Khí Nữ Mãn Thích

Chương 120: CHƯƠNG 120: BỨC HÔN





CHƯƠNG 120: BỨC HÔN

Tác giả: Luna Huang
Tiết Triệt chép chép môi kéo lại sự chú ý của hai phụ tử Chung gia nói, “Kỳ thực A Nhu đã có ý trung nhân rồi, nghe hạ nhân nói đôi bên tình đầu ý hợp. Tiểu tướng còn định vài ngày nữa sẽ đến tìm tiểu tử kia hỏi chuyện a.”

Nói xong hắn cũng tự khen bản thân không ít lần. Chỉ vì lần trước nữ nhi có nói với hắn nàng mở một cửa hàng bán đồ gốm để lo đồ cưới cho hai nữ nhi còn lại. Sau đó còn nghe nàng nhắc đến nàng hợp tác với một tên tiểu tử nhà nghèo nên hắn liền nghĩ ra cách nói này.

Thế nhưng biết đâu qua một thời gian tiểu tử kia sẽ lấy được lòng nàng rồi thú nàng thì sao. Vì vậy chủ ý này hắn nhất định sẽ cân nhắc, nếu thực sự A Nhu mở lòng vậy hắn liền mang tiểu tử kia về đây nuôi vậy.

Chung Hạng Siêu từ hôm hồi kinh đến nay đều chỉ lo đến Tiết Nhu khoác tay tiểu bạch kiểm mà không có cho người điều tra chuyện mấy năm nay của nàng. Mà mấy hôm nay Tiết Nhu bận rộn ba hôn sự liên tục cũng chẳng có đến nhà Mãnh Tử. Ngũ Thất vì hôn sự phải học với Ôn Uyển cũng ít ra ngoài.Vì vậy Lĩnh Hồ bọn họ tra ngày dò đêm cũng tìm không ra lai lịch của tên tiểu bạch kiểm kia.

Vì vậy nghe đến đây Chung Hạng Siêu tức giận lao đến trước mặt của Tiết Triệt đập bàn hỏi: “Có phải là tên tiểu bạch kiểm kia không? Tiểu gia sớm biết hắn không phải hạng tốt đẹp gì rồi. Mau mau nói tiểu gia biết hắn đang ở đâu? Dám chạm đến A Nhu tiểu gia để hắn thống khổ hơn cả Trương Niên và Vương Thể Chiêu.”

Dám nhân lúc hắn không ở đi lấy lòng A Nhu thì chỉ có một kết cục thôi.

Chung Lâm biết rõ trình độ nháo chuyện của nhi tử nhà mình, thế nhưng lúc này nhìn thấy tận mắt cũng có chút ngây người. Thế nên Tiết Triệt đứng im như khúc gỗ là chuyện rất bình thường.

Tiết Triệt còn chưa từng gặp qua Mãnh Tử làm sao mà biết được mà đáp chứ, lại càng không biết ‘tiểu bạch kiểm’ trong miệng Chung Hạng Siêu lại là nhi tức phụ mới vào cửa của hắn. “Chung thiếu bình tĩnh a, mấy chuyện này là ngươi tình ta nguyện làm sao mà ép được a.”

Lúc này Ngũ Thất cùng Tiết Tinh Vân vừa đến cửa hàng của Tiết Nhu trở về, đồng loạt bước vào, từ lúc nàng gả đến đây đã phải thay đổi y phục toàn bộ đều là nữ trang rồi. Được Ôn Uyển huấn luyện bao lâu nên cũng có chút thục nữ rồi, “Nhi tức gặp qua phụ thân. Hai vị đây là. . .”

Chung Hạng Siêu khép hờ mắt nhìn Ngũ Thất, sau đó lập tức xông đến: “Là ngươi?”

Tiết Tinh Vân còn chưa kịp nói gì đã thấy Chung Hạng Siêu xông đến trước mặt Ngũ Thất. Hắn vội vã dang hai tay ra chắn trước mặt của nàng, “Chung Hạng Siêu, ngươi muốn làm gì thê tử của ta?”

Chung Hạng Siêu nhìn kỹ lại liền mới biết bản thân thất thố, thế nhưng dung mạo giống như vậy cơ mà. Hắn trừng mắt Ngũ Thất hỏi, “Nói, tiểu bạch kiểm lần trước đi cùng A Nhu là huynh đệ gì của ngươi? Hắn hiện đang ở đâu?”


Hai bậc phụ huynh ngồi im ở đó, do bọn họ chẳng hiểu gì nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thôi. Xem đến khi nào hiểu mới có thể phát biểu ý kiến được.

Ngũ Thất rất bình tĩnh vỗ vỗ vai của Tiết Tinh Vân hỏi, “Hắn là ai vậy? Lần trước chẳng phải A nhu nói không quen sao, hiện sao hắn lại ở đây?”

