Tuy nói ác long và Côn thường ngày chướng mắt nhau, nhưng thấy đối phương bị như vậy nó vẫn mau mau đi cứu.
Ác long vội vã chạy tới, không biết lấy đâu ra một con dao nhỏ cạo lớp băng đi, thấy Côn sắp bị đông chết nó lại vội vàng mang đối phương về phòng.
Ở trong phòng ấm nhất là bếp lẩu, ác long cột đuôi của Côn lại, treo ngược lên tường, Côn thè lưỡi trợn mắt đong đưa qua đong đưa lại... Giống như một con cá khô ướp muối.
Không biết qua bao lâu, lớp băng trên người Côn tan hết, trong phòng loáng thoáng thoảng ra mùi cá nướng...
Ác long hít một cái, oàm, thơm quá!
Đúng lúc này, Lục hoàng tử mặc hồ cừu đẩy cửa ra. Gió lạnh thấu xương, hắn chà xát tay vội vàng đóng cửa lại.
Mùi cá nướng trong phòng hấp dẫn sự chú ý của hắn, hắn nuốt nước bọt tới cạnh bếp lò.
"Không phải ăn lẩu à? Sao lại có mùi cá nướng thế?" Hắn tò mò hỏi ác long bên cạnh.
Ác long chột dạ ngó đi chỗ khác, duỗi móng tay chỉ lên tường: "Chắc là tại tên này..."
Mí mắt Lục hoàng tử giật nhẹ, đột nhiên có linh cảm chẳng lành.
Hắn chậm rãi ngồi xuống, thấy được "con cá" quen quen bị treo trên đó.
Lưỡi của đối phương thè ra, bị treo trên dây như một con cá chết, bên trong cặp mắt trắng dã to tướng có hai chữ "X" màu đen bự vô cùng.
Lục hoàng tử:...
Hắn ngớ ra, thả "con cá" đó xuống, may là nó vẫn còn thở.
Lục hoàng tử ngơ ngác chỉ vào chữ "X" trong mắt "cá" hỏi: "Thứ quái quỷ gì đây?"
Ác long lườm hắn: "Không nhìn ra à? Dấu hiệu té xỉu đó!"
Lục hoàng tử:... Giựn.
Nhìn con Côn đã hôn mê bất tỉnh trong tay, Lục hoàng tử nắm đuôi nó thử lắc nhẹ...
Sau đó chữ "X" màu đen trong mắt Côn biến thành hình cong cong giống với chữ "@", hơn nữa cái hình ấy còn xoay tròn nữa chứ...
Lục hoàng tử:... Hình như có thứ quái đản nào đó trà trộn vào rồi.
Trải qua sự cố gắng không ngừng của Lục hoàng tử, Côn cuối cùng cũng được cứu, nó vừa nhìn thấy người quen là đã huhu khóc lớn.
Ăn băng? Ăn cái búa ấy! Nó không bao giờ ăn băng nữa đâu hức hức...
Do Côn nửa đường bị thương, danh hiệu tọa kỵ tốt nhất tạm thời gác lại. Vừa yên ổn được một thời gian, lại xảy ra một chuyện cần Lục hoàng tử ra tay.
Giang Đông đại hạn, tham quan làm càn, dân chúng địa phương lầm than. Trùng hợp giặc mới đánh xong, quốc khố đang căng thẳng, mọi người không lấy ra được biện pháp.
Có triều thần tổ chức quyên tiền, mỗi người góp một chút. Nhưng đối mặt với tai nạn lớn như vậy, rốt cuộc có kẻ ném ánh mắt về phía ruộng dưa của Lục hoàng tử.
Tuy rằng họ không rõ của cải của Lục hoàng tử là bao nhiêu, nhưng từ thủ đoạn vơ vét suy đoán, loáng thoáng cũng có thể đoán được tài phú của hắn hẳn vượt qua sức tưởng tượng của họ, thế là suy nghĩ của mọi người thay đổi...
Có kẻ đạo đức bắt cóc, có kẻ đục nước béo cò muốn nhân cơ hội kiếm chác, có kẻ muốn lấy cớ đẩy Lục hoàng tử xuống khỏi ngôi vị Thái tử.
