Edit: Dương Tử Nguyệt
Nghi Lâm bỏ ra hai ngày để chuẩn bị mê dược, độc dược nhưng không chọn thuốc trí mạng. Đông Phương Triệt đem cái hố chơi người này giao cho Đinh Nhất, bảo hắn tự mình về tổng đàn chọn thân tín làm việc bí mật. Bọn họ đánh lén, lại còn dùng thuốc để đánh lén, chuyện này không lên mặt bàn được, còn phải vu oan giáo họa, đương nhiên càng ít người biết càng tốt, vì vậy chỉ có thể chọn thân tín.
Công việc của Đinh Nhất giao cho Đinh Tam, Đinh Nhị chủ yếu phụ trách phần ăn, mặc, ở, đi lại của hai người này.
Hai ngày trôi qua, Đinh Tam đột nhiên đến nói, Nhạc Bất Quần của phái Hoa Sơn đã chào tạm biết nhà họ Vương, ngày mai lên đường rời khỏi Lạc Dương.
Rốt cuộc nên xử lý tai họa ngầm Nhạc Bất Quần này như thế nào? Nghi Lâm suy nghĩ rất nhiều ngày, cô thấy giết người là tốt nhất, vĩnh viễn không xuất hiện nên sẽ chẳng có hậu hoạn. Nhưng bây giờ người ta còn chưa làm chuyện thiếu đạo đức, giết như vậy thì quá mức, nhưng nếu chỉ phế võ công… Nếu hắn chiếm được [Tịch Tà Kiếm Pháp] thì sao? Không phải rất sốt ruột sao? Cuối cùng cô gái nhỏ vẫn mềm lòng, quyết định đi tới Phúc Châu một chuyến, nên hủy [Tịch Tà Kiếm Pháp] mới tốt, như vậy không những có thể ngăn được nguyên nhân của bi kịch mà còn có thể cứu vớt được tình yêu đau khổ của Lâm Bình Chi và Nhạc Linh San, xem như làm việc tốt tích đức.
Đông Phương Triệt hỏi Nghi Lâm nên rat ay với người phái Hoa Sơn lúc này, ở vấn đề này, hắn rất tôn trọng cô. Nghi Lâm nhớ rõ trong nguyên tác, phái Hoa Sơn dùng thuyền rời khỏi Lạc Dương, muốn đánh lén trên thuyền không tiện, mà nó cũng không quan trọng tới mức đuổi lên thuyền người khác, nghĩ một lát rồi mở miệng nói “Nếu ngày mai người phái Hoa Sơn phải đi, nhất định hôm nay nhà họ Vương sẽ mở tiệc tiễn đưa, ra tay đêm nay là tốt nhất, một nhóm người ở cùng với nhau, phóng thuốc mê cũng rất tiện” Đông Phương Triệt nhéo mũi cô, bất đắc dĩ nói “Nếu quyết định ra tay ở Lạc Dương, sao không nói sớm, đỡ lãng phí ở đây” Nghi Lâm nhức đầu cười mỉa “Ta cũng mới nghĩ tới mà”
Đánh lén trong vòng nửa canh giờ, vô cùng thuận lợi, Đông Phương Triệt dùng thủ pháp đặc thù phế đi công lực mấy chục năm của Nhạc Bất Quần, mái tóc và chòm râu đem lập tức đổi thành màu hoa râm, trên mặt cũng xuất hiện rất nhiều nếp nhăn, nhìn qua có vẻ già hơn hai mươi tuổi, có nội công và không có nội công có khác nhau lớn như vậy đấy! Nghi Lâm nhìn hiện trường ‘Thay đổi’ này mà quyết tâm, nhất định phải luyện nội công cho tốt, cho dù sống tới năm mươi tuổi vẫn phải giữ tuổi thanh xuân mới được!
Lúc gần đi, cô gái nhỏ còn để Đông Phương Triệt phế luôn võ công của nhị đệ tử Lao Đức Nặc của phái Hoa Sơn, gian tế ở phái Tung Sơn nhất định không được thứ gì tốt, không có võ công thì ngoan ngoãn tới già để chờ chết là tốt, ít làm chuyện ác đi.
