CHƯƠNG 43: MẠNH ĐÁNH CHỦ Ý
Tác giả: Luna Huang
Tiết Nhu không nghe được âm thanh đáp lại, nàng quay đầu nhìn Chung Hạng Siêu vừa bước đến ngồi bên cạnh nàng, không chút khách khí cầm đũa đánh lên vai hắn, hỏi lại lần nữa, “Thu Thủy Thanh Sơn đâu a?”
Chung Hạng Siêu nhìn cái vai bị đánh của mình có chút không vui, có ai vừa sau tân hôn liên bị thê tử đánh như hắn không. Nếu đổi lại là Lạc Bích Nhu, nàng sẽ không làm như vậy đâu, đúng là đanh đá mà.
“Lĩnh Hồ, đưa hết nha hoàn của thiếu phu nhân đến đi.” Vẫn là dùng đám nha hoàn này dụ nàng vui vẻ trước, sau mới từ từ sửa vậy. Trước để nàng chọn vài người lưu lại, mà hắn cũng đoán được nàng sẽ chọn hai nha hoàn vừa gọi kia rồi, chỉ là để nàng tự chọn, như vậy có thể để nàng thấy được là hắn không có bức ép nàng mà có thiện cảm với hắn hơn.
Lĩnh Hồ ở bên ngoài lĩnh mệnh, rất nhanh hắn liền đưa hơn mười nha hoàn bồi giá của Tiết Nhu đến đây. Trên mặt bọn họ đều là một mảnh sợ hãi, dường như đêm qua đã gặp quỷ vậy
Không đợi bọn họ hành lễ, Tiết Nhu ném đũa trên tay đi vui vẻ bật người ra khỏi ghế chạy đến kéo Thu Thủy Thanh Sơn đến ngồi cùng mình, “Các ngươi xem, lần đầu có nhiều món ngon như vậy nha, mau ngồi xuống ăn cùng ta đi.”
Thu Thủy cùng Thanh Sơn vốn là mặt xanh xao vô cùng, thế nhưng thấy được Tiết Nhu, bọn họ đều như thấy được thần tiên sống vậy. Thu Thủy muốn mở miệng nói gì đó, nhưng Thanh Sơn lại rất thức thời len lén lấy khuỷu tay chạm chạm nàng khẽ lắc đầu, không cho phép nàng nói.
Sau đó, các nàng nghe được lời của Tiết Nhu, liền quay đầu, nhìn đến mắt phát sáng không rời khỏi những món ngon trên mặt bàn, nhưng nghe Tiết Nhu nói xong bọn họ rất nhanh ý thức được hiện tại không phải ở Tiết phủ, mà là Bình An bá phủ.
Mà trên bàn ăn, không chỉ có Tiết Nhu, còn có Chung Hạng Siêu nữa. Mắt của họ bất giác rơi vào người hắn, phải nói ngồi cùng bàn với một con heo xấu xí không người thèm này quả thật rất ác tâm.
Tiết Nhu nhìn theo ánh mắt của họ, tròng mắt chạm đến gương mặt heo đầy mỡ thừa xấu xí của Chung Hạng Siêu. Chỉ là thấy hắn không có biểu tình gì, nàng nghĩ hắn cũng sẽ giống mình không lưu ý tôn ti thân phận, nên cười nói: “Ngươi sẽ không lưu ý các nàng ngồi ăn cùng chứ?”
“Nàng nói xem.” Chung Hạng Siêu nhướng mày hỏi, biểu hiện bên ngoài chính là không lưu ý, thế nhưng trong lòng thập phần không hài lòng.
Tuy hắn đối với đám người Lĩnh Hồ bọn họ cũng rất tốt, thế nhưng cũng sẽ không đến mức ngồi ăn cùng bàn nằm cùng giường như thế, nên lúc này đây hắn không hy vọng sẽ có hạ nhân ngồi trên bàn ăn cơm cùng mình.
“Có lẽ. . .” Tiết Nhu cẩn thận quan sát hắn thêm vài lần nữa, mới nói: “Không đi?”