Đủ mọi âm thanh nhiễu loạn triều đình, cuối cùng đều bị một phát súng "bất cẩn" cướp cò của Lục hoàng tử thụt vào cổ hết.
Họ vừa nhìn Lục hoàng tử bẩm báo với Hoàng thượng, vừa lặng lẽ rơi lệ. Quả nhiên, mỡ của vị này sao mà dễ cạo được.
Lục hoàng tử tự nhiên biết tâm tư của họ, vì phòng ngừa triều thần lén lút húp nước béo trong chuyện này, hắn trực tiếp xin Hoàng thượng phong mình làm khâm sai đại thần đi cứu trợ thiên tai.
Hoàng thượng vui vẻ gật đầu, đưa cho Lục hoàng tử thanh Thượng Phương bảo kiếm, tiện thể vỗ vai hắn: "Con ơi! Trọng trách giữ gìn hòa bình thế giới này ta giao cho con!"
Lục hoàng tử:... Đừng trung nhị như vậy được không?
Sau khi trở về, Lục hoàng tử chỉnh lý một chút gia sản rồi theo đại quân lên đường.
Lần cứu trợ này, Lục hoàng tử biết mình sẽ gặp được rất nhiều mặt tối của cuộc sống. Nhưng làm đương triều Thái tử, dẫu biết khó hắn cũng phải lên, giải quyết vấn đề từ căn nguyên của nó!
☆
Có một câu nói rằng có thiên tai ắt sẽ có tham quan, có tham quan thì sẽ có giang hồ, có giang hồ là có khách sạn Duyệt Lai, ở Duyệt Lai khách sạn nhất định có một tên NPC lắm mồm.
Lục hoàng tử tách khỏi đại quân, mai danh ẩn tích ngồi trong khách sạn Duyệt Lai. Hắn lạnh lùng nhìn vị nhân huynh nước miếng bay đầy trời căm phẫn bất bình kể lại hành vi tàn ác của quan phủ bản địa trước mắt.
Lục hoàng tử không biết lai lịch của nhân huynh này, chỉ biết hắn họ Lộ danh Nhân Ất (người qua đường Ất).
Lộ Nhân Ất giống như tìm được số mệnh của mình ở trước mặt Lục hoàng tử chuyện gì cũng dám nói. Trên từ hướng đi của tiền cứu trợ triều đình phát, dưới đến hai cái lỗ thủng trên chiếc tất thối của bộ khoái làm ở huyện nha bản địa.
Cho dù Lục hoàng tử nghi ngờ thân phận của hắn, hắn vẫn dửng dưng đáp: "Ôi giời! Chỉ là việc nhỏ thôi, ai cũng biết mà..."
Nói xong, lại tiếp tục kể chuyện con heo nái thứ ba nhà ông cậu Hai bên ngoại của thằng cháu lớn của tiểu thiếp thứ mười tám nhà Huyện lệnh đã đẻ lứa heo thứ chín...
Lục hoàng tử:...
Lộ Nhân (người qua đường), chính là tổ chức thần bí nhất trên đời.
☆
Một thân một mình rời khỏi khách sạn, Lục hoàng tử ngụy trang thành khất cái trà trộn vào đội ngũ lưu dân dưới cổng thành.
Hắn cũng chẳng đói gì, cầm một cái chén bể đi lung tung khắp nơi.
Nhìn các lưu dân nằm dưới đất đói đến không bò dậy nổi, Lục hoàng tử nghĩ một hồi xách chén ngồi xuống cạnh họ.
"Các vị đói không?"
Một người đàn ông mặt mày vàng vọt ôm bụng nức nở: "Nói vớ vẩn gì đấy? Sắp đói đến chẳng còn sức rồi này!"
Lục hoàng tử vung nhánh cây gõ chén, vừa gõ vừa nhìn lều cháo chỗ cổng thành: "Không phải đang phát cháo à? Sao không qua đó lấy một chút đi?"
Một lưu dân khác lườm hắn: "Chẳng qua là bày ra cho đẹp thôi! Nói phát cháo nhưng ngươi thử chạm vào cái bàn đó một cái xem, coi người ta có cắn chết ngươi không!"
