Vài ngày sau thân thể y đỡ hơn nhưng lúc nào cũng bị nhốt ở trong phòng, ngoại trừ nha hoàn đem đồ ăn đến không một ai dám bước vào. Lâm Lan Chi không nuốt nổi cơm, thức ăn mang đến rồi lại mang đi vẫn hệt như cũ, mãi đến khi nghe tin mẫu thân vì y mà đổ bệnh mới miễn cưỡng ăn được một chút.
Hôm nay cũng như mọi hôm, Lâm Lan Chi mệt mỏi nằm dài trên bàn đột nhiên tam đệ của y lén lút chạy vào rồi đóng chặt cửa lại, y giật mình ngẩng đầu lên hỏi: "Sao đệ vào được đây?"
Lâm Lan Ngọc xua xua tay nói: "Huynh đừng hỏi nữa, nhị ca đang ở ngoài canh giữ không có nhiều thời gian đâu, đây... cái này huynh mau cầm lấy đi."
Lâm Lan Chi nhìn trên tay là một cuộn dây thừng lớn, y giật giật khóe môi nghi ngờ hỏi: "Đệ lại nghĩ ra trò quỷ quái gì?"
"Huynh nhìn còn không biết nên làm gì hả?"
"Dệ bị đánh chưa đủ hả? Muốn ta giả vờ tự vẫn lần nữa?" Lâm Lan Chi vội đặt dây thừng lên bàn liên tục lắc đầu: "Không được, không được. Lần trước cha đã tức giận như vậy, còn làm nữa không cần phải giả vờ ông ấy giết chết ta thật đó."
Lâm Lan Ngọc ngó nghiêng không yên, sợ ở ngoài không chống đỡ được bao lâu vội vàng nói: "Lần đó chỉ thiếu một chút nữa thôi là cha đã đồng ý rồi. Huynh không biết thôi, ở ngoài kia cha đã chuẩn bị người ngựa đi Lãnh Châu, không lẽ huynh cam lòng đến đó sao? Ở đó vừa nóng vừa khô hạn nghe nói một giọt nước cũng khó kiếm, đường trở về kinh thành vừa xa vừa khó đi, nếu không có người dẫn đường nhất định không thể thoát khỏi. Đây là cơ hội cuối cùng rồi huynh nhất định phải thử."
Lâm Lan Ngọc nói một tràng rồi đột nhiên rũ mắt xuống buồn bã: "Không chỉ là vì huynh, còn vì mẹ nữa. Mẹ nghe tin huynh phải đến nơi đó hôm nào cũng lấy nước mắt rửa mặt... Huống chi đệ và nhị ca... cũng không nỡ xa huynh."
Lâm Lan Chi mím môi chần chừ một lúc rồi cầm sợi dây thừng lên, cơ hội cuối cùng có nên thử không? Nếu lại không thành, không biết cha sẽ lại nghĩ ra trò gì hành hạ y nữa.
Lâm Lan Chi nghĩ nghĩ cuối cùng vẫn ném sợi dây lên trần nhà rồi thắt thành một cái thòng lọng, y đặt một cái ghế ở bên dưới rồi bước lên thử.
Lâm Lan Ngọc nhìn ngắm một hồi rồi gật đầu hài lòng: "Lần trước đã bị cha phát hiện nên tuyệt đối không được thất bại nữa, chỉ còn một cơ này thôi phải làm giống thật một chút. Huynh đứng đây đợi đệ và nhị ca kéo cha đến, nghe thấy tiếng huynh chỉ cần co chân lên giãy giụa là được, tuyệt đối không để cha phát hiện biết chưa?"
"Nhưng cha có đến nữa không, lần trước đã lừa người một lần rồi..."
"Đại ca yên tâm nhất định cha sẽ đến, nếu không đến đệ và nhị ca cũng lôi đến, huynh chỉ cần diễn cho giống y như thật là được, phải khổ sở khóc lóc, gào thét, một đòi sống hai đòi chết, phải để cha chịu xuống nước mới thôi."
