CHƯƠNG 33: MINH ĐÁNH CHỦ Ý
Tác giả: Luna Huang
Trương Oánh vẫn còn một bụng lửa trong lòng, vì vậy nhân lúc này liên không chút nể tình xả hết ra, “Phế vật, đúng là phế vật a. Trương Oánh ta được phụ mẫu nâng niu trong lòng bàn tay, cư nhiên bảo ta đi hầu hạ một tên phế vật như vậy. Mỗi ngày bưng thuốc, đưa thức ăn, xu nịnh còn không nói, hiện cất công đến nơi còn không thấy người. Đây bảo ta làm sao không khó chịu được, nói thật a, nhìn thấy hắn, ta đây liền muốn nôn rồi.” Nói xong nàng còn làm động tác nôn cho người khác nhìn.
Sau một tràng mắng chửi dài không tiếc lời của Trương Oánh, Tiết Tinh Vân nghe không xót một chữ, đương nhiên cũng biết được ‘phế vật’ trong miệng Trương Oánh là đang ám chỉ người nào. Tay hắn chống đất, ngũ chỉ chậm rãi thu thành quyền. Nghĩ không ra, mỗi ngày mấy lần Trương Oánh đến thăm hắn đều là cười cười nói nói, thật ra chính là nghĩ hắn như vậy.
Trương Oánh nào biết ‘phế vật’ đang ở gần đây, và nghe rõ hết lời của nàng, nên cũng không dừng lại, tiếp tục mắng chửi giải cơn tức trong lòng: “Ngươi nhìn xem, Chung Hạng Siêu cũng là một phế vật thế nhưng người ta gia thế a, lại si tình không lưu luyến bụi hoa. Còn hắn, cái gì cũng không có, chỉ biết mỗi gây họa. Di mẫu còn muốn ta gả cho hắn, thôi đi, ta thà đi ôm chân lớn Tiết Nhu, sau này mượn thân phận thiếu phu nhân Bình An bá phủ của nàng ta tìm một mối hôn sự tốt còn hơn.”
Nha hoàn thiếp thân thấy Trương Oánh nói xong liền khinh bị nhổ một ngụm nước bọt xuống đất, cũng không biết phải khuyên giải thế nào cho phải a. Bởi lời của Trương Oánh nào phải không có lý, rõ ràng Tiết Tinh Vân chẳng được cái gì.
Trương Oánh vẫn còn oan oan mà xả, “Đừng tưởng ta không biết, di mẫu cố ý chia cách tình cảm huynh muội người ta, sau đó đẩy ta đến bên cạnh phế vật kia là có mục đích gì. Nói tới nói lui, nàng không có nhi tử, liền dùng ta là chốt thí câu phế vật kia, làm chỗ dựa cho nàng ta mà thôi. Nếu huynh muội họ mà biết sợ đến mười cái miệng cũng không đủ để giải thích, vậy còn không bằng tự tìm đường an toàn cho bản thân.”
Tiết Tinh Vân nghe đến đây thì nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt cũng mở thật to. Thì ra xưa nay hắn là trúng kế của Trương Thiên Hồng, còn muốn tính kế gả luôn A Nhu sang đó để cho nàng ta trèo cao nữa chứ.
Tiết Nhu núp ở một góc khuất, khóe môi nhếch lên một độ cung thật cao, ánh mắt chậm rãi híp lại thành một đường may, mang theo ba phần nguy hiểm để người e ngại. Nhị ca à, huynh đã nghe thấy chưa, bất quá giờ biết cũng đã muộn rồi, bởi nếu huynh tiếp tục mê muội, chỉ có thể bị Trương Thiên Hồng lợi dụng. Còn nếu như quay đầu chính là để Tiết Nhu ta sở dụng.
Haha, đời trước huynh cũng từng bỏ rơi ta lợi dụng ta, thế nên đừng trách Tiết Nhu ta không nể tình. Thế nên, sau khi vở tuồng này kết thúc, huynh nên ngoan ngoan nghe theo ta để chuộc lại lỗi lầm của đời trước đi.
Trương Oánh chửi một hơi mấy câu dài liền thở một khẩu đại khí, sau đó chống hông nói, “Trước mắt ta vờ thuận theo di mẫu trước, tránh nàng ta nghi ngờ mà thôi. Sau này Tiết Nhu gả đi rồi, còn lâu ta mới nghe theo nàng.”
Nói đến đây, như là tưởng tượng ra được tràng cảnh tốt đẹp trước mắt, Trương Oánh kiêu ngạo hừ một tiếng, chỉ ngón tay trỏ thon dài xuống mảnh vỡ trên đất nói: “Thu dọn đi, làm theo lời ta nói là được.” Dứt lời, nàng lắc mông thước tha rời đi.
