KẾT CỤC 1.8:
Tác giả: Luna Huang
Một đêm vất vả qua đi, Chung Hạng Siêu được đặt nằm ở bên cạnh Tiết Nhu, trướng mạn mỏng che phủ không ai nhìn thấy bên trong bọn họ thế nào. Chỉ thấy đám thuộc hạ đều mệt mỏi kẻ tựa tường người nằm la liệt trên đất, vẻ mặt đều là mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, Bích Ngọc từ ngoài bước vào, bước chân nhẹ nhàng cực kỳ cẩn thật rất sợ kinh động giấc ngủ của mọi người. Có lẽ vì quá mệt mỏi nên không người nào có dấu hiệu tỉnh lại khi nàng đến, do đó nàng thuận lợi một đường bước đến giường.
Nâng tay vén trướng mạn, đôi mắt của nàng bắt đầu hiện lên lệ ngân. Nàng vội khom người tránh đụng phải Điều Dong bên giường đưa tay bắt mạch cho Chung Hạng Siêu. Mạch tượng bình ổn để nàng an tâm thở phào một hơi, thu tay liền bước ra ngoài báo với Cao ma ma, “Thiếu gia không việc gì, chỉ là trước mắt màu tóc có thay đổi.”
Cao ma ma nghe vậy cũng cảm thấy an lòng, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó liền hỏi: “Trước mắt?” Đây nghĩa là vẫn còn nha.
“Ân, chỉ là trước mắt, nhưng thứ khác phải chờ thiếu gia chuyển tỉnh mới có thể xem tiếp.” Bích Ngọc khẽ gật đầu, chỉ cần không nguy hại đến tính mạng mọi chuyện nàng cùng trượng phu từ từ nghĩ cách chữa trị.
“Về báo phu nhân để người an tâm, còn lại bao trên người chúng ta là được.”
Cao ma ma gật đầu lập tức xoay người rời đi. Trong lòng không ngừng niệm chú, cầu mong trời phật bảo hộ thiếu gia bình an. Thiếu gia cát nhân thiên tướng vì sao lại bị một đám nữ nhân khiến cho thành như vậy cơ chứ.
Trong phòng Chung Hạng Siêu chuyển tỉnh, hắn cau mày đưa tay đặt lên mắt che những tia sáng đáng ghét chiếu vào mắt mình. Một lát sau hắn mới đỡ trán ngồi dậy, theo bản năng chính là nhìn qua bên cạnh, thấy sắc mặt của người bên cạnh vẫn không có gì thay đổi hắn liền vỗ vỗ tay của Điều Dong bên giường hỏi, “Thế nào rồi?”
Điều Dong bị đánh thức vẫn còn rất mông lung, nhưng nghe âm thanh lập tức tỉnh ngủ hồi đáp, “Chờ vài ngày nữa thân thể thiếu gia tốt lên sẽ tiến hành chữa trị cho nàng.”
“Tiểu gia rất khỏe, lập tức tiến hành đi.” Chung Hạng Siêu lại gấp gáp khó nhịn, mắt nhìn Bích Ngọc bước vào nói, “Mau chuẩn bị đi, tiểu gia không chờ được.”
Bích Ngọc bước đến giường, quỳ xuống nói, “Đêm qua Bích Ngọc vừa đọc được một phương pháp trong y tịch, thiết nghĩ có lẽ giúp được thiếu gia nên mạo muội tự mình đề cử.”
“Là chuyện gì?” Chung Hạng Siêu có chút hứng thú hỏi, tay hắn mân mê mái tóc chuyển sang màu bạc của mình. Tóc chuyển màu cũng không bằng được an nguy của A Nhu, nên hắn cũng không có bao nhiêu lưu tâm.
Bích Ngọc nhìn Điều Dong một mắt lại nói, “Trong y tịch có nhắc đến một phương pháp châm cứu, để người tiếp nhận châm chỉ nhớ được đến khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời, thiếu gia thấy thế nào?”