Trở lại Phong Nhã viện, Nghi Lâm khó tin nằm trên giường, chuyện khiến cô rối rắm mười mấy năm lại giải quyết đơn giản như vậy, nghĩ tới áp lực, nặng nề, rối rắm trong quá khứ… Sự thuận lợi của đêm nay như cười châm chọc cô trước kia rất ngốc, nhưng ngốc thì ngốc thôi, nếu không phải Đông Phương Triệt có ý với cô, chỉ dựa vào cô thôi sẽ rất khó khăn, đây là sự khác biệt giữa việc có núi dựa và không có núi dựa, trách không được người ta nói “Có cây đại thụ ở đằng sau sẽ đứng rất thẳng”, lời lẽ rất có lý.
Đông Phương Triệt vỗ tiểu nha đầu đang lăn qua lăn lại trên giường, buồn cười nói “Sao cao hứng như vậy?”
Nghi Lâm ngồi dậy, nụ cười biến mất, nghiêm túc nhìn hắn “Đông Phương, cảm ơn” Chuyện này đối với hắn chẳng qua là chuyện nhỏ, nhưng với cô là gánh nặng ngàn cân, đợi sau khi giải quyết chuyện phái Tung Sơn xong, lại hủy đi [Tịch Tà Kiếm Pháp], cô có thể thoải mái thật sự, từ này về sau, cô không còn là ‘Nhà tiên tri’, nếu sau này phái Hằng Sơn xảy ra chuyện gì, cô không cần tự trách mình, bởi vì chuyện có thể làm cô đều đã làm hết rồi.
Hết sức, coi như là trả lại ơn của phái Hằng Sơn.
Đông Phương Triệt sẽ không thả cô, cô biết điều đó, cô không phải đứa ngốc, hẹn ước ba năm cái gì chứ? Ở chung với nhau chín năm, nếu không biết cách làm người của Đông phương Triệt thì quá ngu rồi.
Phái Hằng Sơn, cô về không được.
Đông Phương Triệt đứng lên giường, nhìn cô, thản nhiên nói “Ta làm điều này không phải để muội cảm kích ta, muội biết ta muốn cái gì, Lâm Nhi, sau này đừng nói cảm ơn với ta, ta không thích”
Nghi Lâm bối rối cúi đầu, đột nhiện không dám nhìn thẳng hắn, cứ cảm thấy ở trong đôi mắt phượng hẹp dài của hắn sẽ khiến cô bại lộ rất cả, kể cả sự xấu xa nhỏ bé nhất.
Vì sao lại có loại cảm giác kỳ quặc này với Đông Phương tiểu tặc vậy????? Cô không cam lòng!!!
Sáng sớm hôm sau, một chiếc xe ngựa chậm chạp rời khỏi cửa thành, Đinh Nhị đánh xe, Đinh Tam cưỡi ngựa đi theo bên cạnh. Suốt dọc đường đi không hề nghe thấy chuyện liên quan tới phái Hoa Sơn và nhà họ Vương, xem ra tin tức đã bị phong tỏa. Nghi Lâm ở trên xe ngựa ăn mứt hoa quả, thấy Đông Phương Triệt nhìn mình chằm chằm, khó hiểu nói “Ngươi nhìn ta làm gì? Muốn ăn mứt hoa quả sao?” Đông Phương Triệt lắc đầu cười nhạt, thở dài “Sao ta có thể xem trọng nha đầu lừa đảo như muội nhỉ?” Giọng điệu mang theo sự chế nhạo bản thân. Nghi Lâm chu miệng không nói tiếp, chuyện này càng nói càng loạn, vẫn nên câm miệng đi thôi.
