Trong phòng bệnh chỉ có một mình Phương Tình, chung quanh rất yên tĩnh. Trong không khí yên tĩnh như vậy, giọng nói của mẹ ở đầu dây bên kia có vẻ chói tai một cách lạ thường.
“Mẹ phải nói, đám người nhà họ Viên này còn thua cả súc sinh. Cũng tại con ban đầu thật ngu, Viên Đạt Châu nhỏ vài giọt nước mắt trước mặt thì con liền xiêu lòng, còn tiếp tế cho đám người không bằng súc sinh kia. Hôm nay ngược lại, con bệnh không có tiền trả cho bác sĩ thì đám người kia liền trở mặt. Dù sao trong người con cũng mang dòng máu của nhà họ Viên mà, bọn họ máu lạnh nhẫn tâm như thế, ngay cả một đồng cũng không xòe ra nổi.” Giọng điệu của mẹ thật tức giận, nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
Thật ra thì Phương Tình đã sớm dự liệu tình huống như thế này, cho nên cô không cảm thấy quá khó chịu. Trên thực tế, sau khi phát hiện mình bị ung thư vú, cô cũng chưa từng đặt quá nhiều hi vọng. Từ mới bắt đầu, cô đã dự tính cho kết quả xấu nhất, cho nên cô đã an ủi ngược lại mẹ mình, “Không có tiền cũng không sao, mình nghĩ tới cách khác nha mẹ.”
Không ngờ những lời này chẳng những không an ủi được mẹ, ngược lại còn khiến bà nổi giận hơn, “Đúng là Hoàng đế không vội và Thái giám đã sốt ruột, con cảm thấy mình mắc bệnh chỉ là chuyện của con không thôi à? Rốt cuộc con có nghĩ tới ai khổ sở nuôi lớn con tới chừng này không hả?!” Nói tới đây, mẹ cô bắt đầu nghẹn ngào, “Chính con cũng đã từng nói một câu, nếu con nghe lời của mẹ, thì làm gì có kết quả như ngày hôm nay phải không? Tình cảm của con với tên họ Bạch gì đó, không phải sâu sắc lắm à, yêu tới nổi chết đi sống lại? Hôm nay con bệnh phải nằm chờ chết, nó đang ở đâu? Đường đường là đại minh tinh, đưa con vài đồng trị bệnh có khó khăn gì đâu?”
Phương Tình vừa nghe mẹ mình nhắc tới người kia, trong lòng lập tức phiền não, vội vàng cắt ngang lời bà, “Mẹ…”
Giờ phút này mẹ càng nói càng kích động, hoàn toàn không phải đang nói chuyện với cô mà là giận dữ la hét: “Nếu như ban đầu con nghe lời của mẹ ngoan ngoãn ở chung với Tư Cảnh thì bây giờ con vẫn còn là một bà chủ phu nhân có người đưa quần áo tới tận tay, đút cơm tận miệng, làm gì có chuyện nghèo túng như thế này.”
Cái tên quen thuộc kia giống như một lưỡi kiếm sắc bén tẩm độc, đâm sâu vào trái tim cô, tay cầm điện thoại không ngừng run rẩy. Có lẽ bởi vì cảm xúc thay đổi quá lớn mà cảm giác đau đớn dường như càng thêm nhức nhối. Cô hít vào một hơi thật sâu rồi mới nói: “Được rồi mẹ, mẹ không nên nói nữa.”
Mẹ cô bên kia nghe ra được giọng nói của cô khác thường, lúc này mới ý thức được giọng điệu của mình hơn quá đáng. Bà im lặng một hồi lâu, khôi phục lại tâm tình rồi mới nói tiếp: “Con nghỉ ngơi một lát đi, lát nữa mẹ mang tới một ít thức ăn mà con thích.” Giọng nói của bà không còn cứng rắn như vậy nữa, ngược lại mang theo vài phần áy náy.
Cúp điện thoại, Phương Tình ngồi yên trên giường bệnh một hồi lâu mà vẫn không lấy lại tinh thần.
Cô đã chia tay với Bạch Húc Nghiêu rất nhiều năm. Ban đầu thương tích đầy người vì anh ta, quả thật rất thảm thương. Nhưng trải qua nhiều năm, cái loại đau thương đó đã sớm phai mờ với thời gian.
