KẾT CỤC 2.12:
Tác giả: Luna Huang
Qua một lúc lâu, Hách Liên Huân mang Lạc Bích Nhu đến, trong phòng lúc này chỉ có mỗi mình Chung Hạng Siêu đang ngồi đó cười mà thôi. Hách Liên Huân nhìn nữ nhân bên cạnh một mắt liền hỏi, “Thế nào, chẳng phải rất trọng tình sao, hiện tại hắn thế này Nhu nhi đến cửa vẫn không dám bước vào?”
“Ta. . .” Lạc Bích Nhu ấp úng nói không nên lời. Nàng cũng chẳng phải yêu thích Chung Hạng Siêu, chẳng qua tuổi nàng không còn nhỏ nữa, đương nhiên phải nhanh chóng tìm một mối hôn sự tốt rồi, mà Chung Hạng Siêu chính là người tốt nhất lúc hiện tại.
Đột nhiên hắn hôn mê tỉnh lại liền thay đổi ý định, lui hôn với nàng, hiện nàng tìm được mối hôn sự tốt đương nhiên sẽ không muốn dây dưa với một người bệnh như hắn nữa. Bị trói thế này, xem bộ thập phần là phát điên rồi.
“Là do hắn hủy hôn trước, làm chậm trễ ta, ta mới không tha thứ cho hắn.”
“Đúng là do hắn sai, thế nhưng Nhu nhi từng tìm hiểu xem vì sao hắn đột nhiên muốn hủy hôn chưa?” Hách Liên Huân bước chân qua bậc cửa đến gần Chung Hạng Siêu.
“Đương nhiên là do nữ nhân kia không chấp thuận rồi. Lần trước thái hậu ra mặt mà nàng vẫn còn ngông cuồng như vậy, ngươi cũng biết còn gì.” Lạc Bích Nhu bước theo vào, nhưng nàng đứng nép bên người Hách Liên Huân, ánh mắt e ngại không dám liếc sang Chung Hạng Siêu dù chỉ một chút. Hắn điên điên dại dại như vậy ai biết có tưởng nhầm nàng là Tiết Nhu rồi nhào đến chỗ nàng hay không.
“Thật sao?” Âm thanh của Hách Liên Huân nâng lên cao hoàn toàn không nhìn để nữ nhân bên cạnh thân của mình.
Lạc Bích Nhu bị âm thanh chứa đầy nghi vấn kia làm cho áy náy chột dạ, đầu rũ đến cực thấp, lại nghe Hách Liên Huân nói, “Cho dù là giận như thế nào đi nữa thì phần tình cảm trước vẫn nên còn tồn tại chứ, thấy hắn như vậy thực sự một chút động tâm thương xót cũng không có?”
“Có, một ít.” Lạc Bích Nhu có chút run rẩy, do dự, âm thanh cũng nhỏ đi không ít.
Hách Liên Huân cười khổ khẽ lắc đầu, “Nhu nhi chớ dối lòng, chúng ta đều là thanh mai trúc mã, ngươi qua không được mắt ta đâu. Sở dĩ hắn hủy hôn là vì biết được nguyên nhân chân chính để hắn thú Tiết Nhu.” Đây là lúc tiến cung Chung Hạng Siêu nói với hắn, còn nhờ hắn giúp đè ép chuyện hủy hôn với Lạc Bích Nhu.
“Ngươi từ đầu đến cuối đều không thích hắn, nơi nơi thiết kế hắn, bài xích hắn, sau khi biết rõ hắn tỉnh ngộ muốn từ hôn là có lý do. Vậy việc gì phải khiến Tiết Nhu biết chuyện đó, việc gì để hoàng tổ mẫu giúp ngươi, việc gì khiến hắn biến thành bộ dạng thế này? Mọi chuyện đều do ngươi gây ra, Chung phu nhân đến cầu xin ngươi cũng không buồn để ý. Hôm nay ta mang ngươi đến đây với tư cách là bằng hữu, vì vậy ngươi cũng nên có chút ăn năn mới tốt.”
Bị túm trúng đuôi, Lạc Bích Nhu cũng không tiện phản bác thứ gì. Nàng chỉ có thể tận lực kiềm chế hoảng sợ của mình, bày thái độ thực sự yêu thích Chung Hạng Siêu cố cứng miệng. “Ta thực sự có thích hắn, là do hắn muốn hủy hôn nên. . .”