Phương pháp này phu thê nàng đã phát hiện ra từ lâu nhưng vẫn một mực bàn bạc không dám mang ra để nói. Thế nhưng qua chuyện này, nàng thấy nếu tiếp tục như vậy cho dù Tiết Nhu khỏi bệnh, thiếu gia nhất định không chết cũng tàn, nên hôm nay liền nói ra.
Thiếu gia luôn miệng nói bản thân có lỗi với Tiết Nhu, mà lúc trước Tiết Nhu cũng không phải như vậy, nếu như Tiết Nhu chỉ nhớ được chuyện bản thân lúc vui vẻ nhất, vậy liền không có ác cảm với thiếu gia nữa rồi. Đây cũng có nghĩa nói nếu Tiết Nhu vui vẻ nhất là lúc năm tuổi thì ký ức của nàng cũng chỉ dừng lại ở lúc di nương nàng chưa chết.
Cả người Chung Hạng Siêu đều đông lại, máy móc quay đầu nhìn Tiết Nhu trên giường. Nếu hắn dùng cách này để đổi lấy thứ mình muốn có phải rất có lỗi với nàng hay không? Thế nhưng nàng cùng hắn đi đến bước đường này. . .
Thấy tay của Chung Hạng Siêu bấu chặt chăn, Điều Dong cũng ở bên thổi gió bên tai, “Nếu để nàng cứ sống như thế này cũng chẳng phải tốt cho nàng, không chỉ thiếu gia mà Tiết phủ bên kia sợ là cũng chẳng có ai vui vẻ, đều sợ nàng cô độc về già không người bầu bạn, không hài tử đưa tang.”
Đám người Lĩnh Hồ vẫn ngủ say như chết, không nghe được đoạn đối thoại này liền cũng không biết chuyện này là thế nào.
“Phải đó thiếu gia, phu nhân đặt hết hy vọng vào người, nếu như người vì Tiết tiểu thư không tái thú, phu nhân làm sao an lòng.” Bích Ngọc biết làm vậy xét một góc độ nào đó vẫn là có lỗi với Tiết Nhu, thế nhưng rõ ràng nàng ta quá tuyệt tình, không cần biết nàng ta vì chuyện gì lại có thái độ này, nếu có thể thay đổi đổi lấy vui vẻ của nhiều người, vậy thì tại sao không làm.
“Chuyện này chúng ta cũng sẽ không tiết lộ ra ngoài.” Điều Dong nói xong đột nhiên nghĩ ra được gì lại bồi thêm một câu, “Phương pháp này cũng giúp quá trình chữa trị cho nàng càng thêm thuận lợi.”
“Khẳng định chứ?”
Nghe âm thanh nghi vấn của thiếu gia, đôi phu thê đồng loạt gật đầu khẳng định nhưng thực sự trong lòng lại là phủ định. Làm gì có chuyện trị bệnh chỗ này lại tốt cho vết thương ở chỗ khác được chứ. Bọn họ chỉ không muốn thấy thiếu gia tiếp tục đau khổ mà thôi, chí ít có cơ hội vẫn phải thử chứ.
“Quyết định như vậy đi.” Chung Hạng Siêu hạ quyết tâm, nếu trước vẫn còn do dự thì hiện tại vì trị liệu của nàng mà kiên định thập phần.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Một năm lại trôi qua, trưa hạ tiếng ve inh ỏi khắp viện, Chung Hạng Siêu ngồi trên giường vừa đọc sách vừa quạt cho Tiết Nhu. Chung quanh vẫn là một đám thuộc hạ, đứng thành từng đôi nhỏ giọng nói chuyện phiếm với nhau.
Chung Hạng Siêu vẫn không rời mắt khỏi sách nói, “Các ngươi cũng đều lui xuống đi.” Bọn họ từng nói, muốn tỉnh hay không tùy thuộc vào ý chí của A Nhu, thế nhưng cũng một năm rồi. Bất quá mạch tượng của nàng ngày một tốt lên, có lẽ nàng cũng sắp tỉnh lại rồi.
