Từ Cảnh Hiên quỳ đã lâu, hai chân tê cứng tuyết trắng phủ kín cả người nhưng vẫn không màng, hắn hơi ngẩng lên nhìn những hạt tuyết từ từ rơi lên trên mặt.
Bình Nam Vương không đành lòng cầm lấy một chiếc ô ra đứng che, nhìn hắn bất lực nói: "Cảnh Hiên à... coi như ta xin con đấy đừng quỳ nữa có được không? Dù con có quỳ ở đây cả đời ta cũng không đồng ý được đâu!"
"...Nếu phụ vương không đồng ý con sẽ không đứng dậy."
Bình Nam Vương bực bội run run chỉ tay vào hắn: "Con... sao con phải khổ vậy chứ? Người con nên đi cầu xin đáng nhẽ là lão hầu gia kia chứ không phải ta!"
"Phụ vương chưa đồng ý con lấy tư cách gì đến cầu xin?" Hắn hơi rũ mắt xuống nói tiếp: "Chỉ cần cha gật đầu con sẽ đến nhà họ, mặc cho Tống Uy Hầu mắng cũng được, đánh cũng được, chỉ cần ngài ấy chấp thuận con có như thế nào cũng không oán trách."
"Ta không thể để con đến đó chịu nhục được, mẫu phi con mà biết còn để ta yên sao?"
"Vậy thì con vẫn sẽ quỳ ở đây, cha cũng không cần khuyên thêm."
"Con..."
Bình Nam Vương tức giận hất mạnh tay ra sau lưng, để Từ Cảnh Hiên quỳ ở đây không được mà đồng ý càng không được, rốt cuộc ông phải làm thế nào đây?
Ông nghĩ nghĩ cuối cùng bỏ ô ra, khoanh chân ngồi xuống bên cạnh Từ Cảnh Hiên nói chuyện: "Con trai, chúng ta tâm sự như hai nam nhân với nhau đi, nói ta nghe việc gì cứ phải cố chấp như vậy?"
Từ Cảnh Hiên không do dự trả lời: "Con đã ngủ với Lan Chi, con phải chiu trách nhiệm với đệ ấy."
Bình Nam Vương đột nhiên cười lớn vỗ đùi khen: "Đúng là con ta, dám làm dám chịu thực sự rất tốt!"
Từ Cảnh Hiên giật giật khóe môi không hiểu ý của phụ vương mình, Bình Nam Vương lại vỗ vai hắn nói tiếp: "Nhưng cái tên tiểu tử này con học ai mà to gan vậy? Dù rằng Lan Chi không phải nữ nhi không có trinh tiết gì gì đó, nhưng sao con lại có thể làm chuyện đó với con nhà người ta khi còn chưa qua cửa? Đã như vậy còn bị người khác bắt gặp, con xem Lan Chi sau này phải làm sao? Còn để cha nó biết được nữa không bị đánh một trận mới là lạ!"
Nghe đến đây Từ Cảnh Hiên siết chặt tay lại, chỉ cần nghĩ đến y trở về bị cha đánh mắng lại thấy tim đau như cắt, hắn nhắm chặt hai mắt lại giọng khàn khàn nói: "Vậy nên con mới cầu xin phụ vương sớm chấp thuận, như vậy con mới có thể bảo vệ được đệ ấy."
Bình Nam Vương bất lực nhìn trời, thấy cách này không có hiệu quả ông lại đổi sang khuyên nhủ: "Thực ra cũng không cần miễn cưỡng vậy, con xem con của ta, từ nhỏ đến lớn luôn là đứa tài giỏi nhất, khiến ta tự hào nhất. Sau này cả vương phủ này đều trông mong vào một mình con, tương lai phía trước rộng mở như thế con định từ bỏ hết sao? Tài năng của con sẽ bị hao mòn, đây là thứ con muốn thấy? Ý chí của con đâu, khát vọng được đứng trên ngàn người tạo phúc cho dân của con đâu? Con không cảm thấy tiếc sao?"
Từ Cảnh Hiên im lặng một hồi lâu, thấy những lời này có vẻ có tác dụng, Bình Nam Vương lại nói tiếp: "Một khi chuyện hai đứa bị người khác biết được thì con sẽ mất tất cả, triều đình không chấp nhận chuyện một nam nhân lại lấy một nam nhân khác, hiện tại con còn trẻ tuổi bồng bột, cả đời dài lắm nếu sau này hối hận phải làm sao?"
Từ Cảnh Hiên nhìn thẳng vào mắt cha mình, đôi mắt hiện lên ý cười nói: "Không được vào triều làm quan có thể sau này sẽ hối hận, nhưng nếu bây giờ từ bỏ đệ ấy thì cả đời này chắc chắn con sẽ không được yên."
