Edit: Dương Tử Nguyệt
Khách điếm mà họ nghỉ trọ tên là khách điếm Phúc Duyên. Mấy người Đông Phương Triệt đi vào khách điếm bằng cửa sau, không cần đi qua đại sảnh, lược đi không ít phiền toái. Đi trước là tiểu nhị của khách điếm, đi mấy vòng cũng tới một tiểu viện, trong viện có hoa cỏ, có mấy phần thanh nhã, trong viện có bảy, tám phòng nhưng không có ai ở, lúc này cô mới biết được Đông phương Triệt để Đinh Nhất bao cả một khu, quá mức phả sản, rốt cuộc phải bỏ ra bao nhiêu tiền mới khiến người khác cam tâm rời đi vậy?
Nghi Lâm vẫn ở một phòng với Đông Phương Triệt như cũ, cô đã chết lặng với chuyện này, tám năm không chết lặng mới lạ. Ăn cơm trưa ở trong phòng, cô nói với Đông Phương Triệt muốn ra ngoài chơi, yêu cầu này không quá phận, Đông Phương Triệt cũng vui vẻ đồng ý.
Trên đường rất náo nhiệt, có rất nhiều quán hàng rong, bốn người đi chơi mua đồ không ngừng, mua không ít đồ thú vị, Đinh Nhất không đi chung mà ở khách điếm trông coi hành lý. Đồ ở mấy quán nhỏ có chút không sạch, mắt của Đông Phương Triệt lại rất cao, dĩ nhiên không thích mấy thứ này, có điều thấy Nghi Lâm vui vẻ như đứa trẻ cũng vui lòng ra tiền.
Có điều đi dạo không lâu thì trời trở gió, bầu trời vốn sáng sủa lại bắt đầu mưa, mấy giọt mưa bắt đầu rơi, bọn họ không cầm ô đi ra, mưa càng lúc càng lớn, cuối cùng đành tìm một quán trà vào tránh mưa. Người hầu trà đưa mấy người vào một phòng tốt, rót chén trà Bích Loa Xuân tốt nhất, lại đưa lên một ít bánh trái tinh xảo, Đinh Nhị Đinh Tam không đi vào mà đứng ngoài canh cửa, làm rất tốt công việc bảo tiêu.
Lấy mạng che mặt xuống, Nghi Lâm uống chén trà, lại ăn mấy khối bánh, sau đó bắt đầu nghịch mấy thứ vừa mua, lắc tay, trâm cài, ngọc bội, túi thơm… Đều là những thứ mà cô gái nhỏ thích, Đông Phương Triệt im lặng nhìn cơn mưa bên ngoài, cứ mỗi lần mưa đến hắn đều rất khó chịu, đã tám năm, cô quá quen rồi nên cũng không để ý, chơi một mình, trong lòng lại nghĩ lát nữa vận khí có tốt đến mức gặp được Định Dật sư thái và các sư tỷ không.
Con phố này là đường phải đi qua nếu muốn tới Lưu phủ, dựa theo nguyên tác, lúc đệ tử phái Hằng Sơn đến Lưu phủ thì gặp mưa, chẳng qua ngươi tới góp vui là cô xuất hiện mới tạo một ít hiệu ứng con bướm, chỉ mong có thể gặp được xảo ngộ, Nghi Lâm nghĩ vậy.
Đông Phương Triệt đứng trước cửa sổ một hồi, đột nhiên cười nhạo, sau đó xoay người nói với Nghi Lâm “Lâm Nhi, hôm nay thật trùng hợp” Nói rồi ngoắc tay bảo cô tới đây, Nghi Lâm vui vẻ, trên mặt lại lộ vẻ tò mò đi tới, Đông Phương Triệt cầm tay phải của cô, hếch cằm ra ngoài nói “Thấy những người đó không?” Hắn vừa nói xong thì nghe tiếng phẫn nộ vang lên “Lệnh Hồ Xung, bước ra!” Âm thanh này cô đã nghe bốn năm, rất quen thuộc, đây là giọng nói của Định Dật sư thái.
Xem ra vận khí của cô không tồi, Nghi Lâm nghĩ, nhưng mà… Cô không có quan hệ gì với Lệnh Hồ Xung, Điền Bá Quang bọn họ, sao sư phụ lại tìm Lệnh Hồ Xung?
Bên kia và bên này có chút khoảng cách, Nghi Lâm nhìn về phía xa, mưa rất to nên không thấy rõ, chỉ thấy có người đi ra khỏi phong, đứng trước mặt phái Hằng Sơn, sau đó lại nghe thấy tiếng Định Dật sư thái “Lệnh Hồ Xung trốn đi đâu rồi? Mau lăn ra đây cho ta!” Sau đó cô nghe không rõ, chỉ thấy người tụ tập bên đó rất nhiều, hình như còn đánh nhau, không khác gì kịch tình, Nghi Lâm không hiểu, không có cô sao kịch tình vẫn đi tiếp?
Cô kéo tay áo Đông Phương Triệt, nhỏ giọng nói “Sư phụ — con nghe không rõ –“ Trong giọng mang theo sự lo lắng và giận dỗi. Đông Phương Triệt nhìn cô cười như không, nhéo má cô, dịu dàng nói “Nội công của Lâm Nhi vẫn còn quá kém, phải tu luyện thêm” Nghi Lâm nhíu mày nói “Sư phụ nói con biết bên kia sao vậy? Vì sao đại sư phụ của con tức giận như vậy? Bọn họ gặp nguy hiểm không?” Đông Phương Triệt thấy cô lo lắng như vậy, không chọc ô nữa, thản nhiên nói “Không nguy hiểm, nhưng cũng là chuyện lạ, đại đệ tử Lệnh Hồ Xung của phái Hoa Sơn cùng hái hoa tặc Điền Bá Quang bắt tiểu đệ tử của phái Hằng Sơn, tên là Tần Quyên”
Một câu đánh nát tâm linh nhỏ bé của cô gái.
