~Edit: Dương Tử Nguyệt
Người đàn ông rắn rết tên là Đông Phương Triệt, người đàn ông râu dài tên là Đồng Bách Hùng, hai ngày sau Nghi Lâm mới biết tên họ, cũng biết hai người là người ở tầng trên của Nhật Nguyệt thần giáo, một người là phó giáo chủ của Nhật Nguyệt thần giáo, người còn lại là Trưởng lão của Bạch Hổ đường thuộc Nhật Nguyệt thần giáo.
Nghi Lâm run rẩy hỏi “Giáo chủ là Nhậm Ngã Hành?”
Đồng Bách Hùng mất hừng nói “Tên của giáo chủ sao có thể để người khác nhắc tới? Lần sau không được như vậy, để người khác nghe sẽ gặp chuyện!”
Nghi Lâm làm sao có tâm tư quản ba chuyện này, trong lòng cô đã loạn tới mức mất hồn mất vìa rồi. Cô nói mình đau bụng sau đó nhanh chóng rời khỏi đó chạy về phòng, hố mẹ rồi! Tuyệt đối là hố đó! Giáo chủ bây giờ đáng ra phải là Đông Phương Bất Bại chứ, sao lại là Nhậm Ngã Hành? Lúc này Nhậm Ngã Hành phải ở dưới Tây Hồ mà rít gào chứ!!! Hiển nhiên, sự chênh lệch của cái này cũng lớn lắm đó!
Trong nguyên tác, kịch tình bắt đầu năm cô mười sáu hoặc mười bảy tuổi, như vậy, lúc Lệnh Hồ Xung cứu Nhậm Ngã Hành ra, Nhậm Ngã Hành nói mình bị nhốt dưới Tây Hồ mười hai năm, như vậy, lúc hắn bị Đông Phương Bất Bại đoạt vị phải là năm cô khoảng năm sáu tuổi, tuyệt đối không vượt quá bảy tuổi, nhưng năm nay cô đã chín tuổi, Nhậm Ngã Hành vẫn còn làm giáo chủ, Đông Phương Bất Bại là phó giáo chủ! Mà tên cũ của Đông Phương Bất Bại là Đông Phương Triệt! Nghi Lâm nghĩ, bây giờ hắn không dám xưng mình bất bại bởi vì vẫn có Nhậm Ngã Hành ở trên cổ đó!
Nhưng việc phiền toái, Đông Phương Triệt này luyện công suýt nữa tẩu hỏa nhập ma, mạch tượng hỗn loạn, hẳn là vì luyện [Qùy Hoa Bảo Điển], cô nói với hắn, có thể điều trị mạch đập, cô nói với hắn, chỉ cần cô đi theo theo thì có thể củng cố mạch đập của hắn bất cứ lúc này… Trời ơi, bây giờ phải làm sao, hắn vốn phải tự cung để làm nhân yêu [1], tương lai sẽ cùng với em trai Dương Liên Đình tạo nên một bài nhạc tình yêu đồng tình, bây giờ cô lại sửa mạng của hắn mất rồi!!
[1] gay đó =)))
A a a a a!! Nghi Lâm ảo não vò đầu, cô luôn nói rằng kịch tình chính là ưu thế của ình, nhưng lại vô tình đạp vỡ cái đó!!
Nghi Lâm sốt ruột rồi, vui đùa này quá mức rồi, nếu như đi cùng với Đông Phương Triệt, cô không trị được mạch đập của hắn, không biết hắn có giết cô hay không. Ây, khẳng định là giết cô, làm không tốt còn liên lụy tới phái Hằng Sơn, bởi vì lúc trước cô khai sạch, nếu đột nhiên thay đổi, hắn khôn khéo như thế, nhất định sẽ nghĩ nhiều, cho rằng cô không toàn tâm toàn ý giúp hắn. Không thể lấy sinh mệnh của bản thân và người khác để mạo hiểm, huống chi cô là thầy thuốc, đã xem bệnh cho người khác thì sẽ không bỏ dở giữa chừng. Cô gái ngốc này còn nhớ lời dạy bảo ân cần của ba mình đó!