“Lui xuống cũng không biết làm gì còn không bằng đứng ở đây, biết đâu thấy được tiểu thư tỉnh lại thì sao?” Thanh Sơn nghiên đầu nhìn Tiết Nhu trên giường, sắc mặt đã hồng hào hơn trước rất nhiều.
Chung Hạng Siêu vừa định nói gì đó thì Hồng Diệp đột nhiên chỉ tay lên tiếng kinh hô, “Thiếu gia, người xem.”
Chung Hạng Siêu quay qua chỉ thấy ngón tay trong ống tay áo may chặt của Tiết Nhu khẽ động, mi mắt nhẹ nhàng chớp hai cái. Hắn kích động ném luôn cuốn sách trên tay xuống đất, đôi mắt đầy cao hứng mang theo ý cười nhìn chằm chằm Tiết Nhu, người cũng có chút hơn ngã về phía của nàng.
Tiết Nhu vừa tỉnh giấc đã thấy một thanh niên bạch phát tuấn tú áp sát mình, vài sợi tóc bạc còn rơi lên người nàng để sợ đến nâng tay lên tát cho đối phương một cái rồi đẩy mạnh hắn ra sau đó vội vã ngồi dậy ôm chăn rút vào trong góc giường. Mắt nàng trừng thật to quát, “Ngươi là ai?”
Ngoại trừ phu thê Điều Dong ra, mọi người đều hít một ngụm lãnh khí, ai mà ngờ đến vừa thức giấc đã đanh đá đánh người như thế đâu. Thế nhưng trong lòng đều hiểu rõ, người bị đánh nhất định sẽ không tức giận.
Chung Hạng Siêu cũng không biết nên phản ứng thế nào cho phải, đầu vì cái tát tai kia có chút lệch, não một mảnh ong ong. Một tay hắn nâng lên ôm lấy gò má nóng rang vừa bị tát kia xong, môi mỏng bật không ra bất kỳ âm thanh nào. Nàng không nhớ hắn, vậy. . .nàng còn nhớ những gì???
Tiết Nhu sợ hãi đảo mắt nhìn quanh, phát hiện ra đám người Thanh Sơn đang há hốc nhìn mình, lập tức thét lên, “Các ngươi còn đứng đó làm gì, mau lôi hắn ra chỗ khác. Còn có tướng công nơi nào, sao lại để hắn đến đây?” Chung Hạng Siêu đáng chết để một nam nhân tuấn mỹ lạ mặt đến phòng nàng lại còn áp sát nàng như vậy nữa. Để xem chút nữa gặp hắn nàng sẽ chỉnh trị hắn thế nào.
Nghe được đến đây mọi người đều đứng yên bất động, nhãn mạo kim tinh không hiểu Tiết Nhu đang nói gì. Tướng công? Đây là đang chỉ người nào? Mà nàng dường như là nhìn bọn họ đều quen, ngược lại không quen thiếu gia.
Chung Hạng Siêu đương nhiên là vui nhất, hắn lập tức nhích gần đến chỗ Tiết Nhu kéo kéo tay áo của nàng, “A Nhu không nhận ra vi phu?” Nàng gọi tướng công nhớ bọn họ, đó chính là nói nàng nhớ hắn, chỉ là không phải bộ dáng lúc này.
Tiết Nhu cầm lấy gối đầu ném vào mặt hắn, đanh đá mắng, “Cút xa ra một chút, người nào là nương tử ngươi, tên ta để ngươi tùy tiện gọi sao, thân lắm à?”
Thanh Sơn vội lao đến bên giường cầm lấy cổ tay Tiết Nhu nói, “Tiểu thư, đây là Chung thiếu gia, người không nhớ hắn sao?”
Tiết Nhu nhíu mày nhìn nam tử trước mắt, cẩn thận quan sát đánh giá vài lần, sau đó có điều suy nghĩ tự lẩm bẩm nói, “Kỳ thực ta không quen hắn, thế nhưng đôi mắt kia ngược lại hình như có chút quen thuộc.”
Kiết Câu nhìn thấy thế vội bước đến đỡ Thanh Sơn lên. Dù sao đi nữa lúc này đây cũng không có đất diễn của bọn hắn.
