Edit: Dương Tử Nguyệt
Đông Phương Triệt không lập tức cho Khúc Dương đứng dậy, mà để cho hắn quỳ như vậy nói chuyện. Nghi Lâm cực kỳ khinh bỉ hành vi này của hắn, để ột ông lão hơn sáu chục tuổi quỳ lạy mình, không sợ giảm thọ sao? Đông Phương Triệt lên tiếng “Gần đây Khúc trưởng lão tốt không?” Khúc Dương bình thản nói “Thuộc hạ sống rất tốt” Đông Phương Triệt nâng khóe miệng nói “Ba năm nay Khúc trưởng lão không về Hắc Mộc Nhai, không có tin tức, không biết sống chết, hôm nay có thể gặp ở đây, đúng là chuyện may mắn” Giọng nói của hắn thản nhiên khiến người khác không biết hắn vui hay là không.
Khúc Dương cười khổ, từ sau khi Đông Phương Bất Bại lên làm giáo chủ, các nguyên lão trong giáo bị giết không còn bao nhiêu người, trong giáo chướng khí mù mịt, kẻ ác hoành hành, ngay cả Mạnh trưởng lão đức cao vọng trọng cũng chết ở bên ngoài, điều này có thể khiến người khác không thất vọng và đau khổ sao? Từ sau khi rời khỏi Hắc Mộc Nhai, ông ta không nghĩ sẽ có ngày trở về, một lòng muốn rời khỏi thị phi, tu luyện âm luật. Có điều không ngờ, số mình không tốt, đụng phải Đông Phương Bất Bại tại quý phủ của Lưu huynh đệ, mặc dù không sợ chết, nhưng vì cháu gái cũng nên biết một biết hai, không thể khiến đứa trẻ bị liên lụy, thở dài nói “Là lỗi của thuộc lạ, không nên vì chuyện tư mà quên chuyện công, xin giáo chủ trách phạt”
Nghi Lâm thấy khuôn mặt xanh xao của Khúc Dương, mà Khúc Phi Yên mở mắt to tò mò nhìn mình. Nghĩ tới Khúc cô nương còn có nhiệm vụ phải hoàn thành, không thể để nàng ta ở lại đây, vì vậy kéo tay áo Đông Phương Triệt, nhỏ giọng nói “Sư phụ, người cho Khúc trưởng lão đứng lên đi, trên đất toàn nước mưa” Nếu là lúc bình thường cô sẽ không xen miệng vào, Đông Phương Triệt không thích người khác khoa tay múa chân trước mặt người ngoài, nếu không phải cái thứ gọi là kịch tình chết tiệt kia, cô không thèm làm đâu.
Cô không yên nhìn Đông Phương tiểu tặc, cô sợ hắn tức giận. Đông Phương Triệt thấy tiểu nha đầu ngoài mặt trấn định nhưng trong mắt lại rất sợ hãi, sự tức giận vừa xông lên biến mất, chỉ còn sự bất đắc dĩ, nếu đã sợ còn mở miệng nói làm gì? Đúng là ngốc mà! Cho hai ông cháu Khúc Dương đứng lên, Đông Phương Triệt nói “Khúc trưởng lão có cừu oán với Lưu Chính Phong?” Khúc Dương thay đổi sắc mặt, kính cẩn “Không thù” Đông Phương Triệt nhíu mày lại nói “Nếu không thù thì sao ngươi và cháu gái lại tới quấy rối Lưu phủ?” Khúc Dương giải thích “Chuyện này rất dài…” Hắn đem chuyện gặp Lệnh Hồ Xung, Tần Quyên, Điền Bá Quang kể ra, lại nói tới cảnh Tần Quyên ôm thi thể của Lệnh Hồ Xung té xỉu ngoài thành Hành Dương, lúc hắn và Khúc Phi Yên thấy Lệnh Hồ Xung vẫn còn thở yếu ớt, vì vậy rat ay cứu giúp, Nghi Lâm cảm thấy hiệu ứng nguyên tác thật thần kỳ, cái gì cũng không thay đổi.