Chung Hạng Siêu khẽ lắc đầu nói: “Ta cực kỳ lưu tâm a, bữa cơm đầu tiên của mình cùng thê tử không nghĩ đến sẽ có người khác ngồi cùng a.” Kỳ thực hắn muốn nói nàng nghe một chút về tôn ti, thế nhưng thấy nàng rất tốt với hai nha hoàn kia cũng không tiện mở miệng, liền chuyển sang cách nói khác.
Tiết Nhu cảm thấy được ánh mắt của hắn rất thành thực, thực sự hy vọng có thể ngồi cùng bàn ăn với nàng vậy, nhất thời cũng không biết làm thế nào cho đúng. Không phải nàng là động tâm với hắn, thế nhưng những hàng động đêm qua của hắn thực sự rất quân tử, đương nhiên nàng cũng nên có bồi lễ.
Thế nhưng Thu Thủy Thanh Sơn biết tính thế nào???
Chung Hạng Siêu thấy nàng không nói gì, hắn hất cằm về phía đám nha hoàn bồi giá của nàng đang quỳ trên đất kia nói: “Những người bên đó nàng còn chọn người nào không?”
Tiết Nhu quét mắt sơ qua liền lắc đầu. Nàng vốn không biết bọn họ, mà bọn họ sợ là toàn bộ đều là do Trương Thiên Hồng phái đến, đương nhiên nàng sẽ không dùng đến.
Chung Hạng Siêu nghe thế cũng không có chút ngạc nhiên nào biểu lộ ra mặt, chỉ bình tĩnh nói: “Thế thì toàn bộ ta đều cho Lĩnh Hồ mang đi a.”
Tiết Nhu lại gật đầu đồng ý. Mang bọn họ đi đâu nàng cũng chẳng thèm quan tâm đến, chỉ một lòng lo lắng Thu Thủy Thanh Sơn không được ngồi cùng ăn với mình mà thôi.
Đám nha hoàn kia vừa nghe như vậy, toàn bộ đều là bò đến bên chân Tiết Nhu một đống cánh tay vươn ra túm váy Tiết Nhu khóc lóc thề thốt tận tâm đủ điều. Phải biết rằng, hôm qua vừa nhập phủ, các nàng đã bị đưa đến trù phòng làm mọi công việc hạ đẳng nhất của hạ nhân, còn kèm theo lời cảnh cáo, đây là công việc sau này của các nàng. Nếu là dám bép xép liền trực tiếp bán đến thanh lâu để các nàng có thể làm công việc nhàn nhã hơn.
Lúc đầu các nàng còn nghĩ Thu Thủy Thanh Sơn là may mắn, vốn còn rất căm tức nguyền rủa họ, nghĩ không ra đến tối, họ cũng bị mang đến đây. Hiện tại vui rồi, Tiết Nhu chỉ giữ lại hai người bọn họ, còn các nàng tính sao a.
Vốn nghĩ bị chọn sang đây bồi giá, không chỉ làm nhãn tuyến thông thường, ít nhất còn có cơ hội tiếp xúc với thế tử gia. Như vậy, nếu là trèo được lên giường thế tử, chẳng phải là thoát kiếp nha hoàn sao. Hiện tại cái gì cũng không còn nữa rồi, ngay cả cơ hội gặp mặt Tiết Nhu còn không có a, làm sao nói đến thế tử đây.
Không đợi Chung Hạng Siêu ra lệnh, chỉ cần thấy đôi mày kia hơi có dấu hiệu ninh lại, Chu Nhụ cùng Kiết Câu lập tức gọi hạ nhân đến lôi người mang đi. Đùa chắc, sau đại hôn hỷ khí như vậy lại bị đám người này làm mất hết, nếu thiếu gia thực sự mất hứng, đến bọn họ cũng không được yên thân a.
Chung Hạng Siêu nhìn trên mặt Tiết Nhu không có chút biểu tình thương tiếc nào, hắn thầm nghĩ nàng cũng là quá lãnh tâm rồi, đổi lại là Nhu nhi, nhất định sẽ đau lòng cầu tình. Bất quá hắn không có quá miệt mài theo đuổi vấn đề này, chuyện của người khác hắn không muốn phí thời gian, mà chuyện này càng là đúng ý hắn, đỡ tốn công hắn lại phải dụ dỗ giải thích.
