CHƯƠNG 23: MANG ĐÁ BỎ GIẾNG
Tác giả: Luna Huang
Ai biết Tiết Nhu rất tự nhiên cầm đũa lên liền là gắp mì trực tiếp cho vào miệng. Bởi nàng đang muốn kích thích lại khẩu vị của bản thân. Vốn nghĩ trong Yên Hà trai ngột ngạt lại thêm từng thưởng thức qua cao lương mỹ vị nên mới mất khẩu vị như vậy. Nếu là thay đổi một chút, có lẽ sẽ có khẩu vị hơn.
Quả nhiên mỳ vào miệng liền để Tiết Nhu cảm thán a. Tuy không thể so sánh với những món nàng từng ăn trước đây, thế nhưng cũng còn tốt hơn Yên Hà trai vạn lần. Lần này phải từ từ thu hồi phủ về tay, nhất định đuổi Trương Thiên Hồng ra khỏi Tiết phủ.
Ăn được vài đũa, nàng cảm nhận được có luồng ánh mắt lạ nhìn mình, để nàng không khỏi ngẩng đầu lên nhìn. Khi thấy cả Thanh Sơn cùng Kiết Câu đều là nhìn mình lom lom mắt, nàng nhếch miệng khẽ cười.
“Các ngươi còn không ăn? Ngươi nào ăn chậm trả tiền.”
Thoại âm vừa rơi cả Thanh Sơn lẫn Kiết Câu đều cầm đũa liên tục gắp mỳ cho vào miệng, hệt như dân tị nạn nhìn thấy đồ ăn vậy. Tiết Nhu biết rõ Thanh Sơn theo mình bạc cũng không nhiều, nếu còn trả sau này lại phải thắt bụng a.
Mà Kiết Câu hoàn toàn có thể trả, hoặc trở về nhờ Chung Hạng Siêu giúp đỡ, số bạc này với hắn(CHS) mà nói hệt như vài đồng lẻ không đáng để nhắc đến. Thế nhưng đây nói rõ là hắn không tuân theo lời này, đây đồng nghĩa với việc không những không được giúp mà còn bị trách phạt.
Còn nếu là hắn tự bỏ bạc, đây cũng không là gì. Nhưng có mỳ không ăn lại còn phải trả bạc, sẽ có người ngu như vậy sao?
Tiết Nhu thấy bọn họ ăn nàng cũng ăn rất vui vẻ. Từ lúc trở về đến nay, khó có được nàng dùng bữa vui vẻ như vậy.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Bữa ăn qua đi, Tiết Nhu cũng không đi dạo nữa mà hồi phủ. Trước khi Kiết Câu rời đi, nàng đưa hắn ít bạc xem như là cảm tạ hắn tiễn nàng. Thế nhưng hắn bảo hắn là phục mệnh Chung Hạng Siêu nên không nhận.
Cuối cùng, nàng kéo khăn tay bên thắt lưng của Thanh Sơn đưa cho hắn nói rằng, không nhận bạc thì lấy khăn tay. Hắn do dự nhìn Thanh Sơn đang hận đến muốn cắn chết hắn một lúc mới quyết định cầm khăn tay trở về.
Đây báo hại mặt của Thanh Sơn đỏ bừng lại không dám nói gì chỉ muốn xông đến giết người trước mặt. Tiểu thư sao lại làm ra mấy chuyện thế này a, xấu hổ chết được. Vì sao không tự dùng khăn tay của mình tặng nam nhân khác lại dùng khăn tay của nàng a?
Khi Thanh Sơn vẫn còn mang tâm trạng rối bời, Tiết Nhu liền nhét bạc vào trong tay nàng ta nói: “Bạc này xem như là hắn mua lại khăn tay của ngươi. Còn có, số bạc trong hà bào, dùng đi mua an thần hương đi. Nhớ kín khẽ một chút.”
Thanh Sơn nhìn bạc cùng hà bao bị Tiết Nhu dúi vào trong lòng mình một lúc liền ứng tiếng chạy ra khỏi phủ.
Cước bộ của Thanh Sơn gấp rút, cuồn cuộn trên đường nhỏ. Nàng không phải có việc gì vội vã mà là giận tiểu thư làm việc không hỏi ý kiến mình. Bất quá chuyện mua an thần hương quan trọng hơn, nên nàng quyết định trở về mới truy vấn chuyện kia.
“Thanh Sơn cô nương, thỉnh dừng bước.”
Chỉ là còn một ngã rẽ cách phía trước hơn ba mươi bước chân nữa là đến điếm bán an thần thương đột nhiên lại bị người ở phía sau gọi lại để Thanh Sơn giật nảy mình. Nàng đã cố gắng đi đường nhỏ vắng người là tránh người nhận ra, sao lại còn là. . .