Ở trong phòng suy nghĩ một hồi, đến lúc ăn cơm chiều, cô cũng quyết định, thôi, cũng thế, anh trai Đông Phương có làm gay hay không thì cũng không liên quan tới kịch tình lắm, dù sao đầu mối là nằm ở trong phái Tung Sơn, bọn họ dùng âm mưu quỷ kế chỉ để thống nhất Ngũ Nhạc kiếm phái. Hơn nữa, mục đích của cô là bảo vệ phái Hằng Sơn, tránh cho ba vị sư thái và một ít sư tỷ chết, đi theo Đông Phương Bất Bại nhất định có lợi.
Đương nhiên, nhân vật khách mời trong tương lai là cô vẫn sẽ hỗ trợ thúc đẩy kịch tình, nếu như kịch tình rối loạn thì có chuyện rồi. Nói thẳng ra, cô gái này vẫn cảm thấy mình là ‘Bán tiên’, mọi chuyện ở trong dự đoán của mình vẫn là tốt hơn.
Có tỳ nữ đem cơm chiều tới, Nghi Lâm mở cửa cho nàng ta đi ào. Cô là đệ tử phái Hằng Sơn, ngày nào cũng ăn chay nên phải tách khỏi Đông Phương Triệt và Đồng Bách Hùng. Nhìn đậu hủ trắng, đậu cove mướp đắng trên bàn, cô mất hứng, ngang ngược nói với tỳ nữ “Đem mấy thứ này xuống, hôm nay ta muốn ăn thịt nướng và gà hầm” Yêu cầu bất thình lình của cô khiến tỳ nữ sửng sốt, không biết phản ứng thế nào, nhìn sắc mặt khó coi của bà cô nhỏ trước mắt, tỳ nữ gật đầu vâng, nàng ta không đắc tội người này nổi.
Nghi Lâm nghĩ, dù sao sẽ không về phái Hằng Sơn một thời gian dài, đi theo Đông Phương Bất Bại cũng không cần ăn kiêng, cô muốn ăn thịt thì cứ ăn thịt, giả vờ chỉ làm khổ mình, sĩ diện làm gì cho khổ thân chứ?
Tỳ nữ không dám đi phòng bếp mà chạy sang phòng bên cạnh tìm chủ tử của mình. Đông Bách Hùng nghe Nghi Lâm muốn ăn thịt, nở nụ cười nói với tỳ nữ “Ngươi đi phân phó với phòng bếp, bảo họ làm đồ ăn đưa lên cho tiểu thư” Tỳ nữ cúi người cáo lui, Đông Bách Hùng vui vẻ cười nói với Đông Phương Triệt “Lúc sáng nha đầu này còn ầm ỹ đau bụng, bây giờ lại đòi ăn thịt, con bé là đệ tử phái Hằng Sơn, ăn thịt không sợ bị sư phụ trách phạt sao?”
Đông Phương Triệt nói “Trẻ con thích ăn thịt cũng là chuyện bình thường”
Nghi Lâm ăn được thịt nên rất thỏa mãn, cô ăn một con gài, một dĩa thịt nướng lớn, ăn sạch chỉ trừa xương, đầu và mông gà. Lau miệng, vỗ bụng, đây mới gọi là cuộc sống. Ăn một viên thuốc tiêu hóa, Nghi Lâm đi tới phòng bên nhìn một cái thì thấy Đông Phương Triệt vẫn bình thường, còn Đồng Bách Hùng thì nhéo má cô, nhưng không nói chuyện cô ăn thịt, hẳn là sợ cô gái nhỏ ngượng ngùng.