“Chẳng phải nói đói bụng sao, mau đến đây dùng thiện đi. Còn các nàng, để Lĩnh Hồ mang các nàng đi ăn.” Sợ Tiết Nhu không an tâm, hắn lại bồi thêm câu, “An tâm đi, ta nhất định không bạc đãi các nàng, quyền lợi của các nàng trong phủ, nhất định bằng với Lĩnh Hồ bọn họ.”
Thu Thủy nghe đến đây lập tức có cổ xung động muốn cãi lại. Rõ ràng đêm qua quyền lợi của các nàng còn thấp hơn cả nha hoàn hạ đẳng trong phủ, hiện lại còn không biết xấu hổ mà nói ra câu này. Chỉ là tay nàng bị Thanh Sơn kiềm chế lại, không để nàng bạo phát xung động kia.
Lĩnh Hồ rất thức thời, nhìn sang Thu Thủy Thanh Sơn nói, “Đi theo ta.” Sau đó an tĩnh chấp tay hành lễ cáo lui với hai chủ tử trong phòng.
Thu Thủy nhìn thấy Lĩnh Hồ tuấn tú lại có quyền hành trong phủ lập tức ném đi chuyện tức giận vừa rồi mà hành lễ chạy theo. Nếu là câu dẫn được hắn, vậy nàng chẳng phải cũng có quyền hành rồi sao.
Thanh Sơn nở ra một nụ cười trấn an Tiết Nhu, cầm lấy tay nàng hỏi: “Đêm qua tiểu thư ngủ ngon không?”
“Ta rất tốt.” Tiết Nhu nắm hồi tay nàng ta nói, “Mau đi ăn đi, sau đó đến đây gặp ta.”
Thanh Sơn khẽ gật đầu sau đó mới hành lễ bước ra ngoài.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Chung Hạng Siêu ngồi một chỗ nhưng sớm thu được hết hành động của hai nhan hoàn vào trong mắt, lòng hắn lập tức có đánh giá. Sau khi mọi người đều rời đi, hắn mới chống cắm khẽ cười nhìn Tiết Nhu, “Đừng lưu luyến nữa, mau đến đây thôi.”
Tiết Nhu phụng phịu trở về bàn, ngồi ở đối diện hắn, “Tất cả đều tại ngươi.” Nếu không phải do hắn, nàng có cần đẩy Thủ Thủy Thanh Sơn đi nơi khác hay không?
Chung Hạng Siêu vờ bày ra thái độ bất đắc dĩ để người thương hại, “Nàng cũng biết, phủ này ngoài ta ra, còn có phụ mẫu cùng đại ca, nếu vẫn nàng muốn giống ở Tiết phủ, vẫn không có chừng mực, không chỉ nàng cả ta cùng bị liên lụy a.”
“Lời này nói thế nào?” Tiết Nhu chớp chớp đôi mắt thiên chân vô tội của mình nhìn Chung Hạng Siêu. Ở Tiết phủ, ai làm người đó chịu, làm sao sẽ liên lụy người khác. Tỷ như, phụ thân giận nàng cũng sẽ không trút giận lên Thu Thủy Thanh Sơn vậy.
Chung Hạng Siêu đứng lên, vòng qua bàn, hạ mông xuống ngồi bên cạnh, tay còn không quên kéo ghế sát sát một chút nữa. “Chúng ta là phu thê, nàng phạm lỗi do ta không nhắc nhở, chẳng phải là bị phạt cả sao.”
“Ngồi ăn cùng thôi mà, có lỗi gì to tát đâu.” Tiết Nhu vẫn chưa phục lời giải thích kia, vì vậy âm thanh vẫn mang theo chút ủy khuất để người nào đó đau lòng. Nhưng âm thanh của nàng bẩm sinh có chút khàn, nghe càng thẩm thấu vào lòng người hệt như nàng đang làm nũng vậy.
Tim của Chung Hạng Siêu nhất thời bị âm thanh cùng dáng vẻ này của Tiết Nhu làm cho tan chảy. Lúc này đây, hắn đang cực lực ép bản thân kiềm chế xung động muốn ôm nàng vào lòng dỗ dành một phen, phải biết nàng chỉ là thế thân, tuyệt không phải Nhu nhi, mà tình cảm của hắn chỉ dành cho một mình Nhu nhi mà thôi, không thể để bản thân bị đánh lừa được.
