Beta: Lam Le
Cô rút tay ra không được, chỉ để mặc cho anh nắm. Mới vừa rồi nói chuyện nên không cảm giác được, lúc này đây mới để ý lòng bàn tay của anh thật ấm áp. Có lẽ là thường xuyên vận động, hơn nữa còn đã từng đi bộ đội, lòng bàn tay của anh có chút thô ráp. Trong lúc vô tình, ngón tay của anh giật giật, cô có thể cảm giác được vết chai sần trên tay anh cạ lên lòng bàn tay cô, khiến cô cảm giác ngứa ngáy, không hiểu sao mặt cô chợt ửng đỏ.
Cứ như vậy, Khang Tư Cảnh nắm mãi tay cô cho đến khi cơm tối được dọn lên.
Ăn cơm tối xong, Phương Tình đi theo Phương Lận Chi trở về phòng của bà. Sau khi hai người vào phòng, khuất khỏi tầm mắt của đám người kia thì Phương Tình mới với tay ôm lấy mẹ, một phần vì muốn an ủi bà mới bị người ta gây khó dễ, phần khác vì cô rất nhớ bà.
Phương Lận Chi vỗ vỗ cô, quở trách: “Làm gì vậy? Đã lớn như vậy rồi.”
Phương Tình vẫn không buông tay, hừ hừ bất mãn, nói: “Lúc trước con đã nói mẹ từ chức về quê mấy lần rồi mà mẹ không nghe, ở đây mỗi ngày bị người ta ăn hiếp như vậy có gì tốt chứ?”
Phương Lận Chi vỗ vỗ tay cô, nói: “Con nghĩ rằng về quê sẽ không bị uất ức à? Con người sống ở đâu lại không gặp phải chuyện không vui chứ?” Phương Lận Chi thở dài: “Ông cụ sẽ không sống được bao lâu nữa đâu, ông lại đối xử với mẹ rất tốt, mẹ chỉ chịu khó vài năm nữa, chăm sóc ông tới khi ông qua đời thì có gì không tốt?”
Phương Tình không trả lời, Phương Lận Chi vừa cười vừa an ủi: “Con và Tư Cảnh hòa thuận với nhau mới chính là sự báo hiếu lớn nhất đối với mẹ, hiểu không? Mẹ thấy con bây giờ cũng đã hiểu chuyện nhiều hơn trước rồi, nếu đã muốn sinh con với Tư Cảnh thì bớt bướng bỉnh lại một chút, người không nên nghĩ tới thì đừng nghĩ. Con cũng không nên trách mẹ ban đầu ép con gả cho Tư Cảnh, mẹ thật sự cảm thấy Bạch Húc Nghiêu không phải là người thích hợp với con.”
Từ mới bắt đầu mẹ đã không thích cô và Bạch Húc Nghiêu ở chung với nhau, nguyên nhân chỉ vì một lần mẹ tiếp xúc với mẹ của Bạch Húc Nghiêu trong hội phụ huynh học sinh. Mẹ đã nói cho cô biết, mẹ của Bạch Húc Nghiêu rất yêu con trai của mình, nếu sau này cô và Bạch Húc Nghiêu cưới nhau, ở chung với một người mẹ chồng như vậy, cô sẽ rất khó chung đụng. Bạch Húc Nghiêu cũng giống như cô, không có cha từ nhỏ, chỉ là thân thế của Bạch Húc Nghiêu còn thê thảm hơn cô. Ít ra cô còn biết cha của mình là ai, nhưng Bạch Húc Nghiêu thì không. Mẹ của Bạch Húc Nghiêu đã dẫn theo anh ta tái giá mấy lần, nhưng mỗi một lần đều không kéo dài được bao lâu, cho nên từ khi còn bé, chuyện Bạch Húc Nghiêu làm nhiều nhất chính là theo mẹ di chuyển từ địa phương này tới địa phương khác. Mãi về sau bọn họ mới dừng chân ở trấn nhỏ nơi quê của cô.
