Edit: Dương Tử Nguyệt
Đông Phương Triệt nói, bộ kiếm pháp này tên [Thương Hải], nếu chịu tu luyện, tương lai sẽ có thành tựu. Nghi Lâm nghe hắn nói lời này rất buồn nôn, bộ kiếm pháp này mặc dù rất linh động nhưng không đủ sắc bén, tính thực dụng không cao, chỉ có lòe loẹt, gây loạn mắt người xem thôi. Đương nhiên, cô không trông cậy hắn sẽ dạy cô bộ kiếm pháp khó lường gì, cô biết đạo lý dừng tay đúng lúc, không thể được một tấc lại đòi một thước.
Thật ra, chuyện này cô đã oan uổng hắn. [Thương Hải] là bộ kiếm pháp cao thâm, tuy rằng nhìn mềm mại không có lực, nhưng hiểu thấu đáo chỗ tinh túy của nó thì uy lực không nhỏ. Mặc dù nhân phẩm của Đông Phương Triệt có vấn đề, nhưng hắn không rảnh tới mức bỏ thời gian dạy một cô gái nhỏ bộ kiếm pháp vô dụng, có điều ánh mắt Nghi Lâm không tốt, không coi Đông Phương Triệt là người rộng lượng, dĩ nhiên cũng thấy bộ kiếm pháp này là ‘bình hoa’, chỉ nhìn chứ không thể dùng.
Đương nhiên, nhận thức đó cũng không phải sai, dù sao trên mặt võ học, cô chỉ là kẻ ngu xuẩn mà thôi.
Nói thật ra, Nghi Lâm không có thiên phú về mặt võ học, ngộ tính kém, cốt cách bình thường, ngày trước học kiếm pháp trụ cột của phái Hằng Sơn còn được, dù sao kiếm pháp đơn giản, khi đó cô lại là một người có bề ngoài Lolita, bên trong lại là ngự tỷ [1], so sánh với các tiểu sư tỷ gần tuổi cũng coi như tốt hơn chút. Cái này cũng giống như so sánh một người trưởng thành với học sinh tiểu học vậy, so sánh rất khập khiễng. Nhưng ưu thế này chỉ giới hạn trong những ngày còn bé, đợi tới lúc trưởng thành, ưu thế của cô trở thành chướng ngại, chủ yếu là nhận thức của kiếp trước khắc ghi rất sâu, cho nên khi tiếp xúc thế giới võ hiệp có màn ngăn. Hơn nữa, cô còn bị Đông Phương Triệt làm muộn năm năm, trừ khinh công và nội công cô không tiếp xúc cái khác, cho nên bây giờ muốn học kiếm pháp, rất khó.
[1] bề ngoài dễ thương như trẻ con, nhưng tâm hồn lại già dặn.
Bốn mươi chín thứ của [Thương Hải] được Đông Phương Triệt dạy trong mười ngày, mỗi ngày biểu diễn cho cô xem ba bốn lần cô mới miễn cưỡng nhớ được chiêu thức. Ngày hôm sau, Đông Phương Triệt bắt đầu giảng giải ý nghĩa của chiêu thức, cũng chỉ ra cách tập luyện nó, hắn rất dụng tâm, Nghi Lâm không nghĩ tới hắn kiên nhẫn như thế, thật sự khiến cô được sủng mà lo.
Thì ra, Đông Phương tiểu tặc cũng có lúc đáng tin…
Dưới sự tác hợp cực lực của Đồng Bách Hùng, Nghi Lâm và Đồng Mộ Niên cũng dần quen thuộc. Tính tình Đồng Mộ Niên ôn hòa, rất tốt, sau khi ở chung một đoạn thời gian, Nghi Lâm thấy hắn có thể làm người bạn tốt. Đồng Mộ Niên là người thông minh, chỉ mấy ngày ở chung đã biết cô gái nhỏ này không có tình cảm với hắn. Thật ra, chuyện xem mắt này là do bác cả làm bậy, với hắn mà nói, sao cũng được, hắn từng nghe lời đồn về ái đồ của Đông Phương giáo chủ, cũng từng gặp qua mấy lần, không thể phủ nhận, bộ dạng của cô gái nhỏ này rất tinh xảo, tuổi chưa lớn đã có khí chất thoát tục, khó trách rất nhiều chàng trai trẻ trong giáo đều ái mộ cô.
Thái độ của Đồng Mộ Niên với Nghi Lâm rất phức tạp, vừa thích lại vừa thương tiếc, có điều hắn làm người tiêu sái, không thích làm bộ làm tịch, cũng không muốn ép buộc người khác. Nếu con gái nhà người ta không thích thì hắn cũng không để nhiều tâm tư, vì vậy, chậm chạp đối đãi với cô như em gái.