“Mắt ta rất đẹp đúng không?” A Nhu từng khen mắt hắn đẹp, nên lúc này hắn nói ra cũng chẳng có ngượng miệng.
Thấy Tiết Nhu máy móc gật đầu, Chung Hạng Siêu kéo nàng, tay dùng lực một cái, không chút cố kỵ ôm chặt vào trong lòng. Mũi hắn cọ cọ lên vai của nàng nỉ non, “Mắt ta đẹp vì bên trong luôn có nàng, luôn có A Nhu.”
Lòng của Tiết Nhu chấn động, nàng đẩy mặt hắn ra khỏi người mình, cũng quên luôn bản thân đang bị người ôm ấp trước mặt thật nhiều người, “Tướng công? Là tướng công thật sao?”
Chung Hạng Siêu gật đầu, ánh mắt nhìn nàng thập phần ôn nhu, xuân phong mãn diện, “Ngủ một giấc tỉnh dậy liền nhận không ra vi phu rồi?” Hắn biết rõ nàng mất đi ký ức lúc trọng sinh rồi, thế nhưng ký ức nàng dừng lại ở đâu còn phải chờ hắn thăm dò đã.
“Không phải đâu, đêm qua chẳng phải vẫn không có bộ dáng này sao, không lý nào a.” Nàng đảo mắt nhìn đám thuộc hạ một mắt, ngoại trừ Thúy Liễu ra người nào nàng cũng biết cả. Nhưng bọn họ đều nhìn nàng mạnh gật đầu khẳng định người này chính là trượng phu của nàng, Chung Hạng Siêu.
“Đều do ta không tốt, không nên đưa nàng ra ngoài thành dạo, để nàng rơi xuống vực hôn mê lâu như vậy.” Chung Hạng Siêu lập tức bịa ra được một tình tiết, trong hư có thực trong thực lại có hư. Chuyện của hắn cùng nàng đều xảy ra ở cái vực đó, nàng cũng từng rơi xuống đó, vậy có gì là không đúng.
“Thiếp rơi vực sao?” Đầu óc của Tiết Nhu trống rỗng, đôi mắt mông lung nhìn tay của mình, đột nhiên thấy được tay áo bị may kín lại liền hỏi, “Đây là chuyện gì nữa?”
“Nàng sảy chân rơi xuống vực, lúc tìm được nàng vi phu đau lòng đến mức nào nàng có biết không? Nàng hôn mê một năm tay chân vì không hoạt động được mà lạnh, chỉ có thể may kín tay áo lại thôi. Bất quá giờ nàng tỉnh lại rồi cũng không cần nữa.” Chung Hạng Siêu lại nói dối lừa Tiết Nhu, thế nhưng câu chuyện hắn bịa ra chỉ có một mình hắn biết rõ bên trong có bao nhiêu sự kiện là thật. Mà ở đây cũng không có người nào dám vạch trần hắn đâu, kể cả Thanh Sơn, nên hắn mới an tâm mà nói như vậy.
Lời của hắn vừa dứt, Thanh Sơn cùng Hồng Diệp lập tức hiểu được bước đến tủ y phục mang hết đồ của Tiết Nhu đi vứt. Sau đó thay hết bằng đồ mới, không hề may ống tay áo.
Phu thê Điều Dong Bích Ngọc vò đầu bức tai chìm trong suy nghĩ của chính mình, chẳng biết đến cùng bọn họ châm cứu sai ở khâu nào. Vì sao Tiết Nhu không phải nhớ được ký ức lúc bản thân vui vẻ nhất mà lại thành ra lung tung như vậy. Đã thế thiếu gia còn có thể bắt được nhịp mà phụ họa nữa chứ.
Bọn họ không biết Tiết Nhu trọng sinh, càng không biết lúc nàng vui vẻ nhất là khi Chung Hạng Siêu hứa với nàng vào đêm khất xảo lúc thả hoa đăng trong viện. Cả đời của Tiết Nhu, sợ là hạnh phúc vui vẻ nhất chính là lúc đó.
