Beta: Lam Le
Tuy rằng Phương Lận Chi nói Khang Tư Cảnh sẽ trở về, nhưng vì để cho chắc ăn, trước khi về nhà lớn, Phương Tình đã gọi điện thoại cho Khang Tư Cảnh.
Điện thoại reo không bao lâu thì có người nhận, Phương Tình không lòng vòng mà hỏi thẳng anh: “Tư Cảnh, anh có về Hương Chương Viên không?” Hương Chương Viên là nơi nhà lớn của dòng họ Khang được xây cất.
“Sẽ về. Em không muốn sang thì tôi sẽ giải thích với ông Nội. Em mới vừa đi làm, tôi sẽ nói với ông em bận rộn với công việc, có lẽ ông cũng sẽ không nói gì đâu.”
Ngày trước, lúc bên kia bảo hai người trở về, đại đa số là một mình Khang Tư Cảnh trở về. Ông cụ có hỏi thì Khang Tư Cảnh sẽ giúp cô tìm lý do gạt bọn họ.
Cho nên vừa nghe Khang Tư Cảnh nói như vậy, Phương Tình lập tức cảm thấy xấu hổ, giọng nói nhỏ lại đi: “Mẹ em cũng vừa mới gọi điện thoại cho em, em nói với mẹ em sẽ về.”
“Em muốn đi?” Giọng nói như không thể tin nổi.
Cô hiểu vì sao Khang Tư Cảnh nghi ngờ cô, sau khi hai người kết hôn, ngoại trừ ở trong nhà ra, bọn họ rất ít khi xuất hiện ở những trường hợp khác.
“Em sẽ đi. Khi nào anh xong việc có muốn đi cùng không?”
Bên kia im lặng một lúc rồi mới nói: “Tôi còn một số việc còn chưa xử lý xong, nếu như em đã tan sở thì hãy đi trước đi.”
“Dạ.” Phương Tình ngoan ngoãn dạ một tiếng rồi cúp điện thoại.
Lái xe tới Hương Chương Viên là đã một giờ sau. Trước kia Hương Chương Viên là một khu xưởng máy móc, mấy năm trước chính phủ đầu tư, xây dựng lại khu này, biến nó thành một khu biệt thự. Bởi vì ở đây đều là quân nhân và cán bộ được quốc gia bảo vệ, cho nên bảo an ở đây rất nghiêm ngặt. Cũng may sau khi gả cho Khang Tư Cảnh, anh đã đưa cho cô tấm thẻ mở cổng, để cô tự do ra vào ở đây.
Có lẽ là biết bọn họ trở về, cửa lớn nhà họ Khang mở rộng, Phương Tình vừa mới đậu xe vào trong ga-ra thì nhìn thấy một chiếc Land Rover lái tới. Ngoại trừ Khang Tư Cảnh ra, nhà họ Khang không ai lái Land Rover cả, cho nên cô đoán chừng đây cũng là xe của Khang Tư Cảnh. Cô cứ tưởng anh vẫn còn bận rộn với công việc, có lẽ trễ lắm mới tới, không ngờ chân trước cô vừa mới tới, chân sau anh cũng tới rồi.
Phương Tình không vội vã đi vào, chờ Khang Tư Cảnh dừng hẳn lại, chuẩn bị tiến lên chào hỏi anh thì nhìn thấy sau khi anh xuống xe, bên tay lái phụ lại xuống thêm một người.
Người xuống là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, chân mang giày cao gót mười phân, người mặc một chiếc váy liền thân không tay màu đen, bên ngoài khoác thêm áo choàng gió màu kem, túi nhỏ đeo chéo dây quai xích. Cách ăn mặc rất thời thượng nhưng lại không khiến cho người ta có cảm giác tùy tiện. Mỗi động tác của cô ta đều mang theo một loại phong cách tiểu thư quý phái, mà loại phong cách này không phải người nào cũng có thể bắt chước được.
