CHƯƠNG 60: THÔNG SUỐT MỌI CHUYỆN
Tác giả: Luna Huang
Chung Hạng Siêu xuy cười ra một thanh thật khẽ, khinh bỉ mình bản thân ngu ngốc. Hóa ra trước đến nay chỉ có bản thân hắn trân trọng nàng, mà nàng từ đầu đến cuối đều thiết kế hắn, hắn lại một mực ngu ngốc tin tưởng, không chút hoài nghi.
Nhìn xuống đôi tay của bản thân, hắn cảm khái vô cùng. Ngay lúc hắn tưởng như mình có tất cả rồi thì trong chớp mắt nhìn lại thành ra thứ gì cũng không có. Quan trọng nhất đó chính là, kết quả này còn là một tay hắn tạo thành nữa. Buồn cười biết bao nhiêu, não của hắn trống rỗng, nói không rõ bản thân đang mang tâm trạng gì.
Không để bản thân nghe tiếp, hắn xoay người rời đi. Chân hắn bất giác bước đến viện cũ, cũng là viện của Tiết Nhu hiện tại. Đứng ở trong bóng tối cách nàng không xa, chỉ thấy nàng ngồi bất động trên mộc lăn được đặt dưới mái hiên.
Đăng lung trên tay Thanh Sơn ở sau lưng nàng cũng không soi rõ được biểu tình hiện tại trên mặt nàng nữa. Nàng trong mắt hắn là một nữ nhân vô cùng đơn giản, không có tâm cơ, tâm tình gì cũng biểu hiện hết lên mặt, thế nhưng giờ đây ngoại trừ biết nàng đang hận hắn ra hắn đều đoán không được gì nữa.
Có lẽ hắn sai ngay từ lúc quyết định đồng sàng dị mộng rồi, mà sai hơn nữa chính là bất chấp phụ thân cùng đại ca phản đối mà thú Lạc Bích Nhu. Nàng khác Tiết Nhu, bất kỳ thiên kim nào đều cũng sẽ có mộng lớn, sẽ có tâm cơ, đương nhiên nàng cũng không ngoại lệ, đây là chuyện hắn biết rõ.
Thế nhưng hắn lại huyễn mộng tình yêu to lớn của hắn có thể dập tắt ao ước kia của nàng, thế nhưng hắn sai rồi. Tình yêu của hắn với nàng mà nói chỉ là một hạt cát nhỏ không đáng để nàng liếc nhìn đến, vậy thì sao nàng có thể vì hắn mà thay đổi được đây.
Ngay từ đầu thượng thiên lựa chọn Tiết Nhu cho hắn mới là tốt nhất. Nàng cùng hắn là một loại người, chỉ muốn sống vui vẻ tự tại, không màng danh lợi.
Nhưng Lạc Bích Nhu lại khác, để thỏa mãn dục vọng của bản thân không ngại hy sinh người khác. Nàng khát vọng địa vị tôn quý, khát vọng giấc mộng hoàng quyền dưới một người trên vạn người. Thế nên cho dù lúc đầu hắn không giả hoàn khố, không tự hủy hoại mình thì nàng cũng sẽ chừng chờ không đáp ứng gả cho hắn đâu. Hắn cùng nàng là thanh mai chúc mã, nhưng đến hôm nay hắn mới phát hiện, bản thân căn bản không hiểu nàng dù chỉ một chút.
Bên tai hắn còn quanh quẩn lại không ít lời của Lạc Bích Nhu mới vừa rồi. Nàng phát tiết với nha hoàn bảo đã hạ mình làm thiếp mà hắn còn không lưu tâm, nếu không phải Hách Liên Huân hoàn toàn bỏ qua nàng mà thú công chúa nàng cũng sẽ không bám víu hắn. Nàng thừa nhận bản thân thiết kế làm lộ chuyện dải băng cột tóc của Tiết Nhu trong tay hắn.
Trong đầu hắn đột nhiên vang lên những lời hứa bản thân từng nói với Tiết Nhu. Rất nhiều rất nhiều, thế nhưng quay đầu nhìn lại, dường như hắn chưa từng thực hiện được điều gì cho nàng. Sau đó là tiếng cười vui vẻ cùng tiếng khóc thê lương của nàng không ngừng nhiễu trong não của hắn.
“Nếu hiện tại ta thực hiện lời hứa, có còn kịp không?” Khẽ lẩm bẩm một câu như vậy, nhãn thần tan rã nhìn Thanh Sơn chật vật cõng Tiết Nhu vào phòng.