Đồng Bách Hùng cũng thấy rối rắm vô cùng, ông không hiểu, rõ ràng là một cặp đôi trai tài gái sắc, sao ở chung một thời gian lại trở thành anh em rồi? Thật sự không thể tưởng tượng nổi. Tuy rằng có chút tiếc nuối, nhưng hắn biết tình cảm không thể ép buộc. Đành phải vứt cháu trai của mình qua một bên, đi tìm mấy chàng trai có sắc có tài trong giáo, dù sao người cũng rất đông, cho nên hắn có thể an tâm tuyển chọn.
Lúc Nghi Lâm và Đông Phương Triệt đi ra khỏi Phích Lịch Đường thì trời đã sẩm tối. Mấy ngày trước Đồng Mộ Niên đã tới Giang Tây làm việc, trên đường trở về Hắc Mộc Nhai bị người ám toán, thương thế không nghiêm trọng, nhưng trên vết thương lại có độc, mà loại độc này rất hiếm thấy, rất nhiều thầy thuốc không thể tìm được giải dược, may mà độc này không lấy mạng người lập tức, có điều thuộc hạ của hắn cũng không dám chậm trễ, đưa hắn về tổng đàn nhanh chóng, tất cả các giáo chúng trong Nhật Nguyệt thần giáo đều biết, y thuật của ái đồ của Đông Phương giáo chủ rất tốt. May mắn về kịp nên mạng của Đồng Mộ Niên vẫn còn giữ được. Hắn trúng một loại độc bí dược của Nam Cương, tên là Thương Mang, cùng loại độc mà Hướng Vấn Thiên bị trước đó, việc giải độc này cũng rất ít người biết.
Đông Phương Triệt thấy cô im lặng, nghĩ cô đang lo lắng cho Đồng Mộ Niên, hắn cảm thấy khó chịu, thản nhiên nói “Nghĩ gì vậy?” Nghi Lâm buồn bã lắc đầu nói không có gì, mắt Đông Phương Triệt tối lại “Đang lo lắng cho Đồng Mộ Niên?” Nghi Lâm khó hiểu nhìn hắn “Hắn không chết được, sao phải lo cho hắn?” Thấy cô không lo lắng cho tên nhóc kia, lòng Đông Phương Triệt tốt hơn một chút, khóe miệng nâng lên, dịu dàng nói “Vậy có chuyện gì khiến muội khó xử?” Nghi Lâm nghĩ “Sư phụ, con thấy chuyện Đồng Mộ Niên trúng độc không đơn giản” Đông Phương Triệt nhíu mày nói “Việc này đã giao cho huynh trưởng xử lý, muội đừng lo” Nghi Lâm nhịn không được lườm hắn một cái “Năm đó Hướng Vấn Thiên trúng loại bí dược Thương Mạn của Nam Cương, người thấy có trùng hợp quá không?” Đông Phương Triệt nâng tay chọt trán cô cười nói “Yên tâm, chuyện này ta đều rõ trong lòng”
Nếu có thể, cô không tính xen vào chuyện người khác, có điều ở Nhật Nguyệt thần giáo lâu năm, cô cũng có không ít giao tình, tuy rằng phần lớn đều gật đầu với người ta, nhưng dù sao cũng quen biết, bí dược của Nam Cương không phải đồ tốt gì, chỉ cần có sai lầm nhỏ sẽ mất mạng, cho dù giao tình không sâu nhưng cũng khiến người khác buồn bã, huống chi lần này Đồng Bách Hùng là người phụ trách, giao tình của ông ta với bản thân cũng không tồi, tuy rằng năm đó là do ông ta ép buộc mình bước vào cuộc đời của Đông Phương Triệt, nhưng mấy năm nay ông ta chăm sóc mình rất tốt, yêu thương cô như người lớn trong nhà, nếu có thể, cô không muốn ông gặp nguy hiểm.
Nhưng chuyện này không phải cô muốn là nhúng tay được, cho dù lo lắng cũng vô dụng, chuyện cũng đã xảy ra, việc cô có thể làm là đưa thuộc giải tới Phích Lịch Đường trong thời gian sớm nhất. Trong nguyên tác, Đồng Bách Hùng chết trong tay giáo chủ gay [2], nhưng Đông Phương Triệt bây giờ không phải là Đông Phương Bất Bại trong tác phẩm, cuộc đời của hắn đã thay đổi, vận mệnh của Đồng Bách Hùng cũng đã sửa lại, nhưng… những chuyện này không ai đoán trước được.
[2] Trong nguyên tác, lúc ĐPBB lên giáo chủ một thời gian thì đã tự cung nên gọi là gay.
Cho nên thay đổi kịch tình gì đó đều rất đáng ghét!!!!