Mái tóc của cô ta rất xinh đẹp, đen nhánh thẳng tắp giống như trời sinh đã mượt mà bóng loáng như vậy. Gương mặt trắng muốt mịn màng rất tự nhiên và có sức sống, là loại trắng mịn được cuộc sống an nhàn sung sướng nuôi dưỡng thành chứ không phải là do mỹ phẫm dày cộm đắp lên.
Diện mạo của cô ta không phải xuất chúng, nhưng bởi vì khí chất đặc biệt, cho dù khuôn mặt được chấm điểm 6 cũng trở thành 8.
Phương Tình biết người này, cô ta tên là Cao Niệm Vi, là con gái của bạn thân lâu năm với nhà họ Khang, từ nhỏ đã trưởng thành với Khang Tư Cảnh, có thể xem như thanh mai trúc mã của anh. Nghe nói trước khi Khang Tư Cảnh kết hôn, nhà họ Khang đã có ý muốn cưới cô con gái của bạn thân cho Khang Tư Cảnh.
Cao Niệm Vi thuộc loại fan cuồng của Khang Tư Cảnh, từ nhỏ đã lập chí phải gả cho anh, chẳng quan tâm anh đã kết hôn hay chưa, sống chết vẫn không buông tay. Vị đại tiểu thư này lợi dụng ưu thế hai người quen biết, thường lượn tới lượn lui trước mặt Khang Tư Cảnh để anh nhận thức sự tồn tại của cô ta.
Nhưng mà ở đời trước, sau khi cô và Khang Tư Cảnh ly hôn, Khang Tư Cảnh vẫn không ở chung với Cao Niệm Vi. Từ việc này có thể nhìn ra, dường như Khang Tư Cảnh không hề có hứng thú với cô ta. Vừa nghĩ tới đây, cô lại có vài phần đồng tình với Cao Niệm Vi.
Đời trước, Cao Niệm Vi có muốn dây dưa với Khang Tư Cảnh hay không cô không quan tâm, nhưng hiện giờ đã không giống nhau. Cô muốn dồn hết tâm tư của mình vào cuộc hôn nhân này với Khang Tư Cảnh, đối với đàn bà dây dưa bên cạnh anh, cô nhất định phải đề phòng.
“Phương Tình, em cũng tới hả?” Cao Niệm Vi vừa nhìn thấy cô liền chào hỏi thân thiết. Thái độ của cô ta rất hòa nhã, cách đối xử lại ân cần, không hề ra vẻ ta đây là đại tiểu thư.
“Dạ phải, chị Cao.” Phương Tình cũng phóng khoáng đáp lại một câu, sau đó hướng về phía Khang Tư Cảnh nói: “Em không nghĩ anh đến nhanh như vậy.”
Khang Tư Cảnh trả lời: “Làm xong chuyện nên đi thôi.”
Khang Tư Cảnh vừa mới mở miệng, Cao Niệm Vi đã chen vào: “Nếu mọi người đã đều tới, chúng ta đi vào thôi, ông Nội đang chờ. Đi thôi Phương Tình, khó có dịp em cũng tới, ông Nội gặp em nhất định sẽ rất vui.”
Cao Niệm Vi chào hỏi thân thiết lại tự nhiên, trong lời nói lộ ra sự thân mật đối với nhà họ Khang, có cảm giác như chủ nhà đang chào hỏi khách. Dường như chị Cao này đã quên mất, cô mới chính là vợ của Khang Tư Cảnh, người nhà họ Khang mới là người nhà của cô.
Từ lúc xuống xe tới giờ, Cao Niệm Vi vẫn đeo sát bên người Khang Tư Cảnh. Tuy rằng còn chưa kề cận thân mật tới mức độ tình nhân, nhưng không khác bao nhiêu với dáng chồng dìu vợ dắt, trông thật ngứa mắt. Cho dù hai người trưởng thành từ nhỏ tới lớn, nhưng cũng đâu phải là anh em ruột, biết rõ Khang Tư Cảnh đã kết hôn mà vẫn còn dựa gần như vậy, quả thật có chút khiến người ta chán ghét.