Chung Hạng Siêu lập tức hiểu được câu hỏi của nàng, cơn giận lập tức bị ném ra sau ót, đổi vẻ mặt cười hề hề nói: “Nguyên lai là nhị tẩu của A Nhu sao. Hôm đó ngươi phẫn nam trang nên tiểu gia mới lầm tưởng. Để tiểu gia tự giới thiệu một chút, tên lúc nãy Tiết Tinh Vân cũng có nói rồi, ta đến đây là vì cầu hôn A Nhu a. Còn hy vọng nhị tẩu đừng để bụng chuyện hiểu lầm lúc nãy a.”

Sắc mặt của bốn người có mặt trong thính đều đen như đáy nồi, lúc nãy còn muốn đánh người giờ đã cười hề hề rồi. Lại còn là dùng dáng vẻ hoàn khố kia nữa chứ, đây có phải là bản tính khó dời hay không?

“Nhưng lần trước là A Nhu bảo không quen ngươi.” Ngũ Thất đẩy Tiết Tinh Vân sang một bên. Nàng rất ấn tượng hắn a, hôm đó hắn đứng đến khi các nàng đi vẫn còn đứng, ánh mắt tràn đầy nhớ nhung cùng đau lòng, rõ ràng rất si tình chân thành, hôm nay lại hoàn khố vô lương tâm nha.

“A Nhu giận lẫy chút thôi, sau này sẽ hết mà.” Chung Hạng Siêu khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, xua xua tay cho qua khẳng định của Ngũ Thất. Câu này cũng là hắn đang tự an ủi bản thân.

“Hừ, A nhu với ngươi có quen biết sao? A Nhu sẽ không rãnh rỗi để tâm một người không quen như ngươi đâu, đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.” Tiết Tinh Vân khoanh tay trước ngực mỉa mai móc méo người.

Chung Hạng Siêu lại xem như chẳng nghe thấy nhưng hắn còn chưa nhẹ nhõm được bao lâu hắn lại nhớ ra gì đó quay sang Tiết Triệt hỏi, “Nếu vậy người lúc nãy Tiết giáo úy nói là ai?”

Tiết Triệt lập tức ấp úng trả lời không được.

Tiết Tinh Vân khinh bỉ hừ hừ nói, “Không ngại nói cho ngươi biết, A Nhu thích người khác rồi. Người đó không như ngươi suốt ngày chỉ biết gây chuyện, người ta giúp A Nhu kinh doanh cửa hàng rất tốt a.”

Chung Hạng Siêu tức giận hừ một tiếng phất tay bỏ ra ngoài. Lúc hắn ra đến đại môn trùng hợp nhìn thấy Tiết Nhu leo lên xe ngựa đi đâu đó, hắn vội vàng chạy đến xe ngựa của mình, hạ lệnh chạy theo nàng.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—

Tiết Nhu cùng Thanh Sơn Thúy Liễu đến nhà Mãnh Tử. Nàng mang theo một số mẫu hoa văn mình mới nghĩ ra đến. Nhân tiện mang ít bánh đến cho đám oa oa ăn.


Chung Hạng Siêu bám theo Tiết Nhu không ngừng, “Sao đột nhiên A Nhu lại không để ý đến ta nữa vậy?”

Mãnh Tử nhìn Chung Hạng Siêu liền hỏi Tiết Nhu, “Đây là. . .”

Tiết Nhu xem như gió thoáng qua không nghe được, nên cũng không có đáp trả một ai. Nàng cầm một cái ly nhỏ lên xem. Hoa văn nho nhỏ bên trong để nàng rất thích thú.
Mãnh Tử thấy vậy cũng không hỏi nữa.

Chung Hạng Siêu hất mặt nhìn Mãnh Tử nói, “Ta là người theo đuổi A Nhu, có ý kiến gì không?”

Mãnh Tử lắc đầu xem như đáp trả Chung Hạng Siêu, sau đó mỉm cười hỏi Tiết Nhu, “Thế nào, có phải mẫu này rất đẹp không?” Hắn vô cùng háo hức mong chờ ý kiến của nàng, vì vậy mặt hắn có hơi áp sát nàng.

Chung Hạng Siêu cầm chỉ phiến mở một cái, vạch ra một đường cắt giữa hai người, hai mắt trừng to cảnh cáo Mãnh Tử, “Tiểu tử, ai cho phép ngươi đến gần A Nhu như vậy? Nhìn cũng không thể nhìn như vậy, cẩn thận tiểu gia móc mắt ngươi.”

Tiết Nhu khó chịu liền đặt ly xuống đi xem những cái khác.

Chung Hạng Siêu nhân cơ hội này dọa nạt Mãnh Tử, cầm nắm đấm quơ quơ trước mặt người ta, “A Nhu là thê tử của tiểu gia, nếu ngươi dám đánh chủ cẩn thận đó.” Hắn nói là thê tử, không phải thê tử chưa qua cửa hay thê tử tương lai nha.