Khi đó, cô cảm thấy chuyện cô và Bạch Húc Nghiêu ở chung với nhau là giữa hai người bọn họ. Cho dù mẹ của Bạch Húc Nghiêu xem anh ta như bảo bối thì cũng không ảnh hưởng gì đến cô. Huống chi Bạch Húc Nghiêu rất yêu cô, cô tin tưởng anh ta sẽ không để cô bị uất ức.
Mãi về sau cô mới phát hiện những lời mẹ nói đều đúng. Bởi vì ở chung với mẹ của Bạch Húc Nghiêu mà cuộc sống hôn nhân của cô và anh ta quả thật rất khó khăn. Hơn nữa, vì cô sảy thai nhiều lần dẫn đến vô sinh, mẹ của Bạch Húc Nghiêu đã nói với cô một câu khắc nghiệt như thế này, nhà bọn họ không cần một con gà không biết đẻ trứng.
Ban đầu gả cho Khang Tư Cảnh, có một khoảng thời gian dài cô oán giận mẹ của mình, cảm thấy bà hoàn toàn không quan tâm tới cảm nghĩ của cô, gả cô cho một người mà cô không yêu. Mãi đến sau này, trải qua bao nhiêu bài học kinh nghiệm, cô mới đồng ý với cách làm của mẹ, Khang Tư Cảnh quả thật là một nhân tuyển làm chồng không thể nào tốt hơn.
Gia đình anh vững chắc, gia cảnh hậu đãi, trên người anh có rất nhiều thứ mà cô thiếu hụt. Hơn nữa, sau khi gả cho anh, cả đời này cô sẽ không còn chịu khổ.
Mẹ đã sống tới chừng đó tuổi, ăn muối còn nhiều hơn cô ăn cơm, kinh nghiệm cuộc đời của bà càng phong phú hơn cô. Trong lúc cô mơ hồ hỗn độn trong thế sự xoay vòng, bà đã sớm nhìn thấu sự việc từ rất lâu, cho nên nghe lời mẹ mới chính là lựa chọn tốt nhất. Cứ như vậy thì sẽ tránh được nhiều đường quanh co.
Cô rất may mắn, ông trời cho cô một lần sống lại, cho nên lúc này hiểu rõ mọi chuyện sẽ không tính là quá muộn. Cô ôm chặt mẹ, ngoan ngoãn nói: “Con biết, con sẽ nghe lời mẹ.”
Mẹ lại hừ hừ nói: “Mỗi lần con đều nói nghe lời mẹ, nhưng có lần nào nghe thật đâu? Tính tình con ra sao mẹ còn không biết à? Người ta đều nói mẹ nuôi con thật giỏi, từ nhỏ đã khéo léo hiểu chuyện lại ngoan ngoãn, nhưng họ đâu có biết đứa con gái này của mẹ nhìn khéo léo như vậy nhưng lại phản nghịch không kém gì ai.”
Phương Tình nũng nịu dụi đầu vào ngực bà, nói: “Lần này là con nói thật mà, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Phương Lận Chi vuốt vuốt đầu cô, nói: “Được rồi, tạm thời tin con một lần.”
Trò chuyện với mẹ một hồi, Phương Tình đi ra thẳng tới sân sau. Cô nhẫm tính thời gian, chắc là lúc này Khang Tư Cảnh đang ở sân sau tập thể dục.
Bởi vì ông cố của Khang Tư Cảnh là quân nhân, nghe nói ông đã từng tham gia chiến tranh chống Nhật. Sau khi giải ngũ không có chuyện gì làm, ông đã sửa lại sân sau nhà họ Khang thành một sân huấn luyện chướng ngại vật. Đàn ông của nhà họ Khang từ nhỏ đã trải qua rèn luyện cực khổ trên sân huấn luyện này mà trưởng thành.
Lúc Phương Tình vừa tới sân sau, cô đã nhìn thấy Khang Tư Cảnh đang đu xà đơn ở phía trước, mà Cao Niệm Vi đang đứng bên cạnh nói chuyện với anh. Không biết Cao Niệm Vi nói chuyện gì rất vui mà nụ cười của cô ta thật ngọt ngào. Khang Tư Cảnh đang vận động, cho nên không đáp lại câu nào.