Nha hoàn thiếp thân ứng tiếng, liền ngồi xổm xuống thu dọn tàn cuộc, trong miệng không ngừng lẩm bẩm mấy câu. Không cần nghe hay nhìn khẩu hình của nàng ta cũng biết nàng ta đang mắng Trương Oánh bất lương bày trò cho nàng ta thu dọn một mình rồi.
Tiết Nhu xoay người, chạy ra xa một chút lấy ít nước trong hồ nhỏ gần đó vẩy lên trán rồi lại thấm hai phần ba khăn tay xuống nước. Sau đó cầm theo chạy về hội tụ với Tiết Tinh Vân. Hệt như bản thân nàng thực sự là chạy một vòng rất xa rất mệt, mệt đến trán ra mồ hôi trong trời thu, miệng thở hồng hộc.
Khi nàng quay trở lại, nha hoàn kia cũng đã rời đi, chỉ thấy Tiết Tinh Vân chính đang bò trên đất, hai tay siết chặt thành quyền, tư thế này giữ nguyên từ nãy đến giờ chưa từng thay đổi. Để nàng kinh ngạc chính là, gương mặt hoàn khố chỉ biết cười đùa, biết giận dữ của hắn, nay lại mang theo chút hận ý, hoàn toàn đúng ý của nàng.
Như không biết, không thấy gì cả, nàng chạy đến nói, “Nhị ca, ta trở về rồi. Nga, sao huynh còn bò trên đất a, mau mau đứng lên đi, dưới đất lạnh nha.” Miệng đầy câu từ quan tâm, thế nhưng một nửa ý tứ muốn chạy đến đỡ cũng không có.
Tiết Tinh Vân nào còn tâm trí để ý những thứ tiểu tiết này, thứ hắn đang nghĩ hiện nay chính là Trương gia toàn tiện nhân, mặt người dạ thú, toàn lũ giả dối mà thôi. Trước mặt là như vậy, sau lưng hắn lại khác, nếu không phải hôm nay tận tai nghe Trương Oánh nói thì còn lâu hắn mới tin tưởng.
(Luna: Chỉ là nhân vật trong truyện, tác giả không hề có ý nói người nào cả. Hy vọng các bạn họ Trương đọc xong không nên bài xích nha.)
Lúc nãy thực sự muốn đứng lên tát cho Trương Oánh vài cái, mắng lại vài câu cho hả giận. Đáng tiếc, bộ dạng hiện tại để hắn kiềm chế xung động đánh người lại, cho dù có đánh thì cũng phải ở thế thượng phong, ai lại trong bộ dáng chật vật như vậy đi chỉnh người chứ.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Nghe được âm thanh của Tiết Nhu, hắn nâng tay lau mắt một cái, nén đau đứng lên, ngồi trở về nệm. Hắn cũng chẳng có thắc mắc Tiết Nhu đã đi bao lâu, bởi sau màn mắng chửi của Trương Oánh lúc nãy, địa vị của Tiết Nhu trong lòng hắn đã ở vị trí cao nhất rồi.
“Ta không sao, do ngồi quá lâu nên muốn đổi tư thế thôi.”
Tiết Nhu thầm lăn lộn cười mấy trận, đổi tư thế vì sao không tìm tư thế tốt hơn lại bò xuống đất chật vật như vậy a. Nhị ca, ngươi có nói dối cũng nên nghĩ qua xem trước chứ, nếu nói đến bản thân mình còn không thuyết phục được làm sao để người khác tin nha.
Bất quá nàng cũng không nói ra miệng, chỉ là đưa khăn cho hắn nói, “Huynh mau lau mặt đi.” Sau khi Tiết Tinh Vân đa tạ rồi tiếp nhận khăn, nàng vờ nhìn quanh nói, “Nga, lúc nãy chẳng phải biểu tỷ còn ở đây sao, vì sao nhanh như vậy đã không thấy người nữa. Lúc nãy nàng có thấy nhị ca không?” Miệng nói nhưng mắt nàng nhìn chằm chằm gương mặt đang thay đổi biểu cảm nhanh đến chóng mặt của Tiết Tinh Vân.
Tiết Tinh Vân vừa nghe nhắc đến Trương Oánh, hắn mạnh ném khăn xuống đất, quát dẹp đường: “Sau này không phép đề cập nàng trước mặt ta nữa.”
Tiết Nhu vờ như không biết chuyện, cúi đầu rụt rè, thân thể nhỏ nhắn run run như là sợ thái độ thô lỗ của Tiết Tinh Vân lúc này vậy. Rất lâu nàng mới run thanh rặn ra một chữ ‘vâng’ để người thương tiết cho một tiểu cô nương đang đối mặt với cường hào ác bá.