Mãnh Tử rất thật thà nói, “Thú thật, vài tháng nữa tại hạ thú thê rồi, người yên tâm a.”

Chung Hạng Siêu nghe vậy vui mừng ra mặt, thái độ lại thay đổi, đưa tay vỗ vỗ vai của Mãnh Tử, “Tiểu tử, xem vậy mà thật thức thời a. Khi nào thú thê báo tiểu gia một tiếng, nhất định lễ vật hậu hĩnh nha.” Sau đó cười ha hả chạy theo Tiết Nhu.

Mãnh Tử nhìn thấy cũng lắc đầu cười.

—Phân Cách Tuyến Luna Huang – Vọng Thư Uyển—


Mấy ngày sau Đàm thị thấy Chung Hạng Siêu lại trở về dáng vẻ hoàn khố như trước liền một mình chạy vào trong cung xin chiếu chỉ. Thái hậu buộc phải thú cả Lạc Bích Nhu mới chịu để hoàng thượng tứ hôn. Đàm thị vì muốn nhi tử mình lấy lại vị trí thế tử liền đáp ứng.

Hoàng thượng vì ghi hận chuyện của Hách Liên Cẩm nên cố ý đích thân hạ chiếu chỉ tứ hôn như vậy. Ai bảo đám người này liên thủ đối phó nhi tử hắn yêu thương nhất làm gì.

Khi Chung Hạng Siêu biết chuyện hắn gần như sắp điên lên. Không những phải thú Lạc Bích Nhu còn phải thú cùng một ngày nữa chứ, lại còn cái gì mà cả hai đều là phu nhân, người nào sinh trưởng tử trước mới được làm chính thê nữa chứ. Điều lệ gì sao lại vớ vẩn như vậy cơ chứ, A Nhu hận hắn vậy làm sao mà sinh được?

Hắn chạy vào cung tìm hoàng đế lý luận. Ai biết, lão hoàng đế không nói lý lẽ, bảo hắn có phúc thú một lúc hai người, còn chúc hắn sớm sinh quý tử nữa chứ.

Đây quả để hắn tức đến muốn thổ huyết. Lão hoàng đế đã hai thứ tóc rồi còn đê hèn trả thù riêng như vậy. Nếu Hách Liên Cẩm không có lòng tạo phản thì việc gì hắn phải dẫn binh đi diệt trừ chứ. Lại nói thù kiếp trước không lẽ hắn trơ mắt để đó không báo???

Hắn hạ một ngựa thỉnh lão hoàng đế chỉnh ngày nghênh thân của hai người. Tuyệt đối không thể ủy khuất A Nhu được, hắn đã từng hứa cho nàng một hôn lễ thật to, hiện là lúc thực hiện rồi.

Lão hoàng đế nói kinh thành đã lâu không có náo nhiệt, muốn dùng hôn lễ của hắn khuấy động bầu không khí, còn lấy cả thái hậu ra để đè hắn nữa chứ. Sau đó còn nhắc nhở hắn, Lạc gia là đại thế gia tuyệt đối không thể thụ ủy khuất được. Đó là nói rõ, nhất định hắn phải đến Lạc gia nghênh thân.

Thấy không xong, hắn chạy đi tìm thái hậu. Thái hậu viện cớ thân thể không tốt đuổi người.

Hết cách, hắn tìm Lạc Bích Nhu nói chuyện thế nhưng nàng ta lại kiên quyết không chịu thay đổi chủ ý. Hắn chỉ nhìn nàng ta kiên định nói: “Nếu vậy nàng nhất định sẽ hối hận.”
Lạc Bích Nhu từ sau ôm chầm lấy hắn, “Siêu, ngươi biết hối hận, ta không biết sao? Vì sao ngươi không cho ta cơ hội?”

Chung Hạng Siêu lạnh lùng hất tay nàng ta ra, còn phủi phủi y phục của mình, “Bản thân làm gì tự biết rõ, đừng hỏi ta nữa.”

Lạc Bích Nhu vẫn còn tưởng rằng Chung Hạng Siêu chưa biết việc của mình làm, nàng vẫn còn khóc lóc tố khổ, “Ta biết sự lựa chọn của ta lúc đó là không đúng.”

Chung Hạng Siêu thở dài, hắn thực sự ngán ngẩm với sự giả tạo này của Lạc Bích Nhu rồi, “Đại ca thế nào chết? Thanh Sơn làm sao có được độc dược? Ta không cần nói nhiều nữa đúng hay không?”

Lạc Bích Nhu im lặng không đáp, nàng nhìn hắn xoay người đi, thâm độc trong con ngươi hiện lên rõ ràng. Nàng làm đều vì địa vị của hắn, hiện hắn còn quay ngược lại trách nàng là thế nào? Tất cả đều vì tiện nhân kia thôi sao, nàng ta có gì mà tốt chứ, chẳng qua chỉ là thế thân của nàng mà thôi.