Mấy ngày sau rất bình thường, Nghi Lâm viết một bức thư rồi đưa cho Đồng Bách Hùng đưa về phái Hằng Sơn cho Định Dật sư thái, cô không nhắc chuyện ma giáo trong thư, chỉ bảo mình gặp bệnh nhân có bệnh nan y khó trị, không thể về sư môn trong thời gian ngắn. Nghi Lâm không quản bọn họ có đọc lén thư của mình hay không, dù sao không viết gì ghê gớm, thích đọc thì cứ đọc.
Mấy ngày lại trôi qua, vết thương trên ngực của Đông Phương Triệt tốt hơn, vảy đã bắt đầu lóc đi, tay phải của hắn hồi phục chậm hơn một chút, ngẫu nhiên cũng bắt Nghi Lâm đút ăn, cho uống nước, lại đấm bóp chân hắn. Bây giờ tâm tư của cô đều để lên người Đông Phương Triệt, không có ý định chạy trốn nữa, cô muốn làm tâm phúc của hắn, vậy phải suy nghĩ vì hắn, tuy rằng độ thật tình không cao nhưng ít ra hắn đã có độ tin tưởng nhất định, như vậy mới tiện cho cô làm việc.
Lấy ngân châm trên người Đông Phương Triệt ra, Nghi Lâm bảo hắn vận công thử, Đông Phương Triệt nhắm mắt cảm nhận, chân khí trong đan điền vốn lộn xộn lại trở về đúng chỗ, thân thể thoải mái hơn trước rất nhiều. Hắn trợn mắt nhìn Nghi Lâm, trong lòng vui vẻ, nhịn không được đưa tay tới mặt nhỏ của cô “Tiểu Lâm Nhi không khiến ta thất vọng” Đồng Bách Hùng vội hỏi hắn thế nào, Đông Phương Triệt cười nói “Huynh trưởng đừng lo lắng, mạch đập của tiểu đệ đã hồi phục như cũ” Đồng Bách Hùng nghe vậy thì rất vui vẻ, xoa bóp mặt của Nghi Lâm, xoay người cho người xuống phòng bếp chuẩn bị rượu ngon, đồ ăn tốt đưa tới, hắn muốn ăn mừng!
Lúc rượu và thức ăn dọn xong, Nghi Lâm nhíu mày nói “Vết thương của hắn chưa tốt, không được uống rượu” Nói xong cầm lấy cái ly trước mặt Đông Phương Triệt để chỗ khác, gắp chút đồ ăn nhẹ cho hắn nói “Không được ăn đồ cay”
Đồng Bách Hùng cười nói “Nha đầu ngươi quản nhiều vậy, mấy ly rượu cũng không sao” Bọn họ đều kiếm ăn bằng lưỡi dao, đối với bọn họ, vết thương tốt khoảng sáu bảy phần là hồi phục. Nhưng Nghi Lâm rất bướng bỉnh “Ta là thầy thuốc, hắn là bệnh nhân, nếu ngươi để hắn uống rượu, tới khi tay phải của hắn bị phế thì đừng tìm ta” Đồng Bách Hùng bị cô nói nghen lời, bất đắc dĩ, bây giờ hắn mới nhớ lại thời gian cô bé luôn kính sợ mình. Chỉ mới ở chung mười ngày mà lá gan của nha đầu này lớn không ít.
Không phải lá gan của Nghi Lâm lớn mà cô biết giá trị lợi dụng của mình với Đông Phương Triệt bây giờ rất lớn, đừng bảo không cho hắn uống rượu, cho dù tức giận hoặc phát tình tình tiểu thư của mình thì hắn cũng chịu đựng, sẽ cười với cô, cơ hội đã tới, cô phải giả vờ ngây thơ, giả lương thiện, làm bộ như quan tâm vết thương của hắn.
