Sợ lưu manh xấu hổ, vô lại sát dược rất nhanh, sau đó giúp hắn kéo quần lên, thắt đai lưng nghiêm chỉnh. Vô lại ra ngoài bưng một chậu nước vào, giúp lưu manh rửa mặt, sau đó tắt đèn, cởi áo ra nằm xuống bên cạnh lưu manh.
Hai người đều biết đối phương vẫn chưa ngủ.
Qua hồi lâu, mới nghe vô lại nói, “Ngày mai, ta sẽ thả ngươi đi.”
Lúc trước mặc kệ lưu manh năn nỉ thế nào, người này cũng không chịu nói lưu loát thế này. Thế mà hiện tại? Lưu manh có chút không dám tin.
“Tại sao?”
“Đột nhiên cảm thấy tất cả chuyện này đều rất hoang đường.” Vô lại xoay người nhìn lưu manh trong bóng đêm, “Ta bắt ngươi theo là tình thế bắt buộc, nhất thời hứng khởi thôi.”
“Ta bắt ngươi được lúc này cũng không thể bắt được ngươi cả đời. Về sau xem duyên số đi, dù sao cũng chỉ là một cái mạng rách nát.” Nếu hắn thật sự bị lưu manh bắt về, thôi thì hắn cũng xứng đáng.
Vô lại nói xong rất thoải mái nhưng chẳng biết sao lưu manh lại cảm thấy chua xót.
“Sao ngươi đối xử với ta tốt vậy, ta là lưu manh mà.” Đây mới là nghi vấn lớn nhất trong lòng hắn, bị bắt hai ngày, vô lại không hề mắng hắn cũng không hề đánh, chỉ tại hắn cắn người ta mà thôi.
Lưu manh tự động xem nhẹ những lời trêu chọc trước đây của vô lại. Trong lòng hắn rất rõ, nếu vô lại lọt vào tay hắn, bây giờ nếu không chết thì cũng bị lột một lớp da. Thậm chí lưu manh còn có thể bán vô lại vào lầu xanh. Lưu manh lúc đó thật sự nghĩ như vậy và cũng tính làm vậy. Ở trong mắt hắn, một cái mạng chả đáng là bao.
Lưu manh đột nhiên thốt lên hỏi, “Ngươi muốn đi đâu?”
Lưu manh hỏi xong mới cảm thấy dư thừa, vô lại khẳng định sẽ không nói cho hắn biết.
“Không biết.” Vô lại lắc đầu trong bóng đêm, “Chỗ nào cũng vậy thôi.”
“Nga…”
“Ta đói bụng, ta muốn ăn cơm.” Lưu manh bỗng nhiên thay đổi đề tài.
“Hả?”
“Ta nói ta muốn ăn cơm.” Lưu manh nói lại lần nữa, thậm chí còn muốn chống tay ngồi dậy.
“Chân ngươi chưa có lành, ta lấy cho ngươi.” Vô lại nói xong lập tức xuống giường, sờ sờ kiếm cây đèn đốt lên.
“Cơm có chút nguội, hay để ta đi hâm cho ngươi?”
“Không cần, cứ đưa đây.”
Vô lại cầm cái chén đưa cho lưu manh, nhưng lưu manh không đón.
“Tay ta đau, không cử động được, ngươi đút đi.”
Vô lại kinh ngạc, nhưng vẫn nghe theo múc từng muỗng cho hắn.
Lưu manh ăn rất chậm, rõ ràng cảm thấy đói bụng mà.
Ăn cơm xong lưu manh hỏi vô lại, “Có rượu không?”
“Để ngoài yên ngựa á, hôm qua vẫn còn một ít.”
“Ngươi đi lấy đi, ta muốn uống.”
Vô lại ngồi nhìn lưu manh không nhúc nhích.
“Yên tâm, ta sẽ không chạy đâu.” Lưu manh nghĩ, nửa đêm hắn còn có thể đi đâu?