Nàng không cam tâm, không cam tâm.


Tiết Nhu bị ép tiếp chỉ để nàng hận đến cắn răng nghiến lợi. Nếu kháng chỉ bất tuân liền rơi đầu cả nhà, nàng không có cách làm nào khác. Đành rằng nàng đối với mọi người đều mất lòng tin nghiêm trọng, thế nhưng Ôn Uyển vô tội, Thanh Sơn, Thúy Liễu cũng vô tội, chất nhi của nàng càng vô tội.

Vào ngày thành thân, Chung Hạng Siêu mặc kệ thái hậu mà cưỡi ngựa đến Tiết phủ đón dâu. Bên Lạc gia biết chuyện giận đến tím mặt, Chung Lâm liền để Chung Hạng Sâm thay tân lang quan đến Lạc gia nghênh thân.

Hai kiệu hoa đồng nhất hạ trước cửa phủ, mỗi người một hướng đối mặt với nhau. Bách tính hiếu kỳ vay xem cực nhiều, không ít người chỉ chỏ bình luận xôm tụ.

Hai tân nương đồng loạt ra khỏi kiệu, mỗi người một bên cùng Chung Hạng Siêu bước vào trong, đương nhiên là bước vào từ chính môn. Nên biết họ chỉ là phu nhân, bất quá thì vào bằng trắc môn thôi, nay lại vinh hoa như vậy rồi.

Tiết Nhu đến hồng trù cũng lười cằm, là Thanh Sơn ở bên cạnh đỡ nàng cầm giúp. Do giá y to rộng lại nhiều vải còn toàn hồng sắc do đó mọi người không lưu ý mà thôi.

Nàng vờ ho khan một trận rồi đứng không vững ngã vào trong lòng của Thanh Sơn. Thanh Sơn lại vờ hô lên, “Tiểu thư, người không sao chứ?”

Lạc Bích Nhu bên kia còn nghĩ là Tiết Nhu thực sự bị bệnh, nếu là như vậy liền mau nâng vào bên trong đi, chớ cản trở nàng bái đường. Tay nàng đưa lên khẽ nâng hồng cần nhìn tình trạng của Tiết Nhu.

Đàm thị không vui mở miệng nói: “Nếu không khỏe liền vào trong nghỉ ngơi đi.”

Chung Hạng Siêu biết nàng giả vờ, mà mẫu thân cũng thật là, không lẽ hắn biểu lộ không đủ rõ sao, vì sao mẫu thân sẽ nghiên về phía Lạc Bích Nhu? Hắn bất đắc dĩ nói: “Mau chóng bái đường xong để thiếu phu nhân nghỉ ngơi.”

Bà mai nghe vậy liền thu hồi vẻ mặt hiếu kỳ của mình, giũ giũ khăn hồng nhỏ trên tay, “Giờ lành đến rồi, tân lang tân nương bái đường.”

Bái đường vẫn rất quy củ, chỉ là phu thê đối bái, Chung Hạng Siêu hơi nghiên người về phía Tiết Nhu, biểu lộ rất rõ tâm ý của hắn. Lạc Bích Nhu bị che mặt nào thấy được nhưng âm thanh xì xào của đám quan khách ít nhất cũng nghe được lọt tai vài thứ không nên nghe.

Lễ hoàn, Đàm thị tách Chung Hạng Siêu ra đẩy qua bên phía Lạc Bích Nhu, “Mau đưa Nhu nhi vào tân phòng đi, A Nhu có bệnh cũng không thể động phòng được, ngươi vẫn là không nên đến gần tránh lây bệnh.”

Chung Hạng Siêu muốn mở miệng nói gì đó liền bị ánh mắt của Chung Lâm chặn lại. Tiếp đến là Chung Hạng Sâm lôi kéo hắn đi về phía Lạc Bích Nhu, “Ta giúp đệ nghênh thân rồi, đưa tân nương vào tân phòng đệ nên tự giải quyết đi. Còn có thế lực của Lạc gia không phải ta hay phụ thân có thể địch lại được.”

Chung Hạng Siêu vẫn là ngoan ngoãn nghe theo. Thế nhưng vừa đến tân phòng hắn bị kéo lại làm lễ xong liền quay người rời đi. Cũng chẳng đến viện của Tiết Nhu, mà là ra tiền thính tiếp khách.

Bản thân hắn cũng không quá lưu ý mấy cái lễ đó cùng cát ngôn, bởi đời trước hắn cùng A Nhu chỉ thiếu mỗi chung rượu hợp cẩn thôi, bao nhiêu cát ngôn chúc phúc mà cũng chẳng thành.



TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv