......HHH....
-------
"Thanh, ta đói bụng rồi!" nhìn bóng lưng cao lớn bận rộn trong thư phòng, thật đáng thương nói.
Bóng lưng cao lớn vừa nghe, lập tức xoay người, thật bất đắc dĩ nhìn khuôn mặt đang nhìn qua khe cửa trông có vẻ rất ủy khuất.
"Đói bụng? Trong tủ lạnh không phải còn đồ ăn tiện lợi buổi chiều sao?"
"Chính là muốn ăn đồ ăn ngươi nấu cơ!" cười đầy nịnh nọt.
Chậm rãi đi đến bên cậu "Đến đây đi!" thở dài, một bộ dạng đã bất đắc dĩ lại sủng nịnh ôm lấy cái eo không nhiều thịt lắm của cậu "Nhìn ngươi ăn như thế lại không có nửa điểm thịt, rột cuộc thức ăn đều đi nơi nào hết rồi?"
Ngoan ngoãn để hắn ôm lấy "Ngô, việc đó ta cũng không biết"
Thanh đột nhiên mập mờ cười "Có phải hay không buổi tối đều bị ta tiêu hao hết rồi?"
Khuôn mặt nho nhỏ lập tức nhuộm đỏ "Ừ...Ta...Ngươi..."
"Ha ha ha..."Nhìn bé trong ngực xấu hổ đỏ mặt, Thanh cười rộ lên.
Nghe được tiếng cười của hắn, dùng sức mở ra đại thủ trên lưng, đi đầu đến bàn ăn, ngồi xuống.
Nhìn hành động trẻ con của cậu, Thanh cười càng vui vẻ hơn. Theo sau đi vào phòng bếp, mở ra tủ lạnh, xuất ra vài loại nguyên liệu bắt đầu xử lý.
"Ăn cơm rang trứng nhé?"
"Ừ"
Khong lâu sau lại thơm ngào ngạt đĩa cơm rang trứng đã hoàn thành.
"Oa, thơm quá đó!" Vũ vui vẻ cầm lấy thìa bắt đầu ăn.
Lúc này trong mặt Thanh thật giống như nhìn một bé cún đáng yêu bởi vì chủ nhân cầm cơm cho mà cao hứng không ngừng vẫy đuôi qua lại.
Thật đáng yêu, thật muốn đem cậu ấy ăn....Thanh trong lòng tà tà nghĩ.
Qua một lát, Vũ đã đem cơm ăn xong "Ừ...Ăn thật ngon hừm, Thanh nấu món gì cũng đều là ngon nhất!" Cậu cảm thấy mỹ mãn nói "Ừ, Thanh ngươi cũng đói bụng sao? Bằng không tại sao cứ nhìn chằm chằm ta ăn cơm?" bé cún đơn thuần ngây ngốc hỏi.
Nhoẻn miệng cười "Đúng vậy a, ta là đói bụng"
"Vậy sao lúc nãy ngươi không thuận tiện nấu luôn phần của ngươi đi? Bằng không cứ nói với ta, ta sẽ chia một nửa cho ngươi a!"