Vô lại dừng trong chốc lát sau đó mới mở cửa đi lấy rượu.
Sau khi lấy rượu mang về, lưu manh đã xuống giường ngồi trước bàn.
Vô lại lúc này mới thả lỏng.
Trên bàn có hai chén trà, là do lưu manh lấy.
Vô lại lắc lắc vò rượu, đại khái còn khoảng nửa bình. Hắn bước tới, mở nắp ra, đổ rượu ra chén.
“Ngươi không sao chứ?” Vô lại nhìn lưu manh cầm chén rượu lên, uống một phát hết cả chén.
“Ta nói thật, sáng mai sẽ thả ngươi đi.” Hắn nghĩ lưu manh không tin hắn.
Lưu manh nghe xong khẽ hừ nhẹ. Đoạt bình rượu trong tay hắn, tự rót tự uống.
Lưu manh thấy vô lại không có ý tứ ngồi xuống uống rượu, nhịn không được cảm thấy tức giận, thanh âm cũng trở nên ác liệt, “Uống rượu đi, nói nhiều lời vô nghĩa như vậy làm gì?”
Vô lại ngẩn người ra, không biết nói gì. Hai người bọn họ trong lúc đó thật sự không cần nói lời thừa thải.
Ngươi một chén ta một chén, chờ uống xong vò rượu đã là một tiếng sau.
Lưu manh không biết bây giờ là mấy giờ, mơ mơ màng màng nghe thấy tiếng chim kêu trong khu rừng không xa.
Lưu manh mạnh dạn đứng lên, làm vô lại còn đang trầm tư nhìn vò rượu hoảng sợ. Hắn thấy lưu manh vịn cái bàn đứng dậy, lắc lắc bước về phía giường. Vô lại sợ hắn sẽ ngã xuống, chạy nhanh tới đỡ lưu manh. Không biết lưu manh có phải biết có người giúp đỡ hay không, lập tức đem toàn bộ sức nặng giao cho vô lại.
Vô lại cởi giày ra cho lưu manh, đỡ lưu manh nằm xuống giường, đang chuẩn bị đứng dậy đột nhiên bị lưu manh ôm lấy cổ.
Vô lại không giữ được trọng lực, liền ngã vào ngực lưu manh.
Vô lại vừa định ngẩng đầu xem xem lưu manh có phải say quá nên hồ đồ rồi không, vừa ngẩng lên liền thấy đối phương cũng ngẩng đầu nhìn mình, lưu manh tiến tới cắn vào miệng hắn.
Vô lại muốn tránh nhưng tránh không được. Lưu manh khi say có khí lực rất lớn, còn cắn hắn rất mạnh.
“Bình thường đều là ngươi chiếm tiện nghi, ta cũng phải đòi lại…” Vô lại nghe thấy thanh âm lưu manh bên miệng mình.
Vô lại cảm thấy buồn cười, phỏng chừng lúc trước hắn hôn lưu manh, lưu manh đã mang suy nghĩ này. Quên đi dù sao đều là hắn chiếm tiện nghi của người ta, để người ta chiếm lại cũng không sao. Dù sao hắn cũng chưa mệt.
Lưu manh chuyển từ cắn sang liếm. Hai bàn tay không an phận sờ loạn trên thân xích lỏa của vô lại, vô lại thật sự bị hắn chiếm tiện nghi không ít.
Lại một lát sau, vô lại bị lưu manh sờ tới đổ mồ hôi. Nhiệt hỏa từ đùi bốc lên đầu, nóng nói không nên lời.
Vô lại cảm thấy bản thân phải làm gì đó. Theo bản năng hắn vươn đầu lưỡi, học theo lưu manh, liếm tới. Tư vị rất mỹ diệu, nhưng mà thế này không đủ. Hắn muốn nhiều hơn.
Vì thế hắn xoay người ngồi trên người lưu manh, một bên khẩu chiến một bên cởi đồ, hai ba phát đã cởi sạch quần áo lưu manh.