“Không ngồi cùng bàn với hạ nhân là quy củ xưa nay, không chỉ phủ chúng ta, mà ở phủ người nào cũng như vậy. Do nàng bình thường bất hòa với chủ mẫu nên mới không được nói những thứ này mà thôi, sau này biết rồi không nên phạm phải biết không?”
Tiết Nhu ngẩng đầu nhìn ánh mắt thành thực của Chung Hạng Siêu, nhất thời bị thuyết phục, nàng nặng nề gật đầu. Hắn nói đúng mà, từ khi di nương cùng nhũ mẫu mất, ngoại trừ gán tội cho nàng ra không còn ai đề cập đến hai chữ quy củ này với nàng nữa, nàng không biết cũng là chuyện bình thường thôi.
Chung Hạng Siêu cho người mang một đôi đũa mới ra, sau đó gắp thức ăn cho nàng, “Dùng thử món này xem có ngon không?” Trong lòng hắn lúc này cảm thấy chiến thắng vạn phần, không nghĩ đến Tiết Nhu dễ dỗ như vậy, nếu đổi lại là Nhu nhi, phải mất không ít thời gian nha.
Tiết Nhu không còn tư vị cầm đũa nha hoàn vừa đưa đến chọc chọc miếng điểm tâm ngon lành còn bốc hơi nóng. Bình thường có thứ gì ngon cũng đều là ba người chia nhau, đột nhiên như vậy, nàng thấy không quen cho lắm.
“Phụ mẫu còn đợi uống trà nhi tức a, nàng cứ như vậy để người ta thấy được nhất định nói ta khi dễ nàng a.” Chung Hạng Siêu vẫn rất kiên nhẫn dỗ ngọt Tiết Nhu. Mặt hắn hơi áp sát nàng một phần, khoảng cách giữa hai người giờ đây chưa tới hai gang tay nữa.
Được rồi, nể tình hắn chuẩn bị bao nhiêu đồ cho nàng như vậy nàng cũng không làm khó hắn nữa. Lúc nãy trâm cài hoa tay vòng lắc cũng khá nhiều nàng chọn cũng mất không ít thời gian, xem ra hắn cũng rất có lòng.
“Được rồi dùng cơm đi.”
“Nhu nhi quả nhiên rất rộng lượng nga.” Chung Hạng Siêu cười hề hề khen nàng một câi.
Chiếc mũi cao cao nhỏ nhắn của Tiết Nhu vì đắc ý mà dường như dài thêm một chút vậy, “Đó là đương nhiên, Tiết Nhu ta xưa nay đều rất rộng lượng.”
Tiết Nhu đưa tay liên tục gắp thức ăn cho vào miệng, món nào nàng ăn cũng cực ngon miệng. Bất quá dáng ăn của nàng hệt như khất cái bị bỏ đói nhiều ngày vậy, không chút hoàng hoa khuê nữ nào, để lòng của Chung Hạng Siêu trầm xuống.
“Nhu nhi, nếu ăn cùng ta thì không sao, nhưng ăn cùng phụ mẫu bọn họ thì nàng không nên như vậy a.” Đương nhiên câu này là dối lòng, bởi Nhu nhi không ăn như vậy đâu, mà nàng làm thế thân hắn cũng không muốn nàng ăn như vậy.
Tiết Nhu ngừng ăn, ngẩng đầu lại chớp mắt nhìn hắn, tựa như không thể nào tiêu hóa nỗi lời nói của hắn. Nàng thực sự không hiểu bộ dáng ăn uống của mình có gì không đúng. Từ nhỏ di nương đã mất, nàng luôn là ăn như vậy cũng không có ai nói gì nàng cơ mà. Mà lúc di nương chưa mất, phụ thân ngồi ăn cùng, nàng cũng sẽ ăn như vậy, mỗi lần họ cũng chỉ cười mà thôi.
Luna: Thật không nghĩ đến dịch sẽ bùng phát lần hai, nghiêm trọng hơn là dẫn đến chết người nữa, đau lòng quá.
Đà Nẵng cố lên nhé, các y bác sĩ cố lên!!!