Đã từng, hắn thầm thề trong lòng, phải tốt hơn phụ thân vạn lần, một đời chỉ yêu thích một người duy nhất, tuyệt không để thê tử hắn như đau khổ như mẫu thân. Hắn đã làm thế vì hắn nghĩ Lạc Bích Nhu mới là thê tử cả đời này hắn yêu, nhưng sai rồi. Lạc Bích Nhu không phải, mà thê tử kết tóc với hắn lúc này lại. . .
Hắn đứng đó suốt một đêm, đến khi tảng sáng Lĩnh Hồ đến tìm bảo đến giờ thượng nha mới phát hiện mình đứng lâu như vậy rồi. Nhớ lại mọi thứ tốt đẹp trước nay đều bị hắn một tay phá vỡ hết, để hắn cảm thấy mông lung vô lực.
Tiết Nhu mỗi ngày một thất vọng, giấc mộng có thể khang phục như thường của nàng dần dần bị thời gian ăn mòn để nàng rất tuyệt vọng. Đám Lĩnh Hồ Điều Dong Chu Nhụ cũng đến nhưng không bao lâu liền không thấy bóng dáng của bọn họ nữa. Hồng Diệp Bích Ngọc mỗi ngày đều dành chút thời gian đến đây kể chuyện cho Tiết Nhu nghe.
Lạc Bích Nhu lại liên tục tiến đến, châm chọc khiêu khích không ngừng mà mỗi lần Thanh Sơn đều bị chế trụ, đều bị nàng ta cho người đánh. Những lúc như thế Tiết Nhu chỉ hy vọng di nương có thể mang mình đi mà thôi.
Hôm nay cũng như vậy, đôi tay xinh đẹp với móng tay nhọn hoắc được chăm sóc tỉ mỉ của Lạc Bích Nhu bóp lấy cằm của Tiết Nhu nâng lên, cố ý để miệng của nàng hơi mở ra. Tay còn lại cầm một gói nhỏ bằng giấy hoàng sắc giơ lên, “Hiện ngươi chỉ là một phế nhân lại còn muốn tranh với ta, tiện nhân, sớm chết đi. Nếu ta thành phế nhân như ngươi, thì ta cũng không muốn sống nữa, thế mà tiện nhân mặt dày như ngươi lại chịu được.”
Xích Diễm lại từ trên cây bay xuống mổ vào tay Lạc Bích Nhu để gói nhỏ hoàng sắc kia rơi xuống đất. Nàng ném cằm Tiết Nhu đi, ôm lấy tay mắng Xích Diễm, “Súc sinh, bằng người cũng dám mổ ta.”
Xích Diễm mổ người xong lại rất nhanh bay cao, không để ai bắt được. Miệng nó không ngừng mắng, “Đồ xấu xa, đồ xấu xa.” Tuy nó không phân biết được các nàng, thế nhưng nha đầu bên cạnh cách nàng nó có thể phân biệt được, vì vậy cũng sẽ không nhận nhầm.
Thanh Sơn bị người chế trụ trên mặt còn có hai dấu tát tai còn mờ mờ hồng sắc cố vùng vẫy thoát khỏi kiềm kẹp. Mắt nàng trừng to, hận không thể biến đường nhìn thành lửa thiêu chết tiện nữ nhân đang vũ nhục tiểu thư nhà mình.
Chỉ là đột nhiên Chung Hạng Siêu đến, Lạc Bích Nhu từ gà mẹ xù lông biến thành một con cún nhỏ thanh minh cho câu hỏi ‘nàng đến đây làm gì’ của hắn từ xa vang đến.
“Thiếp đến thăm tỷ tỷ, vừa lúc phu quân cũng ở, chi bằng cùng đưa tỷ tỷ xuất phủ dạo một hồi.”
Hai từ ‘phu quân’ nàng cố ý cường điệu chọc tức Tiết Nhu. Thế nhưng nàng ta không biết, Tiết Nhu hiện tại ngoại trừ muốn giải thoát cùng tự trách ra thì không còn lưu ý đến Chung Hạng Siêu nữa nên sẽ không vì như vậy mà tức giận.
Chung Hạng Siêu quay đầu tránh sự chán ghét trong mắt mình lộ hết ra ngoài, “Không cần, nàng trở về đi, sau này không cần đến đây nữa.”
“Vâng!” Lạc Bích Nhu vốn rất không cam tâm, muốn cãi lại, thế nhưng bị Chung Hạng Siêu lạnh nhạt nàng vẫn thức thời hơn Tiết Nhu rất nhiều. Nếu chọc hắn mất hứng địa vị của nàng trong phủ sẽ càng thấp hơn Tiết Nhu.
Thanh Sơn bị ngắt đến thân người đau đớn không ngừng nhưng lại phản ứng rất nhanh. Từ lúc Chung Hạng Siêu bước vào đám người kia đã nhanh chóng thả nàng ra rồi. Được tự do nàng lập tức chạy đến bên mộc lăn quỳ lên trên gói thuốc độc vàng nhỏ mà Lạc Bích Nhu làm rơi.