Nhưng điều khiến cô cảm thấy kỳ lạ chính là, thời gian càng lâu, cái người mà mình đã từng cho rằng chỉ là một người khách qua đường lại tồn tại trong trí nhớ càng sâu sắc, thậm chí gần đây cô thường hay mơ thấy anh.
Chỉ là nằm mơ toàn thấy những cảnh không hay ho gì.
Cô vội vàng lắc lắc đầu, không muốn suy nghĩ tiếp tục.
Cô rời khỏi phòng vệ sinh, trên hành lang gặp được bác sĩ chủ trị của cô. Ông có lòng tốt nhắc nhở cô một lần, muốn cô sớm gom đủ tiền giải phẫu để tiến hành trị liệu, nếu không sau này tế bào ung thư khuếch tán sẽ càng khó khăn hơn.
Cô bày tỏ lòng biết ơn, cũng như cám ơn lời nhắc nhở của bác sĩ. Sau khi chào tạm biệt với bác sĩ, cô tính đi thẳng về phòng bệnh, nhưng vừa đi qua khúc quanh, trong lúc vô tình, cô ngẩng đầu nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng ở nơi thu lệ phí.
Cô hơi bất ngờ, cho rằng mẹ vừa mới nhắc tới anh khiến cô nghĩ tới những chuyện lúc trước mà bây giờ xuất hiện ảo giác. Nhưng khi nhìn kỹ lại thì người kia thật sự đang đứng ở đó một cách rất chân thật. Nhưng ngay sau đó cô lại nghĩ tới, nơi đây là Bắc Kinh, là người sinh ra và lớn lên ở thành phố Bắc Kinh, anh có thể xuất hiện bất cứ nơi nào ở thành phố này.
Tách ra với anh đã nhiều năm, cô thật sự không nghĩ tới mình lại nhìn thấy anh ở nơi này.
Người mà cô đã từng cho rằng chỉ là khách qua đường, người mà cô đã làm mất hết mặt mũi, chính là chồng trước của cô.
Năm đó, sau khi chia tay với Bạch Húc Nghiêu, cô đã về quê. Từ đó về sau, cô đã không còn bước chân vào thành phố Bắc Kinh nữa. Nhưng năm ngoái, sau khi phát hiện mình mắc bệnh ung thư, mẹ cô cảm thấy bệnh viện ở Bắc Kinh tốt hơn, cho nên đã mang cô trở lại đây.
Ban đầu cô muốn về quê bởi vì không muốn gặp phải người xưa bạn cũ ở thành phố Bắc Kinh. Chẳng qua cô lại không ngờ Bắc Kinh lớn như vậy mà vẫn có thể nhìn thấy anh ở đây.
Đã hơn mười năm không gặp, ngày xưa lưng anh thẳng tắp, nay lại khòm đi. Không biết đây có phải là cột sống tổn thương vì cô năm đó hay không? Hơn nữa, khuôn mặt của anh đã già hơn trước rất nhiều. Năm tháng vô tình lưu lại vết sẹo trên mặt anh.
Nhưng cho dù thế nào đi nữa, trên người anh vẫn mang một loại phong cách không giống bất cứ người nào. Mặc cho năm tháng vô tình để lại dấu vết trên mặt anh, nhưng anh vẫn là anh của năm đó, khí thế và sự quyết đoán của anh không hề thuyên giảm theo tháng ngày.
Anh vẫn đặc biệt như hạc đứng giữa bầy gà, khiến cô có thể nhận ra anh ngay trong đám người chỉ bằng một cái liếc mắt.
Ký ức không bị khống chế mà cuồn cuồn trở lại trong đầu cô. Cô cứ đứng ngơ ngác như vậy nhìn anh, quên mất mình đang muốn làm cái gì.
Cô nhìn thấy anh đứng trước cửa sổ nộp phí xong, sau đó đi tới bên cạnh hàng ghế trên hành lang, đỡ người phụ nữ có thai đứng dậy, đưa cô ta tới phòng siêu âm cách đó không xa.
Động tác của anh thật dịu dàng, lộ ra một loại cảm giác cẩn thận dè dặt. Người phụ nữa kia vuốt vuốt bụng, cười rất thỏa mãn, cặp mắt sáng long lanh không hề che giấu niềm hạnh phúc.
Là một đại gia nổi tiếng ở thành phố Bắc Kinh, có nhiều người thay anh thu xếp đủ mọi chuyện. Có thể khiến anh đích thân ra tay nhất định là việc anh xem trọng.
