Sau khi rời khỏi hiện trường của vụ đánh nhau ,nhưng Lan vẫn lo lắng nên quyết định ở lại nhưng ko muốn ai biết .
Ngồi trên nóc nhà Lan ,nhìn xuống và thấy 1 đám người đi đến trong đó có những người mà mình ko mong muốn dù biết rằng việc đó là ko bao giờ có .
Lan nghe thấy nội dung của cuộc trò truyện .
Bà Hà nhìn đám người của mình nằm trên mặt đất hiểu rằng kế hoạch đốt nhà kho đã ko thành .Tức giận nhưng ko thể biểu hiện ra bên ngoài nên nhìn mọi người nói giọng lo lắng giả tạo :
-Ai đã làm như thế này .Chúa ơi .
Quân nhìn đám người nằm trên mặt đất quay sang nhìn mọi người nói :
-Những người này đã bị đánh nhưng chỉ bị ngất đi ko ảnh hưởng đến sinh mạng ,nói chung là sáng mai họ sẽ tỉnh thôi .
Nghe vậy Ông Tùng (ba Phương ) nói :
-Vậy mang họ xuống phòng y tế đi .
Nói xong ai đó cũng khiên những người nằm ở dưới đất đi .
Lan nghe thấy tiếng chân của mọi người rời xa ,Lan nhìn xuống và thấy bà Hà (hiệu
trưởng ) đang còn đứng đấy và tìm kiếm gì đó .
Lo lắng cho mẹ nuôi và bạn mình khi bà Hà gần đến đc chỗ ẩn lấp của họ .
Lan lúc này tự nhiên trong đầu một ý nghĩ liều lĩnh ,và ko một chút do dự Lan chạy trên nóc nhà nhảy xuống chỗ những người bạn và mẹ đang ẩn nấu ,nói khi thấy họ cũng đang lo sợ :
-Mọi người hãy đi đi ,tôi sẽ dụ bà ta đi khỏi đây .
Lúc này tuy lo sợ trong lòng nhưng nghe vậy Phương vẫn hỏi giọng nghi ngờ :
-Cô là ai ,tại sao lại giúp chúng tôi .
Nghe vậy trong bóng tối ánh mắt của Lan chiếu 1 tia khó hiểu nhưng rất tiếc Phương ko thấy đc và Lan nói :
-Chỉ là tôi muốn giúp thôi ,còn ko mau đi đi .
Biết hỏi cũng ko có câu trả lời Phương nhìn người bí ẩn nói :
-Cảm ơn cô .
Lan nghe vậy chỉ nói :
-Khỏi cảm ơn ,cậu hãy mang người đang bị ngất kia về phòng đi .
Nói xong ko đợi Phương nói gì nữa ,Lan chạy qua chỗ bà Hà ,và đúng như dự đoán bà ta đuổi theo mình và Lan ko quên nhìn lại chỗ núp của bạn và mẹ nuôi mình đã chuẩn bị rời đi ,yên tâm Lan tiếp tục nhử bà Hà chạy theo mình .
Sau khi hơn 20′ khiến cho bà Hà chạy theo mình hụt hơi thì Lan nhảy phóc qua hàng rào và Lan còn nghe rõ tiếng chữi rũa của bà Hà :
-Đứng lại cho tôi coi .
Chạy về phía chiếc xe ôtô Harley-Davidson màu đen đang đậu trước mình và trong sự tức giận của bà Hà thì chiếc xe đó phóng đi 1 cách nhanh chóng .
Bà Hà nhìn theo cái bóng xe và bà ta nhận ra đó là chiếc xe Harley-Davidson ,một chiếc xe nỗi tiếng của Mỹ và nó đc giới thượng lưu ưa dùng và ko khó để bà Hà nhận ra người ngồi trên chiếc xe đó là 1 người trong giới thượng lưu .
[IMG]http://vnthuquan.net/diendan/upfiles/
9566/7EBE294D6094432994177346AC4BCD17.gif[/IMG]Trên xe Lan gở mặt lạ hóa trang ra nhìn sang người lái xe và nói :
-Cảm ơn chị nha Misaki_chan .
Ngồi lái xe nghe cô em họ nói vậy Misaki nên tiếng :
-Xem ra em đoán đúng nhỉ ,nhưng rất tiếc tối nay Sakura ,em phải làm việc gấp đôi khi phải xem hết đống hồ sơ mà công ty chúng ta cần đó .