Cao Niệm Vi này thật đúng là biết tận dụng cơ hội, tìm đủ mọi cách lượn tới lượn lui trước mặt Khang Tư Cảnh. Trai đơn gái chiếc một mình ở sân sau mà cô ta cũng không hề kiêng dè. Đừng nói là cô ta chẳng để trong mắt việc Khang Tư Cảnh đã kết hôn rồi, không phải làm vậy là ý thức quá kém hay sao?
Phương Tình đè nén sự khó chịu, tiến về phía trước. Cô còn chưa tiến tới gần thì đã kêu lên một tiếng dịu dàng: “Ông xã.”
Cô nhìn thấy rõ ràng cánh tay đang đu xà đơn của Khang Tư Cảnh khẽ run lên, sau đó nắm không vững, cả người rơi xuống đất. Cũng may thân thủ anh linh hoạt, rớt xuống đất tương đối vững vàng.
Cao Niệm Vi quay đầu lại nhìn cô, cười nói: “Em cũng ra đây tản bộ à?”
Biểu hiện vừa rồi của Khang Tư Cảnh khiến Phương Tình có cảm giác như anh bị hai chữ ‘ông xã’ kia của cô dọa tới phát sợ. Khó có khi nhìn thấy một người điềm tĩnh như anh lại có lúc thất thố như thế này, uy lực của hai chữ ‘ông xã’ kia thật sự rất kinh hồn.
“Em tới xem Tư Cảnh thôi ạ.” Phương Tình vừa nói vừa lấy khăn giấy ra, đi tới bên cạnh Khang Tư Cảnh. Sau khi chuẩn bị tâm lý một hồi, cô cố gắng làm ra vẻ tự nhiên, chậm chậm mồ hôi trên trán anh, “Đừng tập quá sức, xem anh cả người đầy mồ hôi rồi kìa.”
Vẻ mặt của Khang Tư Cảnh trái lại không biến hóa bao nhiêu, nhưng khi ngón tay của cô vừa chạm lên mặt anh thì cô cảm giác dường như toàn thân anh đông cứng lại.
“Em còn có việc gì không?” Những lời này là anh nói với Cao Niệm Vi.
Đương nhiên Cao Niệm Vi nghe ra được ý tứ xua đuổi trong giọng nói của anh, giống như là không muốn nhìn thấy hai vợ chồng bọn họ âu yếm. Khóe môi của Cao Niệm Vi hơi giật giật, nhưng vẫn duy trì nụ cười vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra: “Vậy thì em đi trước đây.”
Sau khi Cao Niệm Vi rời khỏi, bên này chỉ còn lại Khang Tư Cảnh và Phương Tình. Mới vừa rồi cô lau mồ hôi cho Khang Tư Cảnh là cố ý thân mật muốn Cao Niệm Vi biết khó mà lui, bây giờ cô ta đi rồi cô lại có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, khoảng cách giữa hai người thật gần, cô có thể cảm nhận được hô hấp của anh đang quấn quít trên đầu cô. Hơi thở và khí nóng của anh không ngừng tấn công chóp mũi cô.
Hơn nữa, cũng vì kề cận như thế này, cô càng cảm nhận được sự cường tráng tỏa ra từ người của Khang Tư Cảnh. Cô nhớ tới lần trước nhìn thấy nửa người trên trần trụi với cơ bắp rắn chắc lực lưỡng của anh, sau đó lại nghĩ tới cảnh tượng vừa rồi anh dường như vô ý nắm tay cô. Không hiểu vì sao, nghĩ tới những điều này, còn cảm nhận được cơ thể và khí phách mạnh mẽ của anh, cô liền có một loại xung động muốn được anh ôm ấp yêu thương.
Cô rất muốn biết cảm giác được anh ôm là một loại thể nghiệm như thế nào.