Phụ nữ loại nào mới có thể khiến Tổng giám đốc Khang một ngày kiếm cả tỷ bạc đích thân đưa đi kiểm tra sản phụ, trừ khi người phụ nữ này rất quan trọng đối với anh, nếu không thì cũng là vợ hiền.
Bọn họ ly hôn hơn mười năm, anh cưới vợ khác sinh con cũng là chuyện trong dự liệu.
Chỉ là cô không nghĩ tới, trong trí nhớ của cô, một Khang Tư Cảnh vĩnh viễn cao cao tại thượng khó tiếp cận lại có thể đối xử với một người phụ nữ dịu dàng và che chở như vậy. Xem ra người phụ nữ này rất được lòng của anh.
Anh đưa người nữ có thai kia vào phòng siêu âm xong lại trở ra đứng ngoài cửa. Cũng không biết có phải cảm ứng được gì hay không, cơ thể anh hơi cương cứng một chút, sau đó quay đầu lại.
Bất chợt chạm phải ánh mắt của anh, Phương Tình chỉ cảm thấy giống như bị sét đánh, vô cùng luống cuống, giống như cô trước mặt anh, toàn thân ô uế, thối nát không chịu đựng nổi, tỏa ra mùi hôi khiến người ghê tởm, mà mắt anh nhìn thấy nhiều hơn một chút cũng sẽ bị ô nhiễm theo.
Một khắc này khiến cô hận mình không tìm ra được cái lỗ để mà chui vào.
Anh nhận ra cô rất nhanh, không biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt lúc nào cũng sắc bén hơi híp lại một chút, cơ thịt trên thái dương hình như giật giật. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, mặt của anh khôi phục lại như thường, như không có chuyện gì xảy ra. Anh xoay đầu sang hướng khác, như chưa từng nhìn thấy cô.
Thái độ của anh như vậy lại khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Nên là như thế này, anh đối xử với cô như thế này mới đúng. Đây chính là kết cục của bọn họ, gặp mặt lại cùng lắm cũng chỉ là người xa lạ. Những vướng mắc đã qua nên sớm trở thành trò cười chôn sâu trong cát bụi, người nào so đo với người kia chính là kẻ ngốc.
Cô thu hồi lại tầm mắt, từ từ trở về phòng bệnh. Cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, ngã xuống giường liền chìm vào giấc ngủ, ngủ thẳng tới buổi tối.
Mẹ cô đã tới, bảo cô chuẩn bị một chút, nói rằng phẫu thuật của cô đã sắp xếp xong xuôi, đêm mai sẽ bắt đầu.
Phương Tình có chút kinh ngạc, hỏi bà: “Mẹ đã gom đủ tiền?”
Tiền giải phẫu không phải là con số nhỏ, bà không thể nào gom tiền nhanh như vậy.
Phương Lận Chi hừ lạnh một tiếng: “Mẹ làm gì có khả năng gom được nhiều tiền như vậy? Mẹ cũng chỉ vừa nghe y tá nói lúc mới trở lại. Cô ta nói có một vị tiên sinh họ Khang giúp con đóng đủ tiền giải phẫu rồi.”
Trong đầu Phương Tình ong óng một tiếng, cô ngây ngốc nhìn mẹ, “Họ Khang?”
“Vốn dĩ cô y tá này không chịu nói tên họ, mẹ ép hỏi mãi cô ta mới nói là Tổng giám đốc Khang của tập đoàn Thịnh Hoa, Khang Tư Cảnh.”
Phương Tình ngơ ngác một hồi lâu vẫn còn chưa lấy lại tinh thần. Mới vừa ở bên ngoài vội vàng tránh né, cô cho rằng kết cục của bọn họ chính là xem nhau như người xa lạ, để rồi cuối cùng quên nhau giữa dòng đời.
Thế nhưng tại sao anh vẫn còn giúp cô đóng tiền giải phẫu?
Cô đã từng bê bối đáng ghét như vậy, đối với tình yêu của mình thì chung thủy đến chết cũng không thay đổi, đối với người chồng cô không thương thì chưa từng nhìn quá một giây. Thậm chí hết lần này tới lần khác ngoại tình sau khi cưới khiến anh mất hết thể diện, khiến anh trở thành trò cười của cả thành phố Bắc Kinh.
Hơn nữa ly hôn đã nhiều năm như vậy, cô không hiểu tại sao anh vẫn chăm lo đến sự sống chết của cô.