Hách Liên Huân lắc đầu, hắn không muốn tiếp tục nghe những lời dối trá nữa, mà đưa tay vỗ vỗ vai của Chung Hạng Siêu, “Siêu, chúng ta đến thăm ngươi đây.”
Lúc này Tiết Nhu từ trắc thất đi ra, nghe bên trong phòng có âm thanh, nàng không tiện tiến vào mà nép ở cửa nghe ngóng. Hình như là bằng hữu của hắn đến thì phải, nàng chưa từng gặp gỡ bằng hữu của hắn chỉ biết người đó họ Liên.
Chung Hạng Siêu vì cái vỗ kia ngơ ngác quay đầu lại nhìn, nụ cười trên môi chưa từng tiêu thất, “Huân, ngươi đến rồi sao. Đến đúng lúc lắm, để ta giới thiệu thê tử ta cho ngươi biết.”
Mắt hắn lại dời về phía giường trống, bất quá lúc này không thấy bóng dáng của Tiết Nhu đâu nữa. Thần sắc của hắn chuyển sang kinh hoảng, quay tới quay lui hô: “Nương tử, A Nhu, nàng đâu rồi?”
Lạc Bích Nhu càng sợ hơn nữa, cố lui về phía sau của Hách Liên Huân cực lực đè nén tồn tại của mình, không để Chung Hạng Siêu nhìn thấy mình. Nàng quen biết Chung Hạng Siêu lâu như vậy, còn chưa từng thấy hắn thất thố điên loạn thế này.
Hách Liên Huân kéo Lạc Bích Nhu ra khỏi người mình nói, “Siêu, ngươi xem, ta đưa ai đến gặp ngươi này.”
Lạc Bích Nhu sợ đến xanh mặt, thế nhưng lúc nãy nàng lỡ miệng nói bản thân cũng có tình cảm với Chung Hạng Siêu rồi làm sao có thể rút lại được. Nếu hắn không có bệnh, nàng còn có thể miễn cưỡng thích hắn, nhưng đã điên thế này rồi, lại còn vừa xấu vừa bốc mùi nữa, làm sao có thể a.
Chung Hạng Siêu nhìn sang, mắt mở thật to thật hưng phấn muốn gọi nhưng thấy được tay của Lạc Bích Nhu túm chặt lấy Hách Liên Huân để lý trí còn sót lại của bản thân trào lên, khiến hắn cực lực lắc đầu, “Không, đó không phải nương tử, ta phải tìm nương tử, ta phải tìm nương tử, mau thả ta ra.”
“Ngươi nhìn kỹ lại xem.” Hách Liên Huân vẫn còn đang thử xem Chung Hạng Siêu nghiện đến trình độ nào rồi. Hắn nghe Lĩnh Hồ báo xong thu xếp công vụ liền chạy đến Lạc phủ đón Lạc Bích Nhu qua đây hy vọng có thể giúp được gì đó, thế nhưng vừa nhìn liền biết chẳng giúp được gì rồi.
Chung Hạng Siêu cố nâng mí mắt nặng nề của mình lên, ngón tay trên ba văn của tay vịn ghế thái sư cũng khẽ động. Thế nhưng đường nhìn không phải trên mặt nữ nhân mà là ở phần tay của nữ nhân đó, liều mạng lắc đầu, “Không, không phải, nàng là Nhu nhi, không phải nương tử của ta. Các người dọa nương tử ta chạy mất rồi, mau tìm nàng về cho ta, mau trả nàng lại cho ta.”
Càng nói cả người hắn càng kích động, thân hình lúc lắc muốn đứng lên khiến ghế thái sư to nặng cũng bị lay động. Tròng mắt đầy tơ máu trừng nhìn hai người trước mắt, thần sắc trở nên nữu khúc dữ tợn, hệt như nếu hắn rời được ra khỏi ghế nhất định biến hai người thành tương vậy.
Lạc Bích Nhu sợ đến mặt trắng toát, “Huân.”
Lúc này bốn nam thuộc hạ của Chung Hạng Siêu cũng không tiếp tục đứng phía ngoài nữa mà đồng loạt chạy vào trong. Bọn họ từng nhìn thấy Chung Hạng Siêu muốn dược đến kích động không thể kiềm chế được.