Thượng đế à! Phật tổ à! Không cần chọc người như vậy chứ!
Nghi Lâm cúi đầu không nói gì, không biết nghĩ gì, Đông Phương cho là cô lo lắng, xoa đầu cô khuyên nhủ “Bây giờ muội lo lắng cũng vô dụng, nếu là chuyện tốt do đệ tử phái Hoa Sơn làm, lão tặc Nhạc Bất Quần kia nhất định phải cho phái Hằng Sơn công đạo, nếu không được, ta giết Điền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung kia uội cũng được” Thấy nha đầu không nói gì, Đông Phương Triệt dùng tay nâng cằm cô lên thì thấy nước mắt giàn dụa trên mặt, vô cùng đau lòng. Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Quan hệ của muội và Tần Quyên kia rất tốt sao?” Nghi Lâm hít hít cái mũi, không trả lời vấn đề của hắn, chỉ khàn khàn nói “Con muốn khóc một lát, đừng để ý con” Nói xong bắt đầu ngồi xuống, hai tay ôm gối, mặt vùi vào giữa tay, khóc nức nở.
Đông Phương Triệt đứng cạnh dở khóc dở cười, đây là lần đầu tiên hắn thấy nha đầu này trẻ con như vậy, tám năm nay, nha đầu này thông minh như con hồ ly, lúc lại giả vờ giả vịt như con thỏ vô hại, có khi cũng thành thục như người lớn, cũng có lúc làm mấy trò trẻ con trước mặt hắn, ví dụ như lúc không muốn ăn rau chân vịt, nhưng khóc không tiêu chuẩn như bây giờ.. ừ… là lần đầu tiên.
Nghi Lâm không hiểu tại sao mình muốn khóc, cô chỉ thấy rất đau lòng, Tần Quyên thay cô tiếp tục duy trì kịch tình, nhận thức này làm cô bị đả kích. Từ lúc xuyên qua tới giờ đã mười hai năm, cô không lúc nào không nghĩ tới nguyên tác, không lúc nào không nghĩ cô nên làm gì để thúc đẩy kịch tình, giống như nó đã là một bộ phận sống của cô, cho dù xác nhận bản thân bây giờ không thể thúc đẩy kịch tình, cô vẫn luôn xem mình là một nhân vật quan trọng, đúng thế, quan trọng, nó luôn ở trong đầu cô, nếu không có cô, [Tiếu Ngạo Giang Hồ] không còn là [Tiếu Ngạo Giang Hồ], nhưng bây giờ, cô đã bị tổn thương, cũng biết rõ, cho dù không có cô, kịch tình vẫn đi theo quỹ tích ban đầu, đã không có người tên là ‘Nghi Lâm’ thì cũng có người khác thay thế, thật ra cô không phải là người bắt buộc phải có…
Thật ra, cô nên vui vẻ, không phải có người thay thế cô sao?
Tốt, đương nhiên rất tốt, có người thay mình hoàn thành ‘sứ mệnh’, sao không tốt? Cô chỉ cần thờ ơ nhìn, lúc phái Hằng Sơn cần thì giúp đỡ, thoải mái vô cùng! Thật ran gay cả cô cũng không hiểu mình khó chịu cái gì, nhưng cảm thấy rất nghẹn khuất, còn khó chịu hơn cả bị Đông Phương Triệt bắt nạt! Loại tư duy này khiến người khác không hiểu, ngay cả cô cũng không hiểu được.
Đứa ngốc!
Thật ra, cô gái này khóc thương tâm như thế chính là muốn phát tiết thôi!
Phát tiết đau khổ áp lực mấy năm nay, phát tiết sự lo lắng nhiều năm… Đã từng, cô luôn suy nghĩ, nếu vì cô mà thay đổi kịch tình, khiến nhiều người trong môn phái chết thảm hơn thì sao giờ? Nhiều mạng người đặt lên vai cô như thế, ngay cả hô hấp cũng rất mệt.
Đó là ma chương, là áp lực lâu ngày, cho tới khi bùng nổ thì mới khó chịu như thế, tâm lý cũng vặn vẹo một chút.
Đông Phương Triệt nhìn không nổi, nha đầu này khóc lâu như vậy, xoay người kéo cô lên, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thì thấy cái mũi hồng hồng, mắt hơi sưng, nước mắt nước mũi đầy mặt, nhất thời không biết nói gì, oán trách nói “Sao vẫn khóc nhè như vậy? Nếu muội lo lắng cho Tần Quyên kia, ta phái người đi cứu là được, nếu tới chậm cũng có thể báo thù luôn, nếu không được nữa thì bắt Điền Bá Quang và Lệnh Hồ Xung tới uội phát giận, như vậy được rồi chứ?”
Nghi Lâm nức nở mấy tiếng, cầm tay áo hắn lau mặt, khàn khàn nói “Con muốn tới Lưu phủ nhìn một chút” Giọng nói có chút sai khiến nhưng Đông Phương Triệt không giận, chỉ nói đùa “Nha đầu muội cũng lớn gan thật, dám dùng tay áo của ta lau nước mũi” Nghi Lâm bĩu môi nói “Con bồi người là được, chúng ta đi tới Lưu phủ trước được không?” Đôi mắt ướt sũng đáng thương nhìn hắn, mang theo chút khẩn cầu, Đông Phương Triệt thấy cô nhi vậy, tay bỗng dưng xoa mắt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, trong lòng cảm thấy nên băm vằm tên làm cô đau lòng như vậy mới đúng.