Nước mắt không hiểu từ đâu tràn ra, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc, nổi khổ sở trong lòng chính là không thể nói ra thành lời.
Có đủ tiền bạc, phẫu thuật được an bài rất nhanh. Trước khi phẫu thuật bắt đầu, cô nói với mẹ mình: “Chờ con lành bệnh, con sẽ từ từ kiếm tiền trả lại cho Khang Tư Cảnh.”
Cô không muốn thiếu nợ anh, đời này sẽ không mắc nợ anh nữa.
Mẹ cô nắm chặt tay cô, không ngừng gật đầu, “Được được được, vậy con phải lành cho thật nhanh.”
Dĩ nhiên cô phải lành lại nhanh chóng, cô nhất định sẽ khỏe lại, như vậy cô mới có thể trả hết những gì cô nợ Khang Tư Cảnh.
Phẫu thuật bắt đầu, cô bị chụp thuốc mê, rất nhanh chìm vào giấc ngủ hỗn loạn. Cũng không biết đã qua bao lâu, giữa lúc mơ mơ màng màng, cô cảm giác chung quanh hình như rất rối loạn, bên tai không ngừng có giọng nói truyền đến.
“Bệnh nhân xuất huyết quá nhiều, tình huống không ổn định.”
“Đưa kìm cầm máu cho tôi.”
…
Âm thanh hỗn loạn từng đợt lọt vào tai của cô, rất lộn xộn, nghe không được rõ ràng. Trong giây phút cô suy nghĩ cẩn thận muốn gạt bỏ tất cả thì đột nhiên cô cảm giác một luồng bóng tối sụp trời động đất đánh tới. Tiếp theo sau đó cô hoàn toàn không nghe được bất cứ âm thanh nào.
Chỉ là trong một khắc kia, cô đột nhiên nghĩ tới, rốt cuộc cô vẫn là không thể chăm sóc mẹ già trước lúc lâm chung, còn có món nợ của Khang Tư Cảnh, cô không thể nào hoàn thành ý nguyện.
Không biết đã trải qua bao lâu, tỉnh lại một lần nữa, cô mơ mơ màng màng cảm giác mình đang nằm trong một căn phòng rất quen thuộc. Cô cảm thấy rất kỳ quái, trước khi bóng tối ập tới, cô biết giải phẫu của mình thất bại, cũng xác thực mình khó qua khỏi kiếp này, nhưng vì lẽ gì hiện giờ cô vẫn còn ý thức.
Cô mở cặp mắt mông lung, từ từ thích ứng với ánh sáng. Ngay lúc này, cô nghe được một giọng nói vô cùng quen thuộc vang lên: “Đã tỉnh rồi?”
Giọng nói này…
Lần này cô đã hoàn toàn tỉnh táo, ngồi bật dậy quay đầu lại nhìn. Một vóc người đàn ông cao lớn đang ngồi trên ghế sa lon cách giường không xa.
Lại là Khang Tử Cảnh!*** Tác giả mới đào hố mới – thấy văn án hấp dẫn quá, nhưng lại sợ giết người… Làm sao đây??? Nhà mình đọc convert được không? Mình up từng chương cho mọi người đọc cho vui..
Làm thế nào cứu vớt nhân vật phản diện – Tử Thanh Du
Giới thiệu:
Không người nào ngờ được sát thủ biến thái đêm mưa mà cả nước khiếp sợ chính là bác sĩ thiên tài Lục Vân Cảnh. Thế nhưng càng khiến người ta khiếp sợ hơn chính là động cơ giết người của hắn ta – hắn chỉ muốn cứu người vợ yêu quý đang bị bệnh nặng của mình.
Hắn cần chính là từng người từng người sống làm vật thí nghiệm, như vậy mới có thể tìm ra phương thức chữa lành bệnh cho người vợ yêu của mình.
Trình Vũ cảm thấy mục đích ông Trời để cô sống lại chính là vì muốn cứu vớt người đàn ông vùi lấp trong tình yêu mà quên hết tất cả, một nhân vật phản diện có tầm cỡ giết người như ngóe.
Hắn nên là một người bác sĩ được người người tôn kính, cuộc đời của hắn vốn dĩ chói sáng như một ngôi sao, nếu như không phải chỉ vì một lời nói của cô.
Như vậy thì đời này cô sẽ trốn hắn như trốn hủi, để hắn đừng vì cô mà hủy diệt tương lai của mình.
Lục Vân Cảnh: Ha ha, nằm mơ đi!