta?” Đây chính là thứ hắn muốn, không cần biết ai chấp chưởng, chỉ cần biết không phải độc phụ kia là được.
“A Nhu vẫn đang suy nghĩ, nhưng rất nhanh sẽ có biện pháp, nhị ca không nên nóng lòng.” Tiết Nhu đương nhiên không ngu ngốc nói hết kế hoạch của mình cho Tiết Tinh Vân nghe như vậy. Vả lại, kế hoạch của nàng vẫn chưa được một nửa, vì vậy bản thân nàng cũng phải thật cẩn thận mới được.
“Nhị ca không nên buồn bực nữa, qua vài ngày phụ thân về quân doanh huynh liền xuất phủ cũng không cần gặp nàng ta nữa. Mấy ngày này tạm thời nhẫn nhịn một chút a.” Tiết Nhu nói xong liền đứng lên, “A Nhu đi thăm Tử Lan một chút, nói sao cũng là bị huynh biến thành cái dạng này, đi giúp huynh làm người tốt tránh cho sau này nàng ta bị Trương Thiên Hồng mua chuộc.”
Nghe là Tiết Nhu giúp mình, Tiết Tinh Vân gật đầu tùy ý phất tay xem như là tiễn khách. Vậy mấy hôm nay hắn ủy khuất bản thân một chút, đợi phụ thân đi rồi sẽ tốt thôi, lại nói bạc hắn cũng tiêu sắp hết cũng phải moi tiếp từ Trương Thiên Hồng.
Tiết Nhu hàm tiếu rời đi, một mạch đi trở về Yên Hà trai chứ không đến chỗ Tử Lan. Đối với nàng ta, nàng làm người tốt tận hai lần rồi, chờ thêm lần thứ ba vậy tâm của nàng ta sẽ nhất nhất quy nàng.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Thu Thủy Thanh Sơn đưa Tử Lan trở về phân viện dành cho nha hoàn. Tuy nói, Tử Lan được nâng làm thông phòng, cũng chỉ vừa hạ lệnh, vẫn chưa trực tiếp dọn đến viện của Tiết Tinh Vân.
Trương Thiên Hồng dẫn theo một đám người cận thân bước đến, chỉ thấy Thu Thủy ngồi một bên nẻ hạt dưa cực kỳ nhàn hạ, bởi nàng ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, nào cần phí công ôm chân lớn của một nha hoàn làm gì. Thanh Sơn đứng đó mím môi nhìn Tử Lan, thần sắc rất đắn đo như thể không biết nên nói thể nào mới an ủi được nàng ta.
Thu Thủy thấy người đến vội vã đứng lên, phủi váy mà hành lễ. Thanh Sơn nghe âm thanh lập tức xoay người hành lễ.
Tử Lan cuốn mình trong chăn, chiếc chăn khẽ run run lại truyền ra từng đợt khóc nức. Vừa nghe đã biết rất uất ức, thế nhưng lại không biết giải bày cũng ai, lúc nãy nàng là suýt nữa mất mạng rồi a.
Trương Thiên Hồng bước vào, sắc mặt túc sát quét hai nha hoàn thiếp thân của Tiết Nhu một mắt, sau đó khẽ hất cằm với Lý ma ma. Lý ma ma lập tức hiểu chuyện mà nói, “Các ngươi trở về đi, phu nhân muốn hỏi Tử Lan về sự tình hôm qua.”
Thu Thủy vừa nghe không có việc liên quan đến mình vội vã đứng lên ứng tiếng xong liền kéo Thanh Sơn đang muốn nói gì đó mà ly khai. Sau khi đi ra một đoạn nàng mới nói với Thanh Sơn, “Nhìn thấy không nhìn thấy không, nàng ta là nha hoàn thô sử đầu tiên được thành thông phòng a. Chỉ cần nàng ta hoài thai, vậy liền trực tiếp thành di nương rồi.”
Thanh Sơn khép hờ mắt nhìn gương mặt cười đến không có chút tiền đồ nào của Thu Thủy liền mắng, “Không thấy nàng ta suýt chút nữa thì mất mạng rồi sao, còn giữa trời lạnh như vậy bị nhị thiếu gia lột sạch treo lên nữa, ngươi cũng muốn bị thế sao?”
“Đó là do nhị thiếu gia quá hung hãn mà thôi, biểu thiếu gia ôn nhu nhất định sẽ không làm như thế đâu.” Thu Thủy vẫn bị vinh hoa che mờ mắt, thấy không rõ thực tế. Lần trước chẳng phải biểu thiếu gia cũng còn khen nàng đó sao.
Thanh Sơn vô ngữ, mặc kệ nàng ta lảm nhảm vinh hoa cũng không thèm nghe nữa. Quan trọng hơn hết là người tiểu thư muốn cứu bị Trương Thiên Hồng mang người đến thị uy, nàng phải mau chóng đi báo cho tiểu thư biết thôi.