“Từ nhỏ Phi Phi đã luôn tùy ý, thấy phái Thanh Thành khinh người quá đáng nên nhịn không được quấy rối Lưu phủ” Khúc Dương lấy lời này tổng kết, không nhắc tới quan hệ cá nhân của mình và Lưu Chính Phong. Đông Phương Triệt nghe Lệnh Hồ Xung gì đó không chết, trong lòng khó chịu, lạnh lùng nói “Mấy năm không gặp, Khúc trưởng lão đã thay đổi tác phong lúc xưa, làm việc tốt giúp người ha!” Khúc Dương nghe thấy hắn khó chịu, không hiểu gì, đành im lặng không dám nói nhiều, hắn vốn còn tính nhờ Nghi Lâm đi trị thương cho Lệnh Hồ Xung, nhưng với tình hình bây giờ, phải thận trọng lời nói mới tốt.
Sau một hồi, Đông Phương Triệt phương pháp hỏi nguyên nhân ban đầu, lại bảo Khúc Dương trở về Hắc Mộc Nhai vào cuối năm, sau đó để hai ông cháu đi khỏi đó, rất lưu loát. Nghi Lâm kinh ngạc, tò mò hỏi “Sư phụ để ông ta đi như vậy sao?” Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Không cho hắn đi thì làm gì?” Nghi Lâm nghĩ nói “Con không cho rằng sư phụ sẽ tha hắn dễ như vậy” Đông Phương Triệt cười một tiếng, trêu chọc “Muội hiểu ta thật” Nghi Lâm bĩu môi, không mở miệng. Đông Phương Triệt dẫn cô về khách điếm, vừa đi vừa giải thích “Quan hệ của Khúc Dương và Lưu Chính Phong kia không bình thường, ta chỉ nghĩ hai người đó có giao tình bình thường, nhưng xem tình hình hôm nay thì không phải như thế” Nghi Lâm kinh ngạc “Sao người biết hắn có quan hệ không bình thường với Lưu Chính Phong?” Đông Phương Triệt cười nhạt nói “Hai năm trước ta đã biết chuyện này, lúc ấy không để ý, hôm nay thấy mới biết tin tức là thật”
“Hai năm trước?” Nghi Lâm nghe mà loạn lòng, tin tức của tên này cũng ghê thật! Nhìn vẻ mặt không thay đổi của hắn với Khúc Dương lúc nãy, cô còn tưởng hắn không biết gì. Đông Phương Triệt nói “Giáo chúng của Nhật Nguyệt thần giáo ở khắp nơi, tin tức đương nhiên rất nhanh, nếu không muội nghĩ ta luôn ở Hắc Mộc Nhai với muội là để làm giáo chủ ngu ngốc sao?” Nghi Lâm lè lưỡi, cười hì hì, không hiểu hỏi “Nếu sư phụ biết Khúc trưởng lão giấu diếm, sao không vạch trần ông ta?” Đông Phương Triệt nâng tay chỉnh tóc bị gió thổi loạn cho cô, dịu dàng nói “Nếu ta vạch trần hắn thì mai sao có kịch hay mà xem?”
Thật tà ác!
Nghi Lâm kìm nén sự run rẩy, tiếp tục hỏi “Ngày mai Lưu Chính Phong rửa tay gác kiếm thì có gì hay mà xem?” Lúc này hai người đã tới cửa sau của khách điếm Phúc Duyên, Đinh Nhị ra nghênh đón, Đông Phương Triệt vẫn nắm tay Nghi Lâm, đi vào từ cửa sau, cho tới khi vào phòng mới lạnh nhạt trả lời “Tả Lãnh Thiện của phái Tung Sơn đã phái đệ tử nội môn mai phục Lưu phủ khắp nơi, Lưu Chính Phong và Khúc Dương đều làm kẻ mù kẻ điếc, bình thường ở chung không che dấu, việc bị người phát hiện không sớm thì cũng muộn” Nghi Lâm đã không còn hứng thú hỏi tại sao hắn biết có người mai phục Lưu phủ khắp bốn phía, tên Đông Phương Triệt này cái gì cũng biết nhưng luôn làm bộ không biết gì, diễn trò còn thật hơn chân thật nữa.
Đem mạng che lấy xuống, cô cởi giày đã ẩm ướt, ngồi trên giường, cẩn thận xác nhận nói “Ý sư phụ là mai phái Tung Sơn sẽ làm khó Lưu phủ sao? Vậy… chúng ta phải giúp Khúc trưởng lão sao?”