Ngã người ra ghế dựa Lan nhìn ra cửa xe nói :
-Yên tâm đi em sẽ cố gắng hoàn thành mà chị Misaki _chan .
Nhìn cô em gái một cách khó hiểu Misaki nên tiếng giọng thắc mắc :
-Làm sao em có thể đoán đc điều đó vậy Sakura _chan .
Nghe vậy Lan vẫn nhìn ra ngoài cửa xe ,ban đêm thật mát Lan nói :
-Em suy luận ý mà .
Và trong khi hít thở bầu ko khí ban đêm ,Lan chìm vào suy nghĩ
:”Thật đúng như mình suy đoán ,xém chút nữa mình đến trễ thì xem như xong rồi ”.
Quay lại quá khứ .
Ngồi nghe họ bàn công việc Lan trong lòng cảm giác bức rứt giống như có chuyện gì sẽ xảy ra ,mà thường là linh cảm của mình luôn luôn ko bao giờ sai ,Lam nhìn lên chiếc đồng hồ ở trong nhà Hàng Ánh
Dương theo phong cách Nhật Bản ,tuy thế nhưng Lan biết đối với hợp tác trong kinh doanh mà người đứng đầu tập đoàn Takahashi một trong những tập đoàn hàng đầu của Nhật từ kinh doanh nhà hàng ,khách sạn ,… nhưng nổi tiếng nhất vẫn là nước hoa .
Sau khi chào tạm biệt theo phong cách Nhật Bản ,Lan kéo tay Misaki ,chị họ mình chạy như bay ra khỏi nhà hàng và ngồi nên xe nói :
-Chị Misaki _chan chở em đến trường Angle đi ,mau nên .
Misaki nghe cô em họ nói vậy thì quay sang hỏi giọng ngạc nhiên :
-Có chuyện gì vậy em ,tối nay em còn phải giải quyết 1 đống hồ sơ mà hơn 2 tuần em chưa kí kìa ,nó nhiều gần bằng núi rồi đó .
Lan nghe vậy nhưng vẫn hối :
-Chị đi nhanh nên hết tốc độ đi ,mà yên tâm đi tối nay em sẽ kí hết đống hồ sơ đó ,chỉ là bây giờ em có linh cảm ko ai thôi .
Nghe thấy lời cô em họ Sakura ,Misaki nhìn ra đàng sau và nói :
-Chị đã chạy hết tốc độ rồi đó cô em họ thân thương ,hãy nhìn cảnh sát giao thông VN đang di theo ở đàng sau kia nè _nói giọng hài hước .
Nghe vậy Lan nhìn ra sau và quả đúng như chị Misaki nói ,Lan quay lại cười và nói :
-Xin lỗi chị nha ,chị đi đường này nè .
Lan dướng người nên phía trước và mở hệ thống bản đồ ,Lan nói :
-Chị hãy chạy theo bản đồ em cài sẳn thì có thể thoát khỏi sự theo đuôi của cảnh sát đó .
Nghe thấy cô em họ Sakura nói ,Misaki nên tiếng giọng lúc này là tò mò :
-Vậy em sẽ làm gì .
Cười cười Lan nhấn 1 lúc chiếc ghế đc gấp đôi Lan bước ra đàng sau nhưng vẫn ko quên trả lời :
-Thay đồ thưa bà chị họ yêu quái .
Bật cười khi cô em họ nói vậy Misaki nên tiếng :
-Chà xem ra nhưng thiết minh của em cũng hiểu ích đó chứ .
Lan đang mặc chiếc áo choàng màu đen ,nghe vậy nói giọng tự hào :
-Đương nhiên rồi ,hihi .
Sau đó Lan bước xuống xe sau khi đã biến đổi 1 cách hoàn hảo ,quay sang nhìn bà chị họ nói :
-Chị Misaki _chan đổ xe ở đây có gì chút nữa em sẽ ra .
Sau đó nhảy sang chiếc hàng rào mà ko một ai có thể nhảy qua Lan chạy một mạch đến kí túc xá và ko hề thấy Phương và Lam đang ở đó dù bây giờ là 11h30′ .
Thế là Lan đàng chạy xung quanh trường và khi chạy qua một nhà kho, theo Lan đoán là vậy thì thấy đám người mà muốn hại mẹ Phương .
Nhìn thấy vậy Lan đoán ngay ra đám người này đang có hành vi mờ ám thế là Lan chạy lại nhưng rất nhẹ nhành và ko ai nghe thấy và nghe hết toàn bộ kế hoạch .
