Edit: Dương Tử Nguyệt
Lúc bụng đau chuẩn bị sinh là vào nửa đêm, tiếng rên nhỏ làm giáo chủ đại nhân khẩn trương mấy ngày nay tỉnh dậy, trong phòng mở đèn sáng rực, Đông Phương Triệt khẩn trương, lo lắng nhìn vợ mình “Có phải sắp sinh không?” Nói xong, không đợi cô trả lời đã lớn tiếng kêu người, hôm nay Thị Cầm và Thị Kỳ trực đêm, lập tức đẩy cửa đi vào, nghe theo lời giáo chủ phân phó, lập tức tất bật, một lát sau, phòng ngủ đầy người, bốn bà mụ đi vào chỉ huy đám nha hoàn làm việc.
“Giáo chủ, lúc này phu nhân chỉ mới chuyển dạ, đứa nhỏ chưa sinh ra, ngài vẫn nên ra ngoài đợi một lát” Trong tiềm thức của moi người, nam nhân ở trong phòng sinh là điềm xấu. Đông Phương Triệt biết quy củ, hắn sợ mình ở đây sẽ gây ảnh hưởng cho Nghi Lâm, muốn đi ra ngoài nhưng lại bị Nghi Lâm cầm mãi không buông, sống hai đời, đây là lần đầu cô gái nhỏ sinh con, tuy rằng lý trí biết không có chuyện gì, thai của cô rất ổn, nhưng tâm lý lại rất sợ, vô cùng sợ.
“Ta muốn huynh ở đây với ta” Cô cầm tay hắn làm nũng, cơn đau nơi bụng đỡ một chút, nhưng trên trán vẫn còn mồ hôi, đôi mắt phiếm hồng, đáng thương giống như con mèo nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ, lòng Đông Phương Triệt mềm lại nhỏ giọng giải thích “Nam nhân ở phòng sinh sẽ không tốt, ta sợ sẽ gây ảnh hưởng uội và đứa nhỏ”
Ảnh hưởng cái mông! Nghi Lâm suýt chút nữa đã chửi ầm lên, nhưng biết hắn vì tốt cho cô nên chỉ lắc đầu, cố chấp không buông tay “Ta rất sợ!”
Ba chữ đã thành công đánh nát sự chắc chắn không đủ của giáo chủ đại nhân, vì vậy giáo chủ ở đây cũng không ai dám nói nhiều.
Sinh đứa nhỏ là quá trình bị tra tấn kinh khủng nhất, hai đời này Nghi Lâm chưa chịu thống khổ như vậy bao giờ, còn đau hơn cả lúc bị viêm dạ dày cấp tính, tiếng lo lắng của Đông Phương Triệt quanh quẩn bên tai, nhưng cô đau tới mức nghe không rõ, chỉ biết dùng sức, dùng sức, lúc tiếng trẻ con nỉ non khóc vang bên tai, cô mới an tâm nhắm mắt, mê man.
Nghi Lâm sinh một đứa con trai, mẹ con bình an, Đông Phương Triệt rất vui vẻ, tên đã sớm có: Đông Phương Dật, ý là an dật, khỏe mạnh, là tên Nghi Lâm đặt, giáo chủ thê nô đại nhân nhất định giơ hai tay tán thành vô điều kiện.