Lục hoàng tử "Hí" một tiếng: "Quá đáng vậy à?"
"Thì đó?! Lương thực đều bị đám người huyện nha đẩy về kho nhà mình cả rồi!"
"Thiệt hay giả?!"
"Thiệt!"
Lục hoàng tử vỗ tay, lòng đầy căm phẫn: "Phản rồi!"
Các lưu dân ha hả: "Phản rồi thì sao? Ngươi có thể làm được gì? Trừ khi ngươi là đương triều Thái tử gia, nếu không cứ ngoan ngoãn chịu đi!"
Lục hoàng tử sờ cằm: "Này hả... Cũng không phải không được."
☆
Vào đêm, bọn quan viên bày tiệc đãi Lục hoàng tử, món ăn trên bàn có thể khen là phong phú!
Lục hoàng tử vừa cười ha hả ăn, vừa mượn cơ hội hỏi: "Lương thực còn đủ không?"
Bọn quan viên nghe vậy, thầm than đây là cơ hội tốt. Tiếp đó hai mắt rưng rưng bắt đầu tố khổ, nói mọi người nghèo cỡ nào, ăn không nổi cơm ra sao.
Lục hoàng tử gắp một đũa đồ ăn, "lơ đãng" hỏi: "Ồ, ăn không nổi cơm? Sao ta thấy thịt cá đầy bàn thế này?"
Bọn quan viên lau mồ hôi: "Ngài đích thân đến, chúng thần sao có thể không chiêu đãi chu toàn được?"
Lục hoàng tử vừa ăn vừa nghiền ngẫm: "Các ngươi không sợ tiếp tục như vậy, lưu dân sẽ dấy binh tạo phản sao?"
Bọn quan viên vỗ ngực: "Yên tâm, chúng không dám đâu!"
Lục hoàng tử cười hì hì: "Chưa chắc."
Lúc Lục hoàng tử rời đi, có mấy hạ nhân vừa vặn đi ngang qua cửa sau gian phòng, họ xách theo từng túi đồ, lau mồ hôi nhễ nhại trên đầu.
"Haiz, gạo trong kho lại mốc nữa rồi!"
"Không sao, mang ra ngoài cho lũ nạn dân kia ăn đi."
"Thiệt tình, sao không xây thêm mấy cái kho nữa chứ, gạo ngon như vậy mà để bị mốc."
"Cũng xây mấy cái rồi? Chẳng qua là gạo nhiều lắm, không có chỗ để thôi..."
Lục hoàng tử thấy vậy "chậc chậc" hai tiếng, kế đó lắc đầu chắp tay sau lưng rời đi.
☆
Vào đêm, một khất cái tinh thần phấn chấn ngồi giữa đội ngũ lưu dân bắt đầu "đầu độc lòng người".
Hắn vỗ tay, ra vẻ thống hận, dùng một cây gậy gãy không biết nhặt được ở đâu gõ chén: "Các ngươi nhìn xem đây là cuộc sống của con người sao?!"
Các lưu dân không hiểu: "Đây không phải là cuộc sống của con người à? Huynh đệ, chúng ta biết rõ thân phận mình, chúng ta là lưu dân!"
Lục hoàng tử gõ một nhịp, vẻ mặt chính nghĩa: "Lưu dân thì sao? Lương thực ở trên phát xuống đều bị lũ tham quan đó nuốt hết rồi, đó vốn là thuộc về của chúng ta, các ngươi cam tâm sao?"
Một người phụ nữ liếc hắn: "Vậy ngươi có thể làm gì? Chẳng lẽ đi cắn họ à?"
Lục hoàng tử lắc đầu, nhìn về phía cổng thành khẽ bảo: "Ta từng nghe người ta nói, vương hầu khanh tướng há chẳng lẽ là con dòng cháu giống! Hôm nay chúng ta không nhận mệnh, làm một vố lớn đi!"
Mọi người bán tín bán nghi, nhưng khát vọng lương thực vẫn khiến họ nghe theo lời Lục hoàng tử, làm một vố lớn.
Sau đó, trong ánh mắt đờ đẫn của lũ tham quan huyện nha bị cướp, quần áo tham quan mặc cũng bị xé thành từng mảnh.