Thế là ko nói gì Lan chạy lại chỗ nhà kho theo sự gợi ý của đám người kia và lấy 1 cây kim và tìm cách mở chìa khóa .
Cũng lúc mở đc thì đám người kia mang theo 1 thùng theo Lan đoán đó là xăng để đốt nhà kho.( thì mọi chuyện đã diễn ra như trên )
Sáng hôm sau ,Lam nằm trên giường bệnh ở phòng kí túc xá và hình như trong mơ Lam đang nhớ lại cảnh gì đó nói mớ :
-Cứu cứu …..các ngươi ko làm thế đc ….._mắt ngắm nghiền nói trong sự sợ hãi mồ hôi tuôn như mưa .
Phương ngục trên giường ngủ ,nghe vậy tỉnh dậy lay lay người Lam nói :
-Có tớ ở đây yên tâm đi ,cậu sẽ ko sao đâu .
Phương nói mà trong lòng đau khi thấy Lam đang nói mớ vì Phương biết Lam đang bị hoảng loạn và nhớ lại cảnh bị bắt cóc trước đây .
Lam hình như trong mơ đã nghe thấy giọng nói của Phương nên cũng
dần hé mắt ra và thấy Phương ngạc nhiên hỏi :
-Cậu là ai ,mà đây là đâu vậy ?_Trí nhớ còn trong sự hoảng loạn khiến cho Lam quên mất mình đang là ai và đang ở đâu .
Phương nghe vậy đoán là Lam đã tạm thời trí nhớ còn trong hoảng loạn nên quên mất tấc cả các chuyên rồi và Phương nói :
-Tớ là Phương ,cậu nhớ lại chưa ?
Nói xong Phương nhìn xung quanh và thở phào khi ko có ai ở đây ,và quay sang nói chuyện với Lam :
-Chúng ta đang ở phòng y tế ,cậu hãy nhớ lại đi nào Lam _sử dụng tên thật để Lam dể dàng nhớ lại hơn (vì ko có ai ở đây nên chuyện này Phương thoải mải sử dụng tên thật ).
Lam ngơ ngác một lúc và nhìn xung quanh cũng như mình ,đầu óc dần dần khôi phục nhìn Phương nói :
-Ừm ,mình nhớ laị rồi .
Phương nghe vậy cười cười nói :
-Tớ biết mà mỗi lần cậu bị như thế này một lúc sau trí nhớ của cậu sẽ trở lại mà ,hì trường hợp này gọi là ”trí nhớ đi loạn ” đây mà _Nháy mắt một cách tinh nghịch .
Nhìn thấy cái nháy mắt đó của Phương ,Lam bật cười vui vẻ và hỏi 1 cách thoải mái :
-Thắng này (sử dụng lại tên giả dù sao cảnh giác vẫn tốt hơn và Lam đã nghĩ như vậy ) mà sao chúng ta lại ở đây ,mà ai cứu chúng ta vậy,chúng ta đã thoát ra lúc nào ,mẹ chúng ta đâu ?_nhìn xung quanh tìm kiếm và hỏi giọng thắc mắc .
Nghe Lam hỏi nhiều như vậy Phương cười nói :
-Thì từ từ tớ trả lời chứ ,nhưng tớ nói trước là mẹ chúng ta ko sao .
Lam nghe vậy thở phào nhẹ nhõm và vẫn tiếp tục nói :
-Vậy thì cậu nói nhanh nên nào ,tớ nôn nóng muốn biết tại sao chúng ta lại thoát đc đó .
Lắc đầu trước câu nói đó của Lam ,Phương nói :
-Thì tớ nói đây ….(và Phương đã kể lại toàn bộ sự việc xảy ra )…
Nghe xong Lam thắc mắc ;
-Vậy là ko biết người bí ẩn kia là ai hả ?_hỏi khi nghe xong câu chuyện tưởng như trong mơ kia .
Và Lam đã nhận đc cái gật đầu của Phương ,và tuy đã nhận đc câu trả lời nhưng Lam vẫn tỏ ra thắc mắc nói :
-Lạ nhỉ ,mà theo cậu đó có phải là người quen của chúng ta ko nhỉ ?
Phương nghe vậy thì chợt nhớ giọng nói của người bí ẩn đó rất giống với Lan ,nhưng vừa nghĩ đến đây thì Phương lắc đầu như xua tan ý nghĩ này .