Ăn mứt hỏa quả xong lại mở hộp điểm tâm, Nghi Lâm chưa kịp bỏ miếng bánh vào miệng thì Đông Phương Triệt đã nhướn người đến há mồm ăn, đầu lưỡi còn ái muội liếm mảnh vụn lên đầu ngón tay cô, lại thêm khuôn mặt tuấn dật xinh đẹp của hắn, thật sự rất câu người. Nghi Lâm cảm thấy sự tê dại từ đầu ngón tay bắt đầu lan ra khắp cơ thể một cách nhanh chóng, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Ngươi, ngươi không có tay sao?” Cô hét ầm lên, có lẽ ngay cả cô cũng không nhận thấy được khuôn mặt của mình đã lặng lẽ đỏ bừng lên, nhìn rất quyết rũ. Đông Phương Triệt nuốt miếng bánh, híp mắt nhìn cô, đột nhiên hai tay ôm lấy cô, cô chưa kịp phản kháng đã hôn lên môi cô, liếm, cắn, lưỡi quấn lưỡi… Nụ hôn này không dài, cũng là lần đầu tiên cô cam tâm tình nguyện, không chống đẩy, còn chủ động triền miên.
Lúc nụ hôn chấm dứt, cô thở hồng hộc. Không nói nhiều cũng không ngẩng đầu nhìn hắn, cô rất loạn, nhưng không để lộ trên mặt, chỉ thản nhiên nói “Ta muốn ngủ một lát” Nói xong lập tức nhắm mắt ngủ, về phần cô nghĩ cái gì chỉ mình cô biết.
Trong xe ngựa trả một tấp da thú, Đông Phương Triệt ôm lấy cô, ngửi mùi thuốc hỗn loạn trên người cô, cười một lát cũng nhắm mắt lại ngủ.
Từ Hà Nam đến Phúc Kiến có chút xa. Đông Phương Triệt không hiểu tại sao tiểu nha đầu này phải đến Phúc Kiến Phúc Châu, nhưng nếu cô muốn đi thì đi thôi, hắn đã đồng ý cho cô ba tháng du lịch, bây giờ chỉ mới hơn hai mươi ngày, thời gian còn rất dài.
Rời khỏi Hà Nam, một đường đến An Huy, Chiết Giang, ở Ninh Ba đi thuyền sẽ đến Phúc Châu nhanh hơn đi xe ngựa một ít, nhưng Đông Phương Triệt lại kiên trì đi đường bộ, Nghi Lâm hỏi hắn không biết bơi sao, Đông Phương Triệt híp mắt hỏi ngược “Không lẽ muội biết sao?” Nghi Lâm lắc đầu nói không, đời này, trước chín tuổi thì ở trên Hằng Sơn, sau chín tuổi lại sinh hoạt dưới mí mắt của hắn, biết mới lạ. Đương nhiên, ở kiếp trước, cô biết.
Đông phương Triệt cốc đầu cô hai cái, thở dài “Nha đầu ngốc không hiểu lòng tốt của người khác” Không lẽ hắn suy nghĩ ình? Nghi Lâm nghi ngờ nhìn hắn, Đông Phương Triệt lại nhắm mắt không để ý cô, mặc kệ cô suy nghĩ miên man. Nếu không đi Ninh Bị, sẽ không đi qua Hàng Châu, nhưng sau khi ra khỏi An Huy, bọn họ vẫn đến Hàng Châu, Nghi Lâm nghĩ, có lẽ Đông Phương Triệt giống trong nguyên tác, nhốt Nhậm Ngã Hành ở Hàng Châu, nếu không sẽ không lòng vòng như vậy mà trực tiếp đi Hoàng Sơn, tới Chiết Giang rồi đến Phúc Châu.
Tây Hồ nổi tiếng ở Hàng Châu nhất, cảnh sắc hiện đại và cổ đại khác nhau rất lớn, hồ nước càng trong trẻo, cảnh đẹp càng lịch sự tao nhã.
Nơi này cũng có một Đồng phủ, nhưng Đông Phương Triệt nói bọn họ chỉ ở đây một ngày, ở khách sạn là được.
Đêm khuya, Đông Phương Triệt nhẹ nhàng rút tay chân khỏi Nghi Lâm, xuống giường mang giày, đẩy cửa sổ dùng khinh công rời phòng, Nghi Lâm mở mắt, nhìn cửa sổ đang đóng chặt, đối thoại nhỏ của Đinh Nhị và Đinh Tam cũng nghe rõ, hình như hai người đang canh giữ ngoài cửa phòng mình, đã trễ thế này, hẳn là đi gặp Nhậm Ngã Hành ha? Nếu không cô không có cách giải thích khác.