Hồng Diệp thấm xong giọt lệ bên khóe mắt cũng bước vào hành qua lễ mới nói, “Điện hạ, thiếu gia không thể chịu được kích động đâu.”
“Đã biết, chăm sóc hắn cho tốt.” Nói xong Hách Liên Huân bỏ ra ngoài.
Lạc Bích Nhu chẳng dám nhìn lại, cũng vội vã chạy theo phía sau của hắn.
Hai người bước ra cửa liền đi về phía viện môn nên nhìn không thấy Tiết Nhu ở phương hướng ngược lại. Tiết Nhu nhìn thấy bọn họ nhãn thần trầm xuống rất nhiều, bên tai còn vang lên âm thanh muốn dược của Chung Hạng Siêu.
Lúc nãy bọn họ nói với nàng, Chung Hạng Siêu đến Tiết phủ ngây ngốc ở Yên Hà trai lâu ngày, đột nhiên lại biến mất không người phát hiện. Đến khi đại ca tìm được đã thành bộ dạng thế này, nếu không phải do điếm xảy ra chuyện, đám thuộc hạ của hắn cũng không rời khỏi hắn đâu.
Mà lúc nãy, trong miệng đám hạ nhân, nàng lại biết được hôn thư rơi ở trong phong nhị ca. Chuyện Chung Hạng Siêu mất tích cùng trúng dược, sợ là nhị ca thoát không khỏi liên quan rồi.
Chỉ là, trong trạng thái mơ màng như vậy hắn vẫn có thể khẳng định Lạc Bích Nhu không phải nàng để lòng của nàng dậy sóng. Tay nàng đặt tại song cửa chậm rãi siết chặt lại, không biết nên làm thế nào cho tốt.
Bích Ngọc đứng bên cạnh khẽ nói, “Thiếu phu nhân, không bằng người vào khuyên thiếu gia đi. Dược đó là quốc cấm, mà dùng nhiều sẽ chết người đó, còn liên lụy gia tộc nữa.”
Tiết Nhu vẫn trầm mặc không nói cũng không động, đầu hơi rũ xuống để người nhìn không rõ biểu hiện trên nét mặt của nàng. Một lúc sau nàng mới hỏi: “Bình thường cơn nghiện đến trong bao lâu?”
“Cái này mọi người đều không biết, phu nhân chịu không nỗi đều để thiếu gia dùng dược liên tục nên. . .” Bích Ngọc nói rất nhỏ, bản thân mọi người cũng không đành lòng nhìn thiếu gia khổ sở, nhưng tâm lại không đủ cứng rắn.
Tiết Nhu bước ra vài bước đến cửa, hơi chòm người vào trong nhìn trạng thái đang khó khống chế của Chung Hạng Siêu. Quả nhiên hệt như một người điên vậy, nếu có khác, chính là khác ở chỗ cả người hắn co giật rất lợi hại, bình thường sức lực không bao nhiêu thế nhưng lúc này bốn thuộc hạ cũng giữ không nỗi hắn, chẳng trách phải trói chặt như vậy.
Bỉnh Chi từ ngoài đi vào, thấy được Tiết Nhu đứng bên ngoài cố đè đi khóe môi đang nhếch lên xuống gọi, “Đệ muội.” Rõ ràng trước khi nàng rời khỏi nàng ta còn cương quyết không trở về, hôm nay vì sao lại về rồi? Đây thật để cho nàng khó chịu,
Tiết Nhu đứng thẳng người nhìn sang, nhất thời không biết nên nói cái gì. Lần trước các nàng từ biệt nhau đến nay hiện mới gặp lại. Hôm đó nàng ta đến, mục đích tìm nàng lại chỉ nói vài câu, còn lại đều là chỉ trích Chung Hạng Siêu, hôm nay đến lại vì cái gì?
Bỉnh Chi nhìn vào trong xong lại dùng khăn tay che lên mắt vờ như lau lệ, đau lòng nói, “Nhị đệ thành bộ dáng như vậy cũng không ai muốn, chúng ta đều không đành lòng nên lúc nào cũng để hắn dùng dược. Hiện tại lên cơn nghiện rồi, không bằng đệ muội. . .”