Thấy Thanh Sơn chần chừng không quay đầu, đôi mày rậm của Chung Hạng Siêu chau lại thể hiện sự không hài lòng. Thấy vậy, Lĩnh Hồ lập tức tiến lên chặn trước người Thanh Sơn, tránh nàng bỏ chạy.
Thanh Sơn thấy Lĩnh Hồ liền biết đó là người của Chung Hạng Siêu, nàng sợ đến mặt mau chóng chuyển thành xanh, thân thể nhè nhẹ run lui sát vào tường. Đôi mắt vừa cảnh giác, vừa sợ nhìn lướt qua bốn chủ tớ trước mặt, “Các ngươi. . .các ngươi. . .” Đừng có qua đây.
Thanh Sơn run đến độ nói chuyện cứ cắn vào lưỡi, đến mấy chữ cuối cũng nói không ra miệng. Nơi này là hẻm nhỏ không người, chung quanh cũng không thấy người qua lại, nàng la lên sẽ có người đến cứu sao? Hay là trước khi người đến đã bị đám người này giết chết hoặc mang đi?
Chung Hạng Siêu thấy Thanh Sơn càng run càng lợi hại, hắn hắng nhẹ một tiếng rồi bước lên trước. Nếu nhìn từ phía sau, thân xác to lớn của hắn nhanh chóng che đến không thấy Thanh Sơn đâu nữa.
“Đừng sợ, ta chỉ là muốn nói với ngươi chút chuyện.”
Thanh Sơn che miệng máy móc gật đầu qua loa. Bốn nam nhân đứng ở hẻm nhỏ chặn một mình nàng, bảo nàng không sợ làm sao được. Có chuyện muốn hỏi ở đường lớn trước mặt nhiều người hỏi không được sao, vì sao phải dùng tình huống như thế để hỏi. Hiện tại nàng không muốn thỏa thuận cũng không được a.
Chung Hạng Siêu cũng không hề cho ba tên thuộc hạ của mình lui xuống, hắn nâng đôi tay mập mạp của mình lên phủi phủi chiếc lá khô vừa rơi xuống bả vai của mình. Tuy là vóc người nhìn không chút cao sang nào, thế nhưng hành động cùng tư thái lại không hề như một hoàn khố không đầu óc.
“Ngươi đi mua an thần hương?”
Lòng của Thanh Sơn run mạnh, đến thở cũng không dám thở mạnh. Hai tay nàng cầm chặt hà bao ôm vào trong lòng, như lại sợ bị bốn tên nam nhân trước mặt cướp đi vậy. Hắn hỏi cái này làm gì, quan trọng hơn hết là hắn làm sao mà biết?
Nhìn hình dạng hầu như không muốn trả lời của Thanh Sơn, Chu Nhụ đứng sau lưng Chung Hạng Siêu trừng to đôi mắt của mình, vết sẹo trên nửa mặt vì hành động kia càng trở nên dữ tợn hơn. Đây còn dọa cho Thanh Sơn sợ đến nhắm tịt mắt lại liều mạng lắc đầu.
Chung Hạng Siêu thở nhẹ một tiếng, cũng không cầu nàng cho hắn một đáp án thực sự nữa, trái lại đưa ra lời đề nghị, “An thần hương rất đắt, ta chỉ ngươi một chỗ bán với giá rẻ hơn gấp ba.”
Thanh Sơn vừa nghe đến sợ cũng mất, lập tức mở to đôi mắt lên nhìn nam nhân vừa mập vừa xấu không người cần trước mắt. Hắn mới nói cái gì cơ, an thần hương sẽ có giá rẻ như hắn nói sao?
“Ngươi chỉ cần đến Bách Thảo đường nói với trưởng quỹ là đến mua an thần hương, hắn liền sẽ bán cho ngươi.” Chung Hạng Siêu cũng không kiên nhẫn với Thanh Sơn nữa, trực tiếp mở miệng nói.
Điều Dong đợi một lúc không thấy Thanh Sơn có phản ứng, hắn hạ thấp giọng hỏi: “Còn không cảm tạ chủ tử?”
Môi của Thanh Sơn run run, vừa muốn mở miệng nói gì đó đã bị Chung Hạng Siêu cướp lời trước, “Cái kia, A Nhu sinh hoạt tốt chứ?”
Thanh Sơn máy móc gật gật đáp lại, kỳ thực tiểu thư nào có sinh hoạt tốt bao giờ, chẳng qua dạo này quả thực có tốt lên một chút mà thôi. Nàng lại không thể cùng người ngoài nói thật, nhất là một nam nhân mập xấu bị tiểu thư ghét bỏ, lại có ý định thú tiểu thư về nhà như Chung Hạng Siêu.