Tiết Tinh Vân nghe âm thanh, kinh hách quay đầu, chỉ thấy Tiết Nhu sợ đến như vậy để hắn có chút áy náy, vội trấn an, “Đừng sợ, ta có chuyện không vui lòng nên mới nặng lời với A Nhu như vậy thôi.”
“A Nhu đã biết.” Tiết Nhu vờ nhu nhược, chân lùi lại phía sau một bước, “Huynh về nghỉ ngơi trước đi, hôm nay phát sinh ra chuyện như vậy thật là. . .” Đầu nàng cúi thật thấp, hai bờ vai run run như sợ đến phát khóc, thật chất chính là nhìn gương mặt đầy bột trắng còn bị hắn quệt lung tung nhìn rất tức cười. Nàng chỉ là đang cố nén cười mà thôi.
Lúc này nha hoàn kia trở về, trên tay còn mang theo không ít đồ. Thế nhưng nàng ta còn chưa kịp hành lễ hay biểu lộ thái độ kinh ngạc gì với bộ dáng chật vật của Tiết Tinh Vân hiện tại, đã bị hắn khó chịu nói: “Mau đỡ ta trở về.”
Sau lại quay đầu nói với Tiết Nhu, “Chuyện lúc nãy A Nhu không nên để trong lòng, chờ ta khỏe lại nhất định bù đắp cho A Nhu.” Nói xong, thấy được Tiết Nhu khẽ gật đầu hắn mới để nha hoàn kia đỡ mình trở về.
Nha hoàn đó vì đỡ Tiết Tinh Vân mà đem hết đồ trên tay đặt lên bàn. Sau khi qua loa nhún người hành lễ với Tiết Nhu liền mặc Tiết Tinh Vân ôm mình, nàng cố sức đỡ hắn trở về viện.
Tiết Nhu ngồi xuống ghế, ánh mắt mang theo vẻ đắc thắng nhìn hai người chậm rãi rời xa đường nhìn của mình, khóe môi bất giác lộ ra nụ cười châm chọc. Một nữ nhân cư nhiên có thể để nam nhân ôm ấp như vậy thật ghê tởm chết được, cũng đúng thôi, nàng ta chính là thông phòng của hắn mà.
Đời trước nàng vốn không hiểu, vì sao nha hoàn này không hoài thai. Bất quá sau khi gả đến Bình An bá phủ, nàng hiểu rõ không ít chuyện. Vốn nghĩ nàng chính là đáng thương nhất, di nương chính là đáng thương nhất, không ngờ đến thân phận của nha hoàn thông phòng mới là đáng thương nhất.
Nàng nhìn một đóng trà bánh hoa quả khô trước mặt, tùy ý cầm lên thưởng thức. Nên biết, thức ăn đồ uống của nam đinh trong phủ cũng là tốt hơn những thứ nữ như nàng, như hoa quả khô hay trà này cũng như vậy, thứ nàng dùng cũng chỉ tốt hơn so với bách tính phổ thông thôi. Nhiều thương hộ còn dùng loại cao cấp hơn nàng nữa a.
Ngậm hoa quả khô trong miệng, nàng chống cằm, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ bước cờ kế tiếp. Hiện đã thành công kéo ra một khoảng cách giữa Tiết Tinh Vân cùng Trương gia rồi, nàng nên làm thế nào nữa đây. Tiết Tinh Vân là một người không đầu óc, chỉ cần Trương Thiên Hồng sử chút thủ đoạn, tâm hắn lại lập tức dao động ngay.
Chính vì như vậy, nàng càng phải mau chóng hạ một đao xuống, chặt đứt luôn sợi dây nối giữa hắn cùng Trương gia, để bọn họ vĩnh viễn cũng không thể quay đầu, miễn cho sau này nàng lại mất một phen lao đao. Đột nhiên mắt của nàng lóe sáng, nhớ đến nha hoàn thiếp thân của Trương Oánh.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một chưởng nhẹ nhàng vỗ xuống mặt bàn, đôi môi anh đào của nàng càng kéo càng cao. Ngay lúc nàng đắt ý nhất, đột nhiên có một bóng đen thình lình phủ trước mắt nàng, trên mặt còn chưa kịp có biểu hiện kinh ngạc, bên tai đã nghe thấy âm thanh ôn nhu gọi, “Tam biểu muội có chuyện gì mà vui như vậy a?”
Tiết Nhu vội vã đứng lên, nụ cười trên môi thu hơn một nữa, đáp phi sở vấn: “Biểu ca đi dạo a, mời ngồi!”
Trương Niên hướng nàng khẽ gật đầu, nhấc áo bào liền ngồi xuống vị trí đối diện nàng, “Ngồi đây thưởng trà xem ra tâm tình của tam biểu muội không tệ nha. Ta còn tưởng rằng người mất đồ tâm trạng sẽ không tốt, còn định làm người tốt đến đây an ủi nữa a.”
Tâm của Tiết Nhu đập lệch một nhịp, phải nha, quá cao hứng nên nàng quên mất còn hai hạ nhân đi kinh hoa thoa cho nàng nữa. Hít một hơi lương khí, nàng ngồi xuống đáp, “Vậy trước đa tạ biểu ca rồi, phần quan tâm này A Nhu xin nhận. Bất quá cây trâm kia mất đi, có lẽ cùng nó vô duyên đi, vậy liền không lưu tâm nữa.”
Ánh mắt của Trương Niên từ ôn nhuận chuyển sang sâu xa khó dò, quan sát Tiết Nhu không rời. “Tam biểu muội có thể nghĩ được như vậy liền là rất tốt. Chỉ là còn chưa hết ngày đã vội vã xác nhận là tìm không được, có phải có chút vội vã rồi không?”
Đương nhiên là nàng dám khẳng định rồi, bởi thật chất nó hoàn toàn không tồn tại cơ mà. Chỉ là do nàng hoài niệm nó, lại không có lý do đuổi người, vì vậy liền mượn nó dùng tạm mà thôi.
Tiết Nhu mỉm cười khẽ lắc đầu, “Tìm đã lâu như vậy rồi cũng tìm không ra a, thiết nghĩ cũng không cần tìm nữa.” Chút nữa trở về nàng phải mau chóng nói với Thanh Sơn để nàng ta phối hợp nói dối thôi. Dù sao thì hôm qua cũng là nàng ta cùng nàng xuất môn ‘mua’ mà.
Trương Niên tuy không hiểu cách nghĩ trong lòng của Tiết Nhu, thế nhưng cũng trấn an bản thân dẹp bỏ chuyện này, người ta cũng đã nói đến trình độ này rồi, nghĩa không muốn hắn miệt mài theo đuổi. Hắn tự cầm ấm trà lên, châm cho mình một tách, “Dạo này trong phủ xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng không có thời gian hảo hảo cùng tam biểu muội trò chuyện, chọn ngày chi bằng hôm nay đi.”
Trong lòng của Tiết Nhu lập tức phát sinh hoài nghi, nàng cùng hắn xưa này không có cung xuất hiện, tại sao lại hết lần này tới lần khác muốn tiếp cận nàng? Đây là nhìn trúng Thu Thủy nên mới làm như vậy đi?
Không, sai nga, nếu hắn thích, lấy thông minh của hắn nhất định nhìn ra được chút tâm tư nhỏ của Thu Thủy, sẽ không cần đi đường vòng đánh chủ ý lên người nàng. Vậy thì chỉ còn một cách nghĩ, đó chính là cũng như đám người kia muốn lợi dụng hôn sự của nàng tìm một thiên kim thân phận cao quý mà thú.
“Không biết biểu ca muốn cùng ta nói thứ gì nha. Ta cũng không có hiểu thi từ ca phú, càng không có cầm kỳ thi họa như sở thích của biểu ca ngươi a.” Nói đơn giản một chút nghĩa là, ta ngươi không có tiếng nói chung, không có gì để nói.
Kỳ thực, Tiết Nhu nghĩ đúng nhưng lại không đúng. Trương Niên thực sự có ý muốn lợi dụng nàng, nhưng lại không phải vì thú người thân phận cao mà là lợi dụng sự quan tâm của Chung Hạng Siêu dành cho nàng để có được thứ tốt hơn.
Trong kinh thành này, ngoại trừ Tiết Nhu cùng Thanh Sơn ít ra cửa ra, thì không người không biết Chung Hạng Siêu từ lâu đã một lòng một dạ với tiểu thư Lạc gia Lạc Bích Nhu. Cho dù nàng ta làm gì đi nữa, thì hắn cũng sẽ theo đến cùng, mặc cho chuyện đó không hề hợp tình hợp lý.
Bởi trước kia chỉ toàn là Thu Thủy ra ngoài mua đồ, nên chuyện này Thu Thủy cũng biết rất rõ ràng. Bất quá nàng ta sớm bị Lý ma ma mua chuộc, vì vậy không hề hé răng cho Thanh Sơn hay Tiết Nhu biết. Mà Thanh Sơn xưa nay không thích thị phi, lại rất ít xuất môn, cho dù có cũng chỉ mau chóng mua xong thứ mình cần rồi trở về ngay.
Chính vì vậy Trương Niên là thấy được điểm này, tuy không hiểu vì sao hiện tại Chung Hạng Siêu chủ động tiếp cận Tiết Nhu, nhưng hắn tin tưởng, cho dù là nàng đã gả cho hắn, thì Chung Hạng Siêu vẫn sẽ không từ bất kỳ lời đề nghị nào của nàng. Mà Tiết Nhu lại là một người không đầu óc, vậy thú nàng, với hắn mà nói là trăm lợi một hại, thế vì sao lại không làm.