(Luna – tác giả giải thích thêm – TN vẫn còn ký ức vui vẻ của lúc nhỏ nhưng ký ức đó rất mờ ảo, chỉ hiện rõ lên lúc đi qua Tam Đồ xuyên. Mà lúc đó nàng vừa khóc vừa hoài niệm nên cũng không nhớ hết được. Do đó nàng chỉ nhớ được đêm khất xảo đầu tiên với CHS mà thôi, đối với nàng đó cũng là sâu đậm nhất)
“Thiếp thực sự hôn mê lâu như vậy rồi sao?” Tiết Nhu nâng mắt lên, mờ mịt nhìn Chung Hạng Siêu, ngữ điệu vẫn chưa tin tưởng. “Vậy hôm nay sẽ là khất xảo rồi?”
“Vậy nàng nói xem vi phu làm sao sẽ trong một đêm thay đổi thành như vậy? Nếu không phải lo lắng cho nàng tóc làm sao bạc, làm sao ốm xuống được.” Chung Hạng Siêu véo véo mũi Tiết Nhu, túng sủng nói. Nguyên lai chính là đêm đó, nàng nhớ rõ như thế chứng tỏ rất tin tưởng hắn, chẳng thể trách nàng phản ứng mạnh được.
Tiết Nhu hạ đường nhìn xuống, mâu tử run run nhìn lọn tóc bạc ở trước người Chung Hạng Siêu. Nàng cầm lên, các ngón tay cũng khẽ run, mếu máo hỏi, “Vậy có cách nào thay đổi lại không?”
Chung Hạng Siêu thấy nàng đau lòng mình, tuy có không đành lòng nhưng vui vẻ vẫn chiếm đa số. Hắn áp sát mặt nàng hỏi, “Bộ dáng này của vi phu không đẹp mắt sao? Hay nàng ghét bỏ vi phu rồi muốn tìm tên tóc đen nào đó?”
“Nào có.” Tiết Nhu đấm nhẹ vào lòng ngực của hắn một cái, “Thiếp chỉ muốn tướng công có lại mái tóc đen mà thôi.” Chẳng phải già mới có tóc bạc sao, ra đường khác người còn nổi bật như vậy sợ hắn chọc nhàn thoại thôi.
Chung Hạng Siêu biết rõ không thể đổi lại được, nên nhướng mày hỏi: “Vậy liền là ghét bỏ?” Hắn chính là thích nàng quan tâm hắn như vậy, cảm giác đã lâu không có được nay đã tìm về, miễn bàn hắn có bao nhiêu cao hứng.
“Không có.” Tiết Nhu lắc đầu nhưng lòng vẫn chưa cam.
“Vi phu bảo thích màu tóc này.” Chung Hạng Siêu đưa tay vuốt vuốt mái tóc vẫn còn rối của nàng, cũng không có bao nhiêu để tâm chuyện nàng có chấp nhận hay chưa.
“Vậy liền là màu này đi.” Tiết Nhu bỏ cuộc, dù sao người ta cũng vì nàng mới thành ra như vậy, nếu người ta thích nàng có quyền gì mà phản đối nữa. Đột nhiên nàng cảm giác dưới ống tay áo may chặt có thứ gì đó liền mân mê nó.
Chung Hạng Siêu cười hì hì nói: “Đó là vật gia truyền của Chung gia, tổ mẫu bảo chỉ cho tôn tức phụ thôi, đến mẫu thân, đại tẩu còn không có nữa là.”
Mặt của Tiết Nhu đỏ bừng khẽ gật đầu.
Lúc này Đàm thị được phu thê Chung Hạng Sâm đưa đến, thấy Tiết Nhu thẹn thùng lại an tĩnh tựa ở trên người Chung Hạng Siêu, mọi người đều mắt choáng váng bật không ra âm thanh. Đây là có chuyện gì a, không lẽ là cảm động nên liền xem như không còn hiềm khích nữa, không có lý nào nha, lúc trước nháo đến tự sát đòi hòa ly cơ mà.