Làm xong mọi người liền tin Lục hoàng tử, đánh một cú bất ngờ tôn Lục hoàng tử lên làm thủ lĩnh, thành lập quân đội.
Lục hoàng tử:??? Ta chỉ muốn làm một vố này thôi, các ngươi định làm gì thế?!
Trong ánh mắt đờ đẫn kéo dài của Lục hoàng tử, đội quân của họ đi qua từng tòa thành gặp thiên tai, bách chiến bách thắng, số lượng binh sĩ cũng ngày một nhiều, thậm chí vượt xa rất nhiều quân chính quy địa phương.
Lục hoàng tử:?? Con đường phát triển có vẻ không đúng lắm?
Hắn nuốt nước miếng, nhân lúc đại cục còn chưa định vội vã ổn định lại cục diện hiện tại.
Mau chóng tổ kiến quân đội đồng thời tuyên truyền tư tưởng, dùng khuôn phép nghiêm khắc chỉnh đốn lưu dân, thường xuyên phái người tiến hành tẩy não rót vào đầu họ những năng lượng tiến bộ tích cực.
Danh tiếng của quân lưu dân ngày càng vang dội, các lộ chư hầu đều chú ý tới...
Mọi người không ngừng cảm thán, một vị thủ lĩnh tài hoa sáng lạn, năng lực mạnh mẽ như vậy, lẽ nào đại lục này lại sắp xuất hiện một thế lực mới ư?
Lục hoàng tử:...
Ta nói mình chưa kịp làm gì cả, đã bị người dẫn nằm thắng, các ngươi có tin không!!
Khi Hoàng thượng nghe được lời đồn bên ngoài khóe miệng giật nhẹ một cái, nghịch tử, con muốn đoạt hoàng vị của vi phụ đó à?
Đương nhiên, nghe người ta khen ngợi Lục hoàng tử, Hoàng thượng cũng nhịn không được ở khi đêm vắng một người nằm trên giường ôm chăn cười trộm.
Đám ngu xuẩn các ngươi, họ là một người đấy, là con của ông đây! Ha ha hâm mộ chưa? Ghen tị chưa? Nhưng các ngươi không có!
Trong lúc này có vô số kẻ muốn ngán đường, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã bị thuộc hạ của Lục hoàng tử âm thầm xử lý. Họ biết tâm địa của chủ tử nhà mình vẫn có chút thiện lương, nên kẻ ác này hãy để họ làm đi!
Lục hoàng tử:... Quen rồi.
Sau đó danh vọng của Lục hoàng tử ngày một lớn, các tướng sĩ đã bị tẩy não không ngừng hy vọng thủ lĩnh của mình mau mau nghĩ cách tự phong làm Hoàng đế.
Ở trong lòng họ, Lục hoàng tử chính là Thần. Tuy rằng hắn luôn nói người người bình đẳng, nhưng ở vào giai cấp xã hội này, họ không có lúc nào là không tiếc hận.
Ôi! Tại sao thủ lĩnh của họ lại xuất thân lưu dân chứ? Về sau thiết lập quan hệ ngoại giao với nước khác rõ ràng sẽ thấp hơn một bậc.
Mãi đến ngày nọ, các cao tầng của quân đội họp lại.
Giáp: "Haiz! Vốn tưởng rằng chiến tranh dễ lắm, dè đâu khó quá chừng. Quan trọng nhất là không lui được..."
Lục hoàng tử chớp mắt: "Chúng ta có thể thử bị chiêu an mà?"
Ất: "Ngài nghĩ hay quá?! Ngoài mặt nói là chiêu an, chiêu an xong người đầu tiên bị răng rắc là ngài đấy!"
Lục hoàng tử rụt cổ lại: "Ta nghĩ chắc là không đâu?"
Bính: "Thằng bé này! Đừng có nghĩ người ta thiện lương quá, cháu cho rằng nước Bí Đao dung được cháu à?"
Lục hoàng tử cẩn thận giơ tay lên: "Hẳn là được?"
"Dựa vào cái gì?"
"... Ách... Dựa vào cháu là đương triều Thái tử."
Mọi người trợn to hai mắt: "Quể?"