Trong khi đó Lan nhìn chăm chú Phương và cảm thấy lạ khi Phương cứ lắc đầu liên tục và cuối cùng Lam thắc mắc quá nên đành nên tiếng .
-Cậu sao vậy Phương ?
Sau câu hỏi Lam đã nhận đc cái lắc đầu và 1 câu nói :
-Chúng ta về phòng thôi .
Tuy là ko nhận đc câu trả lời nhưng Lam vẫn ko tiếp tục nói vì sợ đụng chạm nỗi buồn của Phương ,nhưng Lan vẫn nói :
-Yên tâm đi bên cạnh cậu còn có tụi này mà .
Phương nghe vậy biết trong đầu Lam đang nghĩ gì nhưng ko muốn giải thích nên nói :
-Ừm ,tớ biết rồi .
(Quay lại chỗ Lan nào )
Nhìn đống hồ sơ đã đc giải quyết xong nhìn sàng bên cạnh thấy bà chị họ Misaki đang ngục bên cạnh cười nhẹ nói :
-Cảm ơn chị đã giúp em .
Sau đó mở cửa sổ nhìn bầu trời buổi sáng bình minh và Lan đoán giờ này đã là 5h sáng rồi ,coi như 1 đêm thức trắng nhỉ ,Lan chắm cằm và nghĩ .
Nhìn ánh sáng buổi bình minh và nhìn xuống dưới khách sạn , Lan khẻ cười khi thấy những bông hoa đã nở để chào đoán 1 buổi sáng .
Lan nghĩ :
_”Một buổi sáng tốt đẹp” .
Vừa nghĩ xong câu đó thì Lan chợt muốn cười khi nghĩ lại cảnh mình phải xem hết 1 đống hồ sơ đc chất cao như núi thế kia ,nhìn lại bàn làm việc và Lan lắc đầu .
Xong suy nghĩ vẩn vơ ,Lan nhớ lại buổi tối hôm qua và thầm nghĩ :_”ko biết Lam có bị sao ko ,Lam là chúa sợ tối mà ,mà lại ở trong đó nữa nhà kho tối như thế thật là nguy hiểm ,nhưng những người đó cũng độc ác thiệt họ dám dùng thủ đoạn độc ác đó để giết người ,nhưng điều đó sẽ ko dể dàng với họ đâu ” nghĩ đến đó Lan trong đầu lóe nên những suy nghĩ mà ko ai biết đc .
Và Lan nhìn nên bầu trời nói :
-Cầu mong là Lam ko có chuyện gì xảy ra .
Cùng lúc đó Lan suy nghĩ lại chuyện ngày xưa mình gặp Lam trước khi trở thành bạn mà điều đó thì Lam ko thể biết đc .
Quay lại quá khứ .
Ngày đó ,Lan mới 8t và đó cũng là lần đầu tiên Lan đc bà mình dẫn đi Hàn quốc .
Với suy nghĩ của 1 thần đồng ,Lan đã rất háo hức cùng anh trai và bà mình sang đất nước mà Lan chỉ xem và tìm hiểu đất nước xinh đẹp này qua sách vở .
Vừa bước xuống sân bay Lan đã rất vui vẻ nhìn ngó xung quanh và cùng lúc đó Lan đã thấy 1 cảnh tưởng :
-Mẹ à ,giữ lại ba đi mẹ _một cô bé khóc ở trên sân bay (mà sau này Lan biết đó chính là Lam ).
Và Lam nghe thấy mẹ cô bé bằng tuổi mình nói với cô con gái nhưng trong giọng nói hình như là vừa mới khóc xong :
-Hãy để ba con đi đi _và Lan thấy người mẹ cô bé quay mặt đi hình như là để lau nước mắt (Lan đã cảm nhận như vậy dù lúc đó Lan chỉ là 1 cô bé 8t )
Đang muốn xem tiếp cuộc nói chuyện đó thì Lan chợt nghe thấy bà mình nói :
-Đi thôi nào cháu yêu ,xe đến rồi đó .
Dù Lan lúc đó muốn lại an ủi cô bé bằng tuổi mình ,nhưng Lan biết đối với quy tắc của gia tộc Takahashi thì điều đó là ko thể ,đến thân phận thật sự của mình Lan còn ko thể tiếc lộ đc nữa là ,và Lan đã bước vào xe khi anh trai mình mở cửa cùng câu nói :
-Đi thôi em gái .
Và chiếc xe đã chạy đi .