Tiết Nhu vừa thấy người đến liền vui vẻ gọi, “Mẫu thân, đại ca, còn có. . .” Nàng nhìn nữ nhân đang hoài thai khoác tay Chung Hạng Sâm, thân thể khẽ run không biết xưng hô thế nào. Không lẽ một năm qua đại ca đã nạp thiếp rồi sao, vậy đại tẩu phải thế nào?
Chung Hạng Siêu nâng mắt lên nhìn thấy liền cũng cười nói, “Đó là đại tẩu, đến đại tẩu nàng cũng nhận không ra rồi sao? Lúc đầu là vi phu hiện tại đến đại tẩu, nàng nha, đáng phạt.”
Câu này nghe như trách Tiết Nhu nhưng thực chất đang nói với mọi người Tiết Nhu mất trí, sẽ có một số chuyện không nhớ được. Nhân tiện cũng che giấu chuyện đại tẩu trong trí nhớ của Tiết Nhu là Bỉnh Chi.
Tiết Nhu quay đầu nhìn Chung Hạng Siêu hỏi ra suy nghĩ trong lòng, “Đại tẩu không phải là. . .”
Chung Hạng Siêu cao giọng hơn một chút, áp đi âm thanh của nàng: “Nàng quả thực là quên rồi, xem ra phải đưa nàng đi quanh phủ xem còn quên gì nữa không. Còn có phải trở về Tiết gia xem thử nữa, biết đâu đến mặt mũi của nhạc phụ đại nhân cũng quên.”
“Mới không.” Tiết Nhu bĩu môi đẩy Chung Hạng Siêu ra khỏi người mình.
“Đừng lộn xộn, nàng vừa tỉnh lại vẫn còn rất yếu.” Chung Hạng Siêu giữ chặt Tiết Nhu không cho nàng động, sau đó nói với Đàm thị, “Mẫu thân, nhi tử đưa A Nhu về Tiết gia, tối chút sẽ trở về, người an tâm a.”
Sau đó lại chào hỏi vài tiếng với phu thê Chung Hạng Sâm rồi bế Tiết Nhu ra ngoài. Hắn sợ để nàng lưu lại chút nữa sẽ lộ ra chuyện của Bỉnh Chi.
Đàm thị bị hách đến chỉ có thể ‘ân’ một tiếng xem như duyệt yêu cầu này. Nhìn nhi tử bế Tiết Nhu rời đi nàng thực sự vẫn chưa thích nghi được đây là đang xảy ra chuyện gì. Vì vậy đành quay ra hỏi đám thuộc hạ của Chung Hạng Siêu, ai biết nhìn mặt mũi bọn họ hẳn cũng chẳng biết gì đi.
Bên ngoài có một đám nữ nhân bước đến gần viện, Tiết Nhu nhíu mày hỏi, “Tướng công, đó là ai nha?” Sao đột nhiên trong phủ có nhiều nữ nhân như vậy???
“Là hậu viện của đại ca.” Chung Hạng Siêu không chút do dự phủi sạch quan hệ với đám nữ nhân kia, hắn sớm muốn thanh lý sạch sẽ rồi nhưng lại ngại mẫu thân cấm cản. Hiện tại A Nhu cũng ngoan thế này nếu là thanh lý mẫu thân cũng sẽ không nói gì đâu.
Chung Hạng Sâm há hốc mồm tự chỉ vào bản thân, hắn lúc nào có hậu viện rồi còn đông đảo như vậy nữa? Lần này thực sự là bị vu hãm trắng trợn, đến một cơ hội thanh minh cũng không chừa cho hắn thanh minh. Bất quá may mắn là ngoại trừ Tiết Nhu ra thì không người nào tin tưởng nữa.
“Nam nhân các người đúng là không ai có thể tin tưởng.”
“Nàng có thể tin tưởng vi phu mà.” Chung Hạng Siêu thâm tình cúi đầu xuống nhìn nàng, đương nhiên áy náy tràn lan. Chỉ là bắt đầu từ lúc này đây, hắn sẽ là chỗ dựa vững chắc cho nàng, trừ chuyện của quá khứ hắn sẽ không nói dối nàng bất kỳ chuyện gì nữa.