Buổi tối, lúc nằm ngủ say trên giường, ngoài phòng xuất hiện một tia chớp lớn, sau đó không đầy một phút đã mưa to, đây là cơn mưa đầu thu, Nghi Lâm ngủ rất say, không bị đánh thức, nhưng Đông Phương Triệt lại mở mắt lập tức, hắn nghe tiếng mưa rơi bên ngoài, tâm trạng phiền chán vô cùng. Thấy nha đầu đang ngủ say sưa trong lòng, cực kỳ ghen tị, nhịn không được nhéo mũi của cô, không cho cô thở, hành động này rất ngây thơ, nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy rất thú vị. Cứ nghĩ rằng cô sẽ dậy, ai dè vẫn ngủ say như cũ, có điều cách thở đã từ mũi trở thành miệng. Đông Phương Triệt nhìn mà không biết nói gì, cuối cùng cũng buông mũi cô ra, ngón tay không có mục đích vuốt ve khuôn mặt của cô, từ trên xuống dưới lại từ dưới lên trên, cứ lên xuống như vậy không biết mệt, đừng nói, cảm giác không tồi, trắng mịn mềm mại, khiến người khác yêu thích không thôi.
Mưa vẫn không ngừng, mà hắn lại không ngủ tiếp nữa, cũng chẳng có hứng thú luyện công, việc có thể làm bây giờ là im lặng quan sát nha đầu bên người, nhìn cô thỉnh thoảng nhíu mày bĩu môi, lại nói những lời lảm nhảm vô nghĩa, âm thanh mơ hồ không rõ khiến hắn không biết cô nói gì, có điều, cùng lúc đó, nước mắt cô chảy ra, mày nhíu lại rất chặt, giống như không thể chấp nhận giấc mơ đó, đây là lần đầu tiên trong năm năm nha đầu này ngủ với hắn mà khóc, điều này làm hắn để ý.
Từ lúc nha đầu này chín tuổi đã đi theo bên cạnh hắn, chuyện trước lúc chín tuổi hắn cũng đã sai người tìm hiểu, không có gì đáng chú ý, hắn không rõ, trải qua sự bình yên như thế, có gì khiến nha đầu này đau lòng? Không phải là muốn về sư môn chứ?
Ngày hôm sau, khi rời giường, tâm trạng của Nghi Lâm không tốt, cả người mệt mỏi, không có tinh thần. Đêm qua cô mơ thấy ba mẹ, giấc mộng lần này rất tệ, bởi vì trong mơ cô thấy linh đường của mẹ… Mộng là giả, cô luôn tự nói với mình như thế, nhưng cảnh trong mơ rất thật, cho nên nó như một khối đá lớn đặt trên ngực cô, khiến cô không thể thở nổi, hàng rào xây nhiều năm lại vì một giấc mơ mà sập hoàn toàn.
Cô nhớ nhà…
Ba anh em họ Đinh lúc này cũng rối rắm, đây là lần đầu bọn họ thấy tinh thần của tiểu thư sa sút như thế, sắc mặt tái nhợt, không nói gì, ngay cả cơm cũng không chịu ăn, chỉ ngồi ngơ ngác trước cửa sổ, từ lúc rời giường tới bây giờ đã hai canh giờ, nhưng cô lại không dịch chuyển cơ thể, ngay cả chào hỏi cô cũng không để ý, thật sự khiến người khác lo lắng.
Đinh Nhất, Đinh Nhị, Đinh Tam ngồi bàn bạc với nhau, cuối cùng cũng quyết định báo chuyện này cho chú Trung, dù sao giáo chủ cũng rất thích tiểu thư, nếu như xảy ra chuyện gì thì bọn họ đã phạm vào tội lớn. Chú Trung nghe tin này thì rất lo lắng, vội vàng tự mình tới thăm, dĩ nhiên, không ngoài ý muốn, hắn bị lơ. Từ lúc nha đầu này chín tuổi, hắn đã nhìn cô bé lớn lên từng ngày, dĩ nhiên là có tình cảm, tình huống như vậy chỉ có thể tìm giáo chủ về giải quyết, có điều ông vẫn có chút nghi ngờ, giáo chủ về có ăn hiếp cô bé này nữa hay không đây?
Đông Phương Triệt ngày nào cũng phải tới Nhật Nguyệt Thần Điện xử lý công việc, nhưng ngày nào trời mưa hắn đều không giống bình thường, không quá mức cần cù thì tính cách cũng táo bạo hơn trước, hoặc thậm chí còn rất lười… Mỗi tình huống đều rất khác nhau. Lúc chú Trung vội vàng đi tới, Đông Phương Triệt đang cùng mấy trưởng lão trong giáo bàn luyện chuyện xây cung điện ở trên đỉnh Hắc Mộc Nhai, nếu Nghi Lâm ở đây sẽ hô lớn, kịch tình tới rồi kìa!~