Nếu đổi lại trước kia, cô sẽ không quan tâm có phải Cao Niệm Vi đang xem cô như người ngoài cuộc hay không. Nhưng bây giờ, cô cảm thấy cần thiết nên tỏ rõ địa vị của Cao Niệm Vi, để cô ta biết ai mới chính là nữ chủ nhân chân chính của ngôi nhà này.
Phương Tình rất tự nhiên đi tới bên kia của Khang Tư Canh. Lúc này đây, một tay Khang Tư Cảnh đang đút vào trong túi, một tay đang cầm đồ gì đó cho các bậc trưởng bối, mà cô thì đang ở bên cánh tay đút vào túi. Khủy tay của anh hơi cong, chừa lại một khe hở, giống như đang chờ có vật xuyên qua.
Phương Tình cắn môi do dự một lát, ngẫm nghĩ dù sao vợ khoác tay chồng cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Hơn nữa, cô không muốn sự xa lạ giữa cô và Khang Tư Cảnh khiến Cao Niệm Vi cảm thấy có cơ hội lợi dụng. Cho nên cô cảm thấy nên thân mật với chồng hơn một chút, để cô nàng nhận biết giữa hai vợ chồng bọn họ không tồn tại bất cứ vấn đề gì.
Nghĩ đến đây, Phương Tình cắn răng, cố làm ra vẻ tự nhiên, khoác lên tay Khang Tư Cảnh. Tay mới vừa khoác lên, cô lập tức cảm giác cánh tay anh run rẩy một chút, giống như mới đụng phải lửa vậy.
Anh xoay đầu lại, ánh mắt quét một vòng lên cánh tay kia, sau đó dừng lại trên người cô. Mi tâm anh khẽ nhíu lại, đáy mắt lóe lên sự ngạc nhiên lẫn mờ mịt, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt anh liền quay mặt đi, sắc mặt trở lại bình thường, giống như chưa hề để ý tới, nhưng cũng không rút cánh tay mình ra.
Phương Tình thở phào nhẹ nhõm. Cô không ngờ có ngày khoác tay Khang Tư Cảnh lại mang tới cho cô cảm giác vui vẻ như thế này. Cô đè nén kích động trong lòng, hỏi anh: “Vừa rồi anh đang bận chuyện gì vậy? Em còn tưởng phải trễ lắm anh mới tới, không ngờ anh làm xong công việc nhanh như thế.” Cô chính là đang dùng giọng nói dịu dàng ân cần của một người vợ hỏi thăm chồng mình.
“Có vài thành viên hội đồng quản trị không được vui, tôi phải ra mặt trấn an bọn họ. Cũng không phải là chuyện khó xử lý, cho nên đã giải quyết rất nhanh.”
Lúc anh nói chuyện không nhìn cô, trả lời đâu ra đấy, giọng điệu giống như đang bàn chuyện công.
Câu hỏi này chẳng qua cũng chỉ là phần dạo đầu của vấn đề chính, Phương Tình uyển chuyển hỏi tới vấn đề mình muốn biết, “Vậy làm sao anh và chị Cao cùng đường đi chung thế?”
“Ông Nội cũng mang đồ về cho Niệm Vi, cho nên đã gọi em ấy tới lấy. Chỗ ở của em ấy cách công ty anh không xa, cho nên ngồi xe anh đi chung.”
Vẫn là câu trả lời đâu ra đấy, nhưng giọng nói anh nghiêm trang như vậy khiến Phương Tình thở phào nhẹ nhõm. Nhìn có vẻ như Khang tiên sinh anh thật sự chỉ là thuận đường đưa cô ta tới thôi.