"Con... thật đúng là hết thuốc chữa!" Bình Nam Vương nổi giận đứng dậy, Từ Cảnh Hiên vẫn quỳ đó im lặng không nói. Bỗng một hạ nhân từ ngoài chạy vào bẩm báo.
"Bẩm vương gia, ở ngoài có Tống Uy Hầu cầu kiến."
Từ Cảnh Hiên giật mình nhìn hạ nhân, ngay cả Bình Nam Vương cũng giật mình không kém.
Tại sao lão ta lại đến đây vào lúc này? Lão ta từng nói sẽ tính sổ với ông, không phải là đến gây chuyện đó chứ? Bình Nam Vương run run hỏi lại: "Đến một mình hay còn có thêm ai khác?"
"Hình như là đi cùng với tiểu công tử."
"Là Lan Chi sao?" Từ Cảnh Hiên nghe thấy y đến vui mừng ra mặt nhìn cha, ông suy nghĩ một lúc rồi quay qua nhìn hạ nhân nói: "Mau mời vào sảnh lớn."
Bình Nam Vương đứng từ trên cao nhìn xuống, hắng giọng nói: "Còn quỳ đây làm gì? Không mau mau mà chạy ra ôm lấy người tình của mình đi!"
Từ Cảnh Hiên cười gượng: "...Phụ vương kéo con dậy được không? Con quỳ lâu quá không đứng lên được."
"Đáng đời!"
Bình Nam Vương mắng thì mắng vậy nhưng vẫn đưa tay ra đỡ con mình lên. Ông trong lòng bất an, vừa đi vừa cầu mong là lão kia không phải đến gây chuyện, như nhớ ra gì đó ông quay qua nhìn Từ Cảnh Hiên vẫn đứng yên tại chỗ hỏi: "Còn không đi? Không nôn nóng gặp người trong lòng à?"
"Phụ vương đi trước đi, đệ ấy mà nhìn thấy bộ dạng này của con sẽ không vui. Con đi thay y phục rồi sẽ đến." Từ Cảnh Hiên đứng một lúc, cảm thấy chân đã có phản ứng trở lại mới tập tễnh đi về phòng. Nhìn thấy bộ dạng này của hắn Bình Nam Vương cũng không biết nên vui hay buồn, thở dài một hơi rồi tiến về phía đại sảnh.
Phía bên này Lâm Lan Chi vừa bước vào đã ngó ngó nghiêng nghiêng tìm hình dáng hắn.
Nếu sư huynh biết cha y đã chấp thuận chắc cũng sẽ vui lắm.
Tống Uy Hầu cau mày ho khan một tiếng mới khiến y ngồi yên lại, hai người ngồi im lặng trên ghế đợi không nói với nhau một câu nào. Dù sao đột nhiên phải cúi đầu với kẻ mình không ưa cũng không phải là tâm trạng tốt đẹp gì. Tống Uy Hầu khó chịu cũng là chuyện bình thường.
Chờ một hồi lâu mới thấy Bình Nam Vương bước đến, Lâm Lan Chi đứng dậy chào một tiếng "bá phụ" rồi đứng sang một bên ngồi cũng không dám ngồi.
Bình Nam Vương quan sát y một lượt, thấy tứ chi vẫn lành lặn chưa mất cái nào mới khẽ thở ra một hơi, quay qua Tống Uy Hầu nói: "Không biết hôm nay hầu gia đến đây là có chuyện gì?"
Tống Uy Hầy đưa mắt cho Lâm Lan Chi đi ra ngoài, thấy y đi khuất mới khẽ cúi đầu xuống, hạ đi uy phong thường ngày mỉm cười nói: "Còn có thể là chuyện gì... hôm nay ta đến đây là muốn bàn với vương gia vì chuyện của hai đứa trẻ."
Bình Nam Vương giật mình hốt hoảng, chuyện gì đang xảy ra thế này? Hôm nay Tống Uy Hầu cúi xuống hành lễ? Còn nhẹ giọng nói chuyện với ông? Có phải ông hôm qua uống nhiều rượu quá nên giờ vẫn chưa tỉnh không?
Bình Nam Vương cảm thấy trời đất như đảo lộn phải tựa vào bàn mới có thể đứng vững, Tống Uy Hầu nhìn thấy sắc mặt Bình Nam Vương đột nhiên tái nhợt, vội lại gần lo lắng hỏi: "Vương gia người không sao chứ?"
Bình Nam Vương nhìn Tống Uy Hầu một lượt từ trên xuống sau đó mới run run giọng hỏi: "Ngươi... mới bị ma nhập à?!"
Tống Uy Hầu: "....."