Chung Hạng Siêu thở dài một hơi rồi lách người sang một bên nói: “Được rồi, đi đi.” Biết hỏi tiếp cũng không hỏi được gì, vì vậy hắn quyết định thả người.
Thanh Sơn được thả liền nhấc váy dùng tốc độ ánh sáng chạy ra khỏi hẻm nhỏ, hệt như sau lưng nàng có sài lang hổ đói rượt theo vậy. Đương nhiên nàng cũng không có đi mua an thần hương ở điếm cũ hay đến Bách Thảo đường như Chung Hạng Siêu chỉ, mà là hồi Tiết gia trưng cầu ý kiến của Tiết Nhu.
Nhìn bóng lưng của Thanh Sơn biến mất khỏi ngã rẽ, Chung Hạng Siêu nhấc tay nặng nề nói, “Trở về thôi.” Xem ra không chỉ mình hắn cần dùng an thần hương để ngon giấc, mà đến cả nàng cũng như vậy. Cũng đúng thôi, đời trước đúng là quá mức hãi nhân rồi.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Trong viện của Chung Hạng Siêu, Kiết Câu sớm đứng trong viện chờ phục mệnh. Vừa thấy bóng người ở nguyệt môn hắn liền nhanh chóng bước đến hành lễ, “Kiết Câu gặp qua thiếu gia.”
Chung Hạng Siêu nhìn thấy Kiết Câu, ánh mắt có chút vui sướng vừa phất tay cho miễn vừa hỏi: “Thế nào? A Nhu có nói gì không?” Phản chính nghe được ý của nàng cũng là biết được tâm tính của nàng lúc này. Nếu là nàng đuổi người chứng tỏ Kiết Câu cũng vô dụng, ngược lại, vậy liễn dễ tính a.
Kiết Câu thành thực kể lại chuyện của Tiết Nhu từ đầu đến lúc hồi Tiết phủ, chẳng qua hắn bỏ qua màn ‘gián tiếp tặng khăn’ lúc ở đại môn Tiết phủ, xem như sự kiện đó chưa từng mà thôi. Nếu để thiếu gia biết, không biết sẽ còn có chuyện bất hạnh gì đến với hắn nữa đây.
Nghe được Tiết Nhu mời Kiết Câu dùng mỳ, còn là ngồi chung bàn Chung Hạng Siêu nửa được nửa mất, không biết nên vui hay buồn hay nên giận nữa. Nàng thực sự không bài xích Kiết Câu nhưng lại chán ghét hắn.
Ba người còn lại trợn mắt không thể tin tưởng, nữ nhân như vậy thực sự là quá táo bạo a. Trước mắt nhiều người như thế, không ngại ngồi cùng bàn với hạ nhân, còn là một nam nhân, lại còn là thủ hạ của nhân vật đứng đầu trong bảng xếp hạng không nên đến gần của kinh thành, thiếu gia nhà bọn hắn?
Nhớ kỹ lúc đầu Tiết Nhu hình như cũng không có chán ghét thiếu gia, còn chủ động giúp đỡ nữa kia mà. Thế nhưng vì sao lúc ở trước mặt lão gia lại bày thái độ chán ghét như vậy? Không lẽ có người nào ở sau lưng thêu dệt lung tung?
Mà nói gì thì nói, rõ ràng thiếu gia là một lòng với Lạc tiểu thư a, không lẽ nhanh như vậy liền nhất kiến chung tình với Tiết tam tiểu thư? Thật chỉ vì hôm đó nàng vươn tay giúp đỡ sao? Vậy không giống với tính cách của thiếu gia nha, rõ ràng từ nhỏ đã phải lòng Lạc tiểu thư chưa từng thay đổi, cho dù có nữ tử xinh đẹp hơn trước mắt hay có bị đối xử lạnh nhạt hắn cũng không có để vào mắt cơ mà.
Lòng của ba người đều có một cách nghĩ, thế nhưng người mở miệng hỏi lại là Chu Nhụ, “Thiếu gia, người đến cùng là thích ai a?” Bất quá trong lòng hắn vẫn là Lạc tiểu thư đứng bên cạnh thiếu gia tương đối hợp. Còn Tiết Nhu kia. . .luận thân phận tính cách lễ nghĩa thanh danh đều không xứng với thiếu gia nhà hắn.
“Đúng đó thiếu gia, người không nói chúng ta rất phân vân.” Lĩnh Hồ cũng phụ họa mở miệng.
“Rất hiếu kỳ?” Chung Hạng Siêu cười hắc hắc quét mắt qua gương mặt của bốn thuộc hạ của mình.
Điều Dong gật đầu đưa ánh mắt hiếu kỳ đợi thiếu gia nhà mình mở miệng cho đáp án. Kiết Câu cũng nén không được tò mò, nuốt nước bọt một cái, mạnh gật đầu.