Lâm Lan Chi mím môi gật gật đầu, dù y không muốn nhưng thật sự như tam đệ của mình nói. Y không còn lựa chọn nào cả, tự mình bỏ trốn xung quanh canh phòng nghiêm ngặt y không làm được, cắt đứt quan hệ cha con mẹ sẽ đau lòng y càng không nỡ, chẳng thể làm gì khác chỉ đành đánh cược vào canh bạc cuối này.
Lâm Lan Ngọc thấy mọi chuyện đã sắp xếp xong vội chạy ra ngoài.
Lâm Lan Chi ngồi thẫn thờ một hồi lâu, đột nhiên y đứng lên trên ghế nhìn ngắm thòng lọng mới buộc. Sợi dây thừng chỉ to bằng một ngón tay nhưng lại có thể giết chết một người đang sống sờ sờ.
Nếu bị bắt đến Lãnh Châu ở một nơi không ai đặt chân đến, không được gặp mẫu thân, không được gặp hai đệ đệ, càng không gặp được hắn. Sống như vậy có phải là biến mất sẽ nhẹ nhàng hơn không?
Nếu y thực sự chết không biết cha có hối hận không nhỉ? Sẽ đau khổ vì dồn y đến mức đường cùng? Lâm Lan Chi càng nghĩ lại càng như người mất hồn, y nắm chặt lấy sợi dây không biết tại sao lại đưa cổ vào. Hiện tại chỉ cần đạp ghế ra thôi, y sẽ không phải đến đó, cha sẽ không ép y nữa đâu phải không?
Lâm Lan Chi còn đang mơ màng đột nhiên ghế dưới chân kêu "rắc" một tiếng rồi đổ xuống. Tình huống bất ngờ y chưa kịp bỏ dây ra thì đã bị nó siết chặt, hai chân giãy giụa trên không trung, Lâm Lan Chi đưa tay lên cầm chặt lấy dây thừng muốn nới ra nhưng càng giãy giụa nó càng siết lại.
Cả gương mặt của y đỏ ửng, dây siết sâu vào da thịt đến đau nhức càng ngày càng cảm thấy khó thở.
Không lẽ đây là ý trời sao?
Không được, y không thể chết! Nếu y chết thật mẹ sẽ rất đau lòng, còn hai đệ đệ của y nữa, và... còn hắn nữa. Sư huynh của y, nếu để hắn biết y không còn trên đời này thì hắn sẽ như thế nào đây?
Lâm Lan Chi càng nghĩ càng dùng hết sức bình sinh cào mạnh lên dây thừng nhưng chẳng có một chút tác dụng nào, y muốn hét lên cầu cứu nhưng sợi dây siết chặt quá không thể bật thành tiếng, tiếng động lúc nãy cũng không đủ để người bên ngoài nghe thấy.
Ngạt thở quá, càng ngày càng khó chịu y chưa bao giờ cảm thấy tuyệt vọng như hiện tại. Bỗng cổ họng nghẹn lại nước mắt chảy dài xuống, y thực sự phải chết một cách lãng nhách như vậy sao?
Một chút ý thức còn sót lại, dường như y nhìn thấy hắn đang mỉm cười với mình. Nếu có hắn ở đây thì thật tốt, chắc chắn hắn sẽ không để y xảy ra chuyện gì đâu.
Sư huynh... Đệ không muốn chết như vậy đâu... Đệ còn phải gặp lại huynh nữa, chúng ta đã hứa sẽ bên nhau thật lâu thật lâu cơ mà?
Lâm Lan Chi hai mắt càng ngày càng mờ đi, thời gian như ngừng lại lúc còn bên cạnh hắn, khi ấy y không phải gồng mình lên để chống đỡ. Bên cạnh hắn được hắn che chở, chỉ có y và hắn mà thôi. Y khẽ mỉm cười giọt nước mắt lăn dài trên gò má, động tác chậm dần chậm dần, đôi tay mềm nhũn vô lực buông xuống.
***