Chung Hạng Siêu đợi nàng ta đi rồi mới nhìn Tiết Nhu. Lần trước hắn đến xin lỗi nàng, cầu nàng tha thứ cho hắn thế nhưng nàng vẫn một mực nhắm mắt. Dạo gần đây Ly vương lại tạo phản, hắn phải giúp Hách Liên Huân nên không thể mỗi ngày đều đến được, nhưng Kiết Câu lại hùng hổ xông vào thư phòng hắn chỉ vì Lạc Bích Nhu càng ngày càng quá đáng, dám để hạ nhân đánh Thanh Sơn.
Đương nhiên chuyện này đã phát sinh hết nhiều ngày mà hôm nay Kiết Câu ở bên ngoài trở về mới thấy được dấu tay trên mặt Thanh Sơn mới tìm hắn cáo trạng mà thôi. Chính vì chiến sự, trong phủ chỉ còn lại mỗi mình Chu Nhụ, mà Chu Nhụ cũng là đến tận tối mới trở về mà thôi, nên không người báo hắn biết chuyện này.
Hắn còn định nói gì với nàng, Kiết Câu lại chạy vào mang tin tức ở chiến trường trở về, hắn chỉ có thể rời khỏi.
Thanh Sơn ôm chặt lấy Tiết Nhu trừng mắt nhìn hai người vừa rời đi. Đến khi họ đi khuất nàng mới thở phào một hơi, buông Tiết Nhu ra nhặt độc dược lên. Lúc nãy Xích Diễm mà không kịp thời bay xuống sợ là nàng ta đã đổ vào miệng của tiểu thư rồi.
Nàng cũng sớm nghĩ đến cách dùng độc dược giải thoát cho tiểu thư rồi, chỉ là nàng không dám rời khỏi tiểu thư mà xuất môn mua độc dược. Rất sợ bản thân ly khai Lạc Bích Nhu sẽ đến gây khó dễ cho tiểu thư, không nghĩ tới nàng ta dám hạ độc tiểu thư, cũng may vừa đúng ý của nàng. Chỉ là nàng tuyệt không để tiểu thư chết trên tay nàng ta.
Nàng đỡ Tiết Nhu vào trong phòng, đặt lên giường, nghĩ rất lâu nàng mới quyết định nói: “Tiểu thư, chúng ta chỉ có con đường này thôi, nô tỳ tin chắc người cũng đã có quyết định rồi.”
Tiết Nhu mở mắt ra, chớp hai cái, chứng tỏ tán thành với cách làm của Thanh Sơn. Sống như vậy, nàng cũng không muốn tiếp tục nữa.
Thanh Sơn bắt đầu khóc, nhỏ thanh nói, “Xưa nay đều là chủ tớ ta mỗi người một nửa, hiện tại cũng như vậy.”
Tiết Nhu trừng to mắt lên biểu thị phản đối. Dạo này Kiết Câu bọn họ rất ít xuất hiện, kể cả Điều Dong thường chẩn bệnh cho nàng cũng không thấy bóng dáng, chỉ còn mỗi Bích Ngọc.
Nàng vốn còn sợ mình liên lụy đến bọn họ, chỉ là lúc nãy sau khi Kiết Câu thấy dấu tay mờ mờ trên gò má của Thanh Sơn liền nổi giận đùng đùng rời đi. Lát sau Lạc Bích Nhu xuất hiện, đến Chung Hạng Siêu cũng lộ diện nàng liền biết Kiết Câu đối với Thanh Sơn vẫn một lòng.
Nên hiện tại Thanh Sơn nói như vậy, nàng không thể không phản đối được.
Chỉ là Thanh Sơn nào còn quản đến việc Tiết Nhu có đáp ứng cho nàng theo cùng hay không. Phản chính, nàng cũng không muốn rời khỏi tiểu thư, vì vậy nàng xoay người lấy ly trà đổ thuốc độc vào trong.
Sau đó nàng châm dầu ở xung quanh giường, sa liêm cùng cửa phòng song đài, nàng không muốn thi thể của tiểu thư đặt tại Chung gia. Nếu tro cốt bị thiêu rụi hòa lẫn với tra của đống đồ đổ nát bên trong cũng tìm không ra, vậy Chung Hạng Siêu nhất định không thể giữ lại được.
Nàng cầm ly quay trở về giường, trước mặt Tiết Nhu, nàng nâng ly lên rồi uống một nửa, “Trước mặt người, Thanh Sơn dùng trước một nửa.”