Đông Phương Triệt không trả lời mà ngồi xuống cạnh cô, cầm chân nhỏ trắng nõn xinh đẹp của cô lên nhìn, Nghi Lâm sợ ngứa, tính tránh ra thì bị Đông Phương Triệt nắm lại, không buông tay, ngón tay đi dọc theo bắp chân, sau đó chậm rãi đi xuống, chơi đùa như vậy làm không khí có chút ái muội. Nghi Lâm sợ hãi không dám lộn xộn, đây là… hèn hạ ha? Đông Phương Triệt làm như không có gì, cầm bàn chân khác của cô chơi đùa vui vẻ, sau đó mới nói “Chuyện của Nhật Nguyệt thần giáo không cần người khác nhúng tay vào” Ý là kịch tình hẳn sẽ thay đổi sao? Điều này… ừ… khiến người khác rối rắm lắm đấy!
Trong nguyên tác, Khúc Dương và Lưu Chính Phong… chết thảm khiến người khác không thể nói nên lời, Lưu Chính Phong là người yêu âm luật, cả nhà bị chôn vùi. Khúc Dương thì sao? Hắn kéo cháu gái mình vào, không thể nói đúng hay sai, dù sao cô không thể hiểu, dù sao cô cũng chỉ là người bình thường thôi. Nhưng nếu mai Đông Phương Triệt nhúng tay vào… chuyện sẽ trở nên khác biệt, Nghi Lâm buồn chán nghĩ, ngày mai có nên ném một lọ thuốc mê khiến cho Lư phủ choáng váng, sau đó cô nhân cơ hội đó trộm khúc phổ [Tiếu Ngạo Giang Hồ] lại… sau đó tìm cơ hội đưa cho Lệnh Hồ Xung không?
Ây, ý tưởng này rất tốt, lúc đó cũng tránh cho Lưu phủ gặp thương vong, lại có thể khiến kịch tình tiếp tục phát triệt, sao không làm? Nhưng… Đông Phương tiểu tặc sẽ không để cho cô nhúng tay vào đâu!
“Lâm Nhi đang nghĩ gì?” Ngón trỏ của Đông Phương Triệt chọt vào lòng bàn chân cô, Nghi Lâm rụt chân theo phản xạ, Đông Phương Triệt thấy thú vj, không chỉ không buông tay mà còn chọt mấy cái, Nghi Lâm ngứa ngáy không chịu nổi, khó chịu vô cùng, Đông Phương Triệt hỏi lại “Muội vừa nghĩ gì?” Nghi Lâm sợ hắn chọt lòng bàn chân mình, vội vàng nói chuyện đổ thuốc mê, Đông Phương Triệt nghe xong, tức giận nhìn cô nói “Không được! Mê dược là thủ đoạn hạ cấp” Nghi Lâm chu miệng nói “Lúc trước người và con bị đuổi giết, dùng không ít mê dược đó!” Nghi Lâm nghĩ tới mấy ngày mình và nha đầu này bị người của Nhậm Ngã Hành đuổi giết, nha đầu này dùng mê dược để hóa giải nguy cơ, lúc đó nàng nhỏ như vậy, chỉ cao tới eo mình, bây giờ… mắt phượng hứng thú đánh giá thân hình lung linh của cô, đã là thiếu nữ rồi.
“Sư phụ, người muốn xem diễn, lại không muốn phái Tung Sơn bắt nạt người của Nhật Nguyệt thần giáo, dùng mê dược rất thịch hợp đó! Vừa không dùng sức, nếu ngày mai đánh nhau thật thì chúng ta ném thuốc mê ra, thần không biết quỷ không hay, cùng lắm chúng ta không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, đả thương người là ổn mà!”
Đông Phương Triệt tự nhận mình không phải quân tử, nhưng dùng mê dược… Nó tổn hại hình tượng giáo chủ của hắn, hắn không thích, Nghi Lâm thấy hắn đang do dự, bắt đầu làm nũng “Sư phụ — ngày mai có rất nhiều người trên võ lâm ở đó, còn có nhóm đại sư phụ của con, cho dù người lợi hại, nhưng lúc hỗn loạn sẽ khiến con bị thương thì sao? Người cũng biết con sợ máu mà” Đông Phương Triệt vừa nghe, vui vẻ nói “Vậy mai muội ở lại trong khách điếm là được” Nghi Lâm ủy khuất nhìn hắn “Sư phụ yên tâm để con ở đây một mình sao?” Đông Phương Triệt nghĩ, cũng lo lắng thật, Nghi Lâm thấy hắn do dự lần nữa, bắt đầu nói “Ngày mai chúng ta xem diễn trước, đợi tới lúc thì tốc chiến tốc thắng, giết nhiều người cũng không tốt, về phần Khúc trưởng lão, đợi giải quyết chuyện ngày mai xong, sư phụ muốn làm gì ông ta thì cứ làm”