Cao Niệm Vi đi bên kia của Khang Tư Cảnh đã sớm thấy cánh tay của Phương Tinh khoác lên tay Khang Tư Cảnh, nhưng cô nàng vẫn không thay đổi sắc mặt, lên tiếng trêu ghẹo Phương Tình sau khi nghe cô hỏi mấy câu này: “Thì ra thường ngày Phương Tình em quản lý anh Tư Cảnh thật chặt. Nhưng em hỏi han như vậy chẳng khác gì thẩm vấn phạm nhân, không sợ anh ấy tức giận à?”
Khang Tư Cảnh làm việc có nguyên tắc của anh, hơn nữa bởi vì hoàn cảnh trưởng thành của anh, có thể nói rằng lớn lên trong hào quang của vương tử. Sau khi trưởng thành lại tiếp quản công ty, lãnh đạo trăm ngàn nhân viên, loại người ngồi ở trên cao kiểu này thì chỉ có anh trói buộc người khác vào khuôn khổ, làm gì tới phiên người khác quản lý anh, cũng như sẽ không thích người khác tra hỏi chuyện của anh.
Nhưng mà cô cũng chỉ hỏi thăm đơn giản vài câu, làm gì đạt tới mức độ thẩm vấn như cô ta nói. Cao Niệm Vi nói như vậy, đơn giản là cô đã suy nghĩ phức tạp những lời đùa giỡn của cô ta, hay là cô ta cố ý dẫn dắt, muốn Khang Tư Cảnh nghĩ rằng cô cố ý quản thúc anh, không cho anh tự do.
Trong lòng hồi hộp, Phương Tình ngẩng đầu nhìn Khang Tư Cảnh. Vẻ mặt anh rất bình thường, nhìn không giống như đang tức giận, cô thở phào nhẹ nhõm. Khang Tư Cảnh cũng không phải là loại người có thể bị dẫn dắt bởi bất cứ người nào.
Cứ cho là bụng dạ cô đen tối đi, cô cảm thấy Cao Niệm Vi chính là cố ý dẫn dắt, mà cô lại không muốn chịu thua. Phương Tình tuyệt đối không bị ảnh hưởng, vẻ mặt hiền lành nhìn Khang Tư Cảnh, giọng nói nũng nịu dịu dàng: “Không phải vợ quản thúc chồng của mình là chuyện rất bình thường sao? Anh nói có phải không, Tư Cảnh?”
Cô rõ ràng nhìn thấy đuôi mắt Khang Tư Cảnh giật giật, anh quay đầu lại, ánh mắt phức tạp nhìn cô.
Trên thực tế, Phương Tình cảm giác cách làm này có chút lớn mật, Khang Tư Cảnh cũng không phải tay mơ, thái độ của cô như vậy có khác gì có ý muốn kéo Khang Tư Cảnh sang đội của mình. Cho dù anh đứng bên nào, người bên kia sẽ bị mất hết mặt mũi, một người là cô vợ chỉ trên danh nghĩa của anh, một người là thanh mai trúc mã cùng anh trưởng thành.
Phương Tình cảm giác mình đánh cuộc hơi táo bạo. Mức độ thân mật giữa cô và Khang Tư Cảnh có thể còn xa xôi gấp mấy lần mối quan hệ giữa anh và vị thanh mai nhỏ nhắn này của anh.
Nếu như Khang Tư Cảnh phủ nhận hay im lặng thì cô thật sự mất đi bậc thang cuối cùng để bước xuống.
Khang Tư Cảnh nhìn cô với ánh mắt phức tạp một hồi, sau đó khóe miệng của anh hơi cong cong lên. Cũng không biết có phải là ảo tưởng của Phương Tình hay không, cô cảm giác ánh mắt của anh đột nhiên trở nên ấm áp hẳn lên. Tiếp đó, anh khẽ vuốt cằm, lên tiếng: “Em nói đúng, vợ nên quản thúc chồng. Em nên quản thúc anh như vậy.”
Phương Tình: “…..”