Đông Phương Triệt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, cười nói với Đồng Bách Hùng “Đệ chỉ có thể lấy trà thay rượu, kính huynh trưởng một ly, đợi đệ khang phục sẽ cùng uống với huynh trưởng” Đồng Bách Hùng không thể nề hà, đành buông tha mời rượu, tự mình uống. Đũa của Nghi Lâm chỉ đụng vào mấy dĩa thịt, không ăn một chút rau dưa, Đồng Bách Hùng cố ý chọc cô “Nếu sư phụ ngươi thấy ngươi há mồm ăn thịt như vậy, hẳn phải ngất vì tức giận” Nghi Lâm nuốt thịt gà vào bụng, chu môi nói “Ta chỉ cảm thấy thịt ăn ngon hơn rau xanh cải trắng” Vẻ mặt cô nghiêm túc, mắt to ngập nước, nhìn rất đáng yêu. Đồng Bách Hùng cười ha ha “Cũng chỉ là một đứa trẻ”
Đông Phương Triệt gắp một đũa rau chân vịt bỏ vào chén Nghi Lâm “Trẻ con không được ăn thịt không” Nghi Lâm ngây ngốc nhìn rau chân vịt xanh mướt trước mặt, có chút kinh sợ, kinh ngạc là vì Đông Phương Triệt lại gắp rau cho cô, kinh sợ là vì cô không muốn ăn rau chân vịt! Kiếp trước cô rất kiêng ăn, rau chân vịt là thứ mà cô không bao giờ bỏ vào bụng, cho dù ba mẹ Hàn có dạy con gái thế nào cô cũng luôn xem rau chân vịt là đồ cấm.
Nghi Lâm gắp rau chân vịt để qua chén Đông Phương Triệt, đáng thương nói “Ta không thích ăn rau chân vịt”
“Ồ? Tại sao?” Đông Phương Triệt khó hiểu.
Nghi Lâm nhăn mày nhăn mũi nói “Khó ăn”
“Sao lại khó ăn? Lúc ở phái Hằng Sơn ngươi cũng kiêng ăn như vậy?” Đông Phương Triệt nhìn cô cười như không. Nghi Lâm gật đầu “Ta cũng không ăn cái này, cải trắng và rau xanh còn có thể” Đồng Bahcs Hùng hỏi “Trách không được ngươi gầy như vậy, giống như đứa trẻ sáu bảy tuổi, thì ra là do kiêng ăn, ta còn nghĩ phái Hằng Sơn kham khổ tới mức ngay cả đứa nhỏ cũng ăn không đủ no hay sao” Nghi Lâm uống một miếng canh gà, biện hộ cho sư môn “Ta gầy nhỏ là do thân thể yếu từ nhỏ, các sư tỷ nấu ăn rất ngon” Đồng Bách Hùng thấy cô trẻ con như vậy, cười ha ha “Ngươi cũng biết bảo vệ danh dự của sư môn đấy!”
Đông Phương Triệt gắp cải trắng bỏ vào chén Nghi Lâm hỏi “Tại sao thân thể của Tiểu Nghi Lâm lại bị bệnh từ nhỏ vậy? Có biết cha mẹ của mình là ai không?” Đây là muốn biết chi tiết của cô, Nghi Lâm không giấu diếm, đem chuyện mà mình nghe từ các sư tỷ trong phái Hằng Sơn nói ra, thân thế của cô, ở phái Hằng Sơn không ai không biết, ai cũng nói cha mẹ cô hồ đồ, nhưng cụ thể lại không biết rõ, Nghi Lâm cũng không thể kể lại nhiều, nếu không nhất định sẽ bị người khác nắm phải chỗ hổng. Đồng Bách Hùng nói “Mẹ ngươi cũng rất ngoan tâm, ngươi chỉ mới trăng tròn cũng có thể b ỏ được, cha ngươi lại là một tên ngốc, ngươi nhỏ như vậy đã ôm ngươi đi khắp nơi, ngươi không chết đã tốt lắm rồi”
Khóe miệng Nghi Lâm co rút, thật ra cô cũng biết Bất Giới đại sư ôm con gái mình chạy khắp nơi mà không hại chết con gái đã là kỳ tích.