Tiết Nhu hừ một tiếng, dư quang phát hiện ra được cái gì đó liền chỉ tay sang liên trì sen nở xinh đẹp cười, “Tướng công xem kia, sen nở rồi.” Lúc nàng gả đến đây là mùa thu, nhưng ngủ một giấc đã sang hạ rồi, xem ra nàng ngủ cũng khá lâu rồi.
“Ân. Nơi này toàn bộ đều của nàng sau này từ từ xem.” Chung Hạng Siêu gấp gáp trở về Tiết gia, hắn phải thủ tiêu phong hưu thư trước khi nàng nhìn thấy.
Tiết Nhu nhìn nhìn bản thân rồi lắc lư người muốn xuống, “Tướng công, thiếp vẫn chưa chải tóc, còn chưa trang điểm nè.” Trên người nàng có một kiện y phục đạm lam sắc thôi, ngoài ra chỉ còn một kiện bối tử mà thôi, cũng may là vậy nếu là trung y thì thực sự là cười chết người ta.
“Trời nóng thế này, trang điểm chải tóc làm gì.”
Chung Hạng Siêu vừa bế Tiết Nhu ra ngoài vừa mặc nàng phản đối mà nói một chút về tình hình của Tiết gia hiện tại cho nàng nghe, tránh nàng trở về liền bất ngờ thích nghi không được. Sau khi thuật lại xong liền nói, “Ta từng hứa sẽ hồng trang mười dặm thú nàng vào phủ, hiện tại thực hiện được không?”
Tiết Nhu chớp chớp mắt vẫn chưa tiêu hóa được những thứ hắn nói, thế nhưng câu cuối đến nàng có chút kinh hỉ phản đối, “Không cần, đâu như vậy tốn nhiều bạc lắm.” Đúng là hắn từng hứa, thế nhưng cũng đã là phu thê rồi, thú tới gả lui làm gì cho hao phí.
“Tốn nhiều hơn nữa cũng không sao, làm sao có thể ủy khuất A Nhu được.” Cả kinh thành này đều biết bọn họ hòa ly rồi, đó là còn chưa biết có bao nhiêu bài dị văn được lan truyền nữa kìa. Vừa hay lần này tái thú lại có thể để nàng phong quang gả cho hắn lần nữa, hắn nào có thể bỏ qua cơ hội này. “Nàng còn nhớ không, lần trước ta cùng nàng vẫn chưa bái thiên địa, rượu hợp cẩn cũng không có uống, vậy làm sao mà tính được.”
Tiết Nhu dẫu môi suy nghĩ, Chung Hạng Siêu lại lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của nàng, “Đừng nghĩ nữa, cứ như vậy đi, sau này tái giá rồi nàng muốn gì thì là cái đó.”
Đầu thu, Tiết Nhu tái giá, gả đến Bình An bá phủ, hồng trang trải dài cả mười dặm để các thiếu nữ đều ước ao ngưỡng mộ. Hoan thanh hỷ ý truyền khắp ngõ, tiếng pháo rền vang, cồng chiêng khua không dứt.
—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—
Luna: Truyện sắp đến hồi kết rồi, đáng lẽ ta nên giới thiệu thêm bộ tiếp theo, thế nhưng tất cả đều chưa hoàn thành. Hiện trong tay ta có tầm 6 bộ, đều chưa hoàn thành vì đang suy nghĩ tình tiết truyện, trong đó có một bộ viết trước bộ [Truy Thê] thứ hai nữa -,-!
Bất lực quá đi.
Nhỡ như bộ này kết thúc mà chưa có bộ khác lên mọi người sẽ bỏ ta thì thế nào đây T_T đau lòng lại không muốn vừa viết vừa up, vì như thế sạn sẽ rất nhiều, chỉnh không kịp, tác phẩm không hay, không hợp logic.
Cầu ý kiến của mọi người.