Chung Hạng Siêu ngửa đầu bật cười rất to, cuối cùng định mở miệng nói thì âm thanh chói tai của Xích Diễm từ trên cao vọng xuống chen ngang. “Thiếu gia trở về, thiếu gia trở về.”
Bốn nam nhân đồng loạt ném cho Xích Diễm ánh mắt muốn giết người. Thiếu gia về từ lúc nào rồi bây giờ mới bay ra báo, lại còn mở miệng không đúng dịp như vậy nữa.
Xích Diễm cảm nhận được loạt ánh mắt kia, bất quá nó không làm gì được ba người còn lại thế nhưng Kiết Câu liền không thể thoát. Như một làn gió nhỏ mạnh, nó lao thẳng xuống chỗ Chung Hạng Siêu rồi lại nhân lúc Kiết Câu không đề phòng mà quay thân nhỏ, bay đến chỗ hắn.
Cái mỏ nhọn cong cong từ trong vạt áo trước người của Kiết Câu nhanh chóng moi ra được cái khăn tay. Sau đó lại bay đến đậu trên vai Chung Hạng Siêu, xoay xoay đầu để khăn phất lên trên mặt của chủ nhân, ý bảo chủ nhân cầm.
Dưới cái nhìn nín thở của bốn thuộc hạ, Chung Hạng Siêu quét mắt Kiết Câu rồi nâng tay lên cầm khăn nhìn. Khăn này hắn chưa từng thấy qua, vì vậy hắn mất rất nhiều thời gian để lục lại trí nhớ đời trước.
Điều Dong kinh ngạc hít một ngụm khí, đưa khuỷu tay thúc thúc Kiết Câu ở phía sau, “Uy, đừng nói với ta là được Tiết tam tiểu thư tặng a.” Tính ra thì dung mạo của Kiết Câu so với hơn còn có hơn, đương nhiên nếu được nữ nhân tặng đồ cũng là chuyện đương nhiên. Nếu như chân lành lặn sợ là không ít người trèo lên giường hắn rồi.
Kiết Câu vừa muốn mở miệng thanh minh, Chu Nhu cùng Lĩnh Hồ mỗi người một bên vỗ thật mạnh vào bả vai của hắn, “Ai nha, thật là không nghĩ tới a, đến nữ nhân của thiếu gia mà ngươi cũng câu dẫn được.”
“Nên mới nói, cái này a. . .đáng phạt đáng phạt!”
Kiết Câu thầm mắng ba tên vô lương tâm, cư nhiên nhân lúc hắn gặp họa liền gắp đá bỏ xuống giếng. Mắng người qua đi, hắn lại muốn mở miệng thanh minh, chỉ là hắn tốn quá nhiều thời gian để mắng người, nên đã mất cơ hội rồi.
“Chạy một trăm vòng xung quanh phủ cho ta.” Chung Hạng Siêu nói xong, chắp tay sau lưng âm trầm bước về phòng. Chiếc khăn bị hắn nắm chặt trong tay, có thể thấy rõ được bàn tay mập mạp của hắn có chút run.
Đúng, hắn là chưa từng thấy qua chiếc khăn này trên người Tiết Nhu, chiếc khăn này lại có chút cũ thế nhưng, họa tiết trên khăn lại trùng với hoa văn thêu trên váy nàng mặt hôm nay. Vì vậy, lúc này đây, dưới mùi dấm chua cộng thêm mấy ngọn lửa do Xích Diễm cùng bọn thuộc hạ châm, hắn lựa chọn phạt trước nghe giải thích sau.
Ba tên vô tâm vô phế ném cho Kiết Câu cái nhìn rất khó diễn tả thành lời. Cả ba đồng loạt chép miệng, rồi lại lần lượt nói:
“Lấy tình huống của ngươi. . .” Ánh nhìn đảo đến cây quải của Kiết Câu, “Chạy tận 100 vòng. . .ai, bằng hữu may mắn a.”
“Đã sớm nói rồi, nữ nhân của thiếu gia thì không nên chạm đến, ngươi lại hết lần này tới lần khác sai phạm.” Đây là ám chỉ, ngồi ăn chung một bàn lại còn được tặng khăn.
“Tấm tắc, để xem lần sau ngươi có còn dám nữa hay không.” Đầu lắc lắc như rất lấy làm tiếc.
Kiết Câu hận hận trừng ba người một mắt rồi lập tức chấp hành mệnh lệnh. Lại nói, tuy miệng chưa nói như thế, nhưng trong lòng bọn họ đều rõ ràng đáp án chưa trả lời của Chung Hạng Siêu, Tiết Nhu chính là nữ chủ nhân tương lai của bọn họ.