Lửa gần rơm bây giờ đã bén.
Chưa từng có nhiều kinh nghiệm trước kia, nhưng vô lại rất nhanh tìm tới □ của lưu manh, đụng vào cửa miệng, vừa mới đưa vào đột nhiên nghe thấy lưu manh hô đau, nhưng lúc này dục vọng đã tràn ngập, vô lại không thể chịu đựng được hơn. Hắn cảm thấy lúc này giống như ở trên thiên đường, mà làm cho hắn thể nghiệm cảm giác tuyệt vời thế này, cũng chính là lưu manh nằm dưới thân hắn.
Một phen lửa nóng dây dưa, vô lại mơ mơ màng màng nghe thấy lưu manh gọi tên hắn, Tiếu Đại, Tiếu Đại…
Vô lại nhìn tới nơi phát ra thanh âm, nhìn thần tình ửng hồng của người dưới thân, đôi mắt say mê, trong miệng không ngừng thì thào tên hắn. Một khắc đó, vô lại cảm động cơ hồ muốn rơi lệ. Hắn bắt đầu đẩy nhanh tốc độ. Đem hết tinh dịch nóng bỏng bắn vào trong cơ thể lưu manh.
Sau đó hắn cũng không ngừng gọi tên đối phương, Tuyết Thiệu, Tư Đồ Tuyết Thiệu.
Sáng hôm sau, lưu manh tỉnh lại cả người đau nhức, quần áo thì đã được mặc chỉnh tề. Hắn nhấc tay lại cảm thấy trên giường chỉ có mình mình, không biết vô lại đã đi đâu.
Hắn xuống giường, miễn cưỡng bước tới bàn, uống tách trà tối qua. Ngồi nghỉ một lúc lâu mới mở cửa ra ngoài.
“Anh của ngươi đã nói chuyện của hai người với chúng ta, hắn bảo ngươi ở đây chờ người nhà tới đón.”
Lưu manh có chút mờ mịt, chuyện gì a, còn có người nhà… Lưu manh nhìn lướt qua sân, con ngựa với hành lý của vô lại đã không thấy đâu.
Đúng rồi, người đi rồi, làm sao còn ngựa.
Quả nhiên, chưa tới giữa trưa, cha của hắn đã mang người tới đón hắn về.
Lưu manh bây giờ mới hiểu, nguyên lai vô lại vẫn biết có người luôn đi theo bọn họ. Chính là không biết vô lại dùng cách gì, có thể khiến cho hai bên không chạm mặt.
Lưu manh tạ ơn nông hộ đã cho bọn họ tá túc qua đêm, còn cho đại thẩm chút tiền bạc, sau đó mới theo cha hắn về.
Nửa đường về, lưu manh cảm thấy có chút không đúng, thân thủ sờ sờ người kết quà không thấy miếng ngọc bội đâu. Hắn đang thấy buồn bực, đột nhiên cảm giác trước ngực có vật gì đó cứng cứng, móc ra thì thấy một con trâu được xếp bằng cỏ. Nhìn màu lá thì biết chắc là mới xếp tối qua.
Hắn đột nhiên nhớ tới con trâu đen thui mấy ngày trước. Bất quá cái này lại là màu xanh.
Lưu manh nhìn chằm chằm con trâu làm bằng cỏ trong chốc lát, vươn tay lên muốn ném đi, nhưng cuối cùng vẫn thu vào trong ngực.
Lưu manh quay đầu lại nhìn, đằng sau là một con đường xa lạ, con đường mà vô lại đang đi.
Mà hai người lúc này lại chân chính đi hai con đường ngược nhau.
Đột nhiên trở thành người dưng nước lã.
Lưu manh thở dài.
Trong nháy mắt, hắn lại cảm thấy mình có thể trở lại lưu manh của ngày xưa.
Vì thế, lưu manh nở nụ cười, cười đến rạng rỡ.