Nhìn gói dược nhỏ được bọc giấy màu vàng trong lòng bàn tay vừa đưa ra của Bỉnh Chi trong lòng Tiết Nhu không biết nên làm thế nào. Lúc nãy nàng được báo, khi Đàm thị xuất phủ tìm nàng Bỉnh Chi có ghé đến bảo nhận phân phó của Đàm thị để Chung Hạng Siêu dùng dược.
“Đa tạ.” Tiết Nhu cầm lấy gói dược nhỏ, mở ra xem xét. Bên trong là một loại dược phấn trắng mịn hơn cả bột mì, nhưng chỉ có một lượng cực ít, “Thứ này dùng thế nào?”
“Chỉ cần để hắn ngửi là được, như vậy cơn đau trong người hắn sẽ không còn nữa.” Bỉnh Chi thở dài, cầm cổ tay của Tiết Nhu kéo về phía mình, “Đành rằng biết làm thế là hại hắn nhưng thực sự mọi người không còn biện pháp nữa, đệ muội chớ đứng ở đây nữa, mau vào cho hắn dùng đi.”
Bích Ngọc muốn nói gì đó lại thôi. Từ lúc thiếu gia phát sốt tỉnh lại đột nhiên rất bài xích Bỉnh Chi, cũng bảo các nàng nhìn chằm chằm nàng ta. Thế nhưng thiếu gia thành ra như vậy mọi người đều không còn tâm trạng, thậm chí thời gian lo cho điếm cũng không còn.
Phu nhân gọi thiếu phu nhân trở về là vì muốn thiếu phu nhân giúp thiếu gia cai dược, hiện tại Bỉnh Chi lại đến đưa dược đây là có gì? Nàng muốn mở miệng ngăn nhưng lúc này lại không dễ nói. Lúc nãy chỉ kịp đem tình hình thuật lại một lượt lại quên mất nói chuyện thiếu gia đề phòng Bỉnh Chi cho thiếu phu nhân nghe.
“Ta biết rồi, Bích Ngọc, thay ta tiễn khách.” Tiết Nhu tuy không phải nữ nhân tâm cơ lại có chút hơi ngốc như cũng không ngốc đến độ không có thuốc chữa. Đàm thị gọi nàng đến đây là vì mục đích gì còn cần nói sao, đột nhiên lại đưa dược đến khác nào hại hắn đâu.
Tuy hắn có lỗi với nàng, thế nhưng làm phu thê với hắn lâu như vậy hắn cũng chưa từng bạc đãi nàng thứ gì. Mà lần này nàng đến đây cũng là có mục đích riêng, vậy thì cần gì phải suy nghĩ nhiều nữa chứ.
Bỉnh Chi nghe trục khách liền có chút hoảng gọi Tiết Nhu đang muốn bước vào cửa, “Đệ muội, ngươi. . .” Nàng không nhìn thấy Chung Hạng Siêu dùng dược làm sao có thể an tâm mà quay về chứ.
“Ta tự có chừng mực, an tâm.” Tiết Nhu không quay đầu mà cất bước bước qua bậc cửa đi vào trong. “Phải rồi, Bích Ngọc nhớ đóng viện môn, chúng ta tạm thời không tiếp khách.” Câu này ý rõ ràng, để Bỉnh Chi chớ đến nữa.
“Vâng.” Bích Ngọc làm theo lệnh tiễn Bỉnh Chi, “Thế tử phu nhân, mời.”
Bỉnh Chi muốn nói gì đó lại mở miệng mà nói không ra từ nào. Đi được vài bước lại quay đầu nhìn vào trong phòng cho đến khi ra khỏi viện bị viện môn che khuất tầm nhìn mới thôi. Tay nàng siết chặt khăn, tự an ủi bản thân, Chung Lâm sắp trở về rồi, muốn hắn không biết sợ là không được đi.
Tiết Nhu trở về thì đã sao, lòng dạ sắt đá đến nỗi có thể chịu được cơn thèm khát điên cuồng của Chung Hạng Siêu sao? Rõ ràng nàng ta giận Chung Hạng Siêu, tỏ rõ muốn hòa ly mà hiện tại vẫn về đó thôi, nàng mới không tin. Nghĩ như vậy tâm trạng thả lỏng hơn rất nhiều, nàng khoan thai trở về viện của mình.