Sau đó lại cẩn thận uy Tiết Nhu dùng. Mặc cho mắt của Tiết Nhu trợn thật to phản đối. Nàng châm lửa khắp nơi trong phòng, rồi quay trở về, ngồi ở bục để hài bên giường nằm lấy tay của Tiết Nhu nói, “Lát nữa, di nương nhất định đến đón chúng ta. Tiểu thư không cần đau buồn nữa, chút nữa thôi, mọi chuyện sẽ sớm kết thúc.”
Lệ của Tiết Nhu không ngừng chảy, lúc này Thanh Sơn đã áp mặt lên giường, nàng không nhìn thấy biểu tình, cũng không cảm giác được tay của Thanh Sơn nắm chặt cỡ nào, chỉ biết nàng không cam lòng. Nàng không cam lòng Thanh Sơn theo nàng chịu khổ lại theo nàng tự sát, không cam lòng thay Kiết Câu.
Đột nhiên tim nàng truyền đến một cơn đau, để thân thể như khúc gỗ của nàng trở nên co giật. Nàng biết chuyện gì xảy ra, vì vậy mặc cho đau thế nào, nàng vẫn nhắm mắt lại, bày ra thế tự nhiên nhất, nàng biết nàng sắp được tự do rồi, sắp đoàn tụ cùng di nương rồi.
Khi hồn của nàng rời khỏi thể xác, cả người nhẹ nhõm, nhìn thi thể của mình cùng Thanh Sơn, một chút một chút bị lửa thiêu hủy cũng không có lưu lại nơi bẩn thiểu kia.
Không biết nơi đó bị cháy thành dạng gì, chỉ biết lúc nàng muốn đến tìm Chung Hạng Siêu cùng Lạc Bích Nhu đòi nợ thì quỷ sai đến trước mặt nàng, đưa cho các nàng mỗi người một cái lồng đèn tròn màu đỏ quỷ dị.
Tuy trên mặt không thấy ngũ quan nhưng hắn lại có thể nói với nàng, “Mau đi thôi, nếu còn lưu lại sẽ biến thành cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa.”
Nàng trừng mắt nhìn hắn, quát, “Cho dù như vậy, ta cũng phải kéo đôi tra nam tiện nữ kia đi cùng.”
Quỷ sai lắc đầu mang theo chút giễu cợt nói, “Ngươi là một linh hồn, ngươi chạm vào thứ gì cũng không được, vậy làm sao giết người? Hay ngươi tình nguyện lưu lại xem người ta ân ái hạnh phúc?”
Nàng nào tin tưởng, mà chạy xung quanh phòng kiểm nghiệm. Thế nhưng lời nói của quỷ sai không hề sai, nàng chẳng chạm được vào thứ gì, cả lửa thiêu cũng không cảm thấy nóng. Thanh Sơn ở bên cạnh khuyên nhủ, “Tiểu thư, di nương đang đợi chúng ta, đừng để nàng đợi quá lâu.”
Nàng nhìn đôi tay gần như trong suốt của mình, lại nhìn Thanh Sơn một lúc, cuối cùng, tiếp nhận đèn, đôi mắt cứ như vậy nhìn thẳng phía trước, đi theo quỷ sai. Bởi hiện tại, nàng thực sự không có lựa chọn nào khác nữa rồi.
Đến bên Tam Đồ xuyên, quỷ sai đưa nàng cùng Thanh Sơn leo lên một chiếc đò. Đò chậm rãi theo nhịp chèo của người lái mà động, có một đoạn nhạc khúc không biết phát từ đâu ở nơi rộng lớn này truyền vào tai nàng.
Giữa nhân thế vươn vấn biết bao tranh chấp dày xéo
Cũng đều theo luân hồi trút bỏ hết tạp nhiễm
Người đưa đò ở Tam Đồ xuyên
Nhìn thấu bi hoan ly hợp, mới có thể nói đau khổ như vậy cớ sao còn cố chấp
Không cam lòng đến cuối cùng cũng phải cam lòng
Phải chăng thượng thiên quá khắt nghiệp với ngươi?
Nhân kiếp trước là quả của kiếp này, thế nhân khó mà chạy thoát được
Thật là tình trường chỉ là một chén Mạnh bà thang
Sơn hà vẫn như ngày hôm qua, ký ức tiền kiếp như khắc ghi
Lời thề năm xưa chỉ còn lại nhạt nhòa, đoạn nhân quả đó sẽ còn ai nhớ
Thị phi đúng sai biết nói thế nào, có đáng hay không làm sao định đoạt
Ngọn đè bỉ ngạn đốt cháy nỗi cô quạnh vô tận
Quá khứ nhẹ nhàng bay trong gió đêm
Ngược dòng mà vượt lên khách đưa đò
Nghe thấy hồn phách đang di chuyển
Khẽ giọng cất tiếng nói